Hạ Của Anh

Chương 199: Thu dọn một chút, ngày mai còn phải buôn bán




Editor: Tiểu Ly Ly.

Trọng Hoa xử lý xong hậu sự của Vô Nhai, mang theo Vô Tư trở về Thái A.

Sở dĩ dẫn theo Vô Tư, là bởi vì Vô Nhai treo ngược một hơi trợn tròn mắt như chém đinh chặt sắt dặn dò Trọng Hoa nhất định phải đồng ý chăm sóc nửa đời còn lại của Vô Tư, mới buông tiếng thở dài “tạo nghiệp chướng” rồi trút hơi thở cuối cùng.

Đó là dặn dò của hắn, Trọng Hoa đáp.

Vô Tư liền thuận lý thành chương trở thành vị hôn thê của Trọng Hoa.

Đối với chuyện lần này, Trọng Hoa lạnh nhạt chưa từng biểu hiện vui buồn.

Vô Tư vui mừng đồng thời rất thấp thỏm.

Trở lại điện Cửu Trọng, Thiên Nam và Đông Phương giống như là chờ đợi rất lâu, bộ mặt tiều tụy đầu đầy bụi đất ôm bắp đùi Trọng Hoa khóc thét không ngừng, tiếng gào to xông thẳng lên trời, có thể nói là kinh thiên động địa. 

Khóc xong rồi, Đông Phương vuốt mặt, nhìn xem phía sau hắn: "Sư phụ, tiểu sư muội không có tìm người sao?"

Ánh mắt Trọng Hoa lóe sáng, im lặng.

Vô Tư vội cười cười: "Đông Phương ngươi nói gì đây? Cái gì mà tiểu sư muội không tiểu sư muội, không thể nói lung tung được!" Nàng lại gần Đông Phương, một vẻ mặt từ bi thương hại: "Bổn tọa thấy những ngày gần đây sư huynh đệ hai người các ngươi quá mức mệt nhọc, hôm nay cũng bắt đầu nói mê sảng rồi. Nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, sư phụ ngươi có bổn tọa chăm sóc rồi."

Sắc mặt Đông Phương và Thiên Nam thoáng chốc đổi một cái.

Trọng Hoa vòng qua mấy người, trực tiếp đi về phía điện vãn nguyệt, giống như là có điều dẫn dắt, đi về phía gian phòng Thiên Âm từng ở qua.

Đợi Vô Tư vội vàng theo vào, mặt Trọng Hoa không biến sắc phất tay bày một tầng kết giới ở ngoài cửa cản trở bước tiến của nàng.

Âm thanh của hắn lộ ra lạnh lẽo lại tịch mịch: "Chỗ này, từ nay về sau ngươi chớ bước vào một bước."

Vô Tư ngớ ra, ánh mắt lạnh dần.

Đông Phương và Thiên Nam cách thật xa quan sát hai người, bàn luận xôn xao.

Đông Phương nói: "Sư phụ ta, không bình thường."

Thiên Nam tràn đầy đồng cảm: "Giống như, mất hồn."

Đông Phương nhếch nhác vuốt chòm râu không kịp cạo: "Ngươi không có phát hiện, mới vừa nãy ta nhắc tới tiểu sư muội thì sư phụ có một chút biểu hiện kỳ quái."

Thiên Nam vỗ vỗ cằm bổ sung: "Giống như không nhận ra."

Lời này vừa nói ra, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ trong mắt đối phương.

Trầm mặc chốc lát, giọng điệu Đông Phương trầm trọng: "Có lẽ, tiểu sư muội thật sự đã chết trong lò Luyện Ngục này. . ."

"Tiểu sư muội khẳng định không có chết." Thiên Nam nói như đinh chém sắt, nhìn chằm chằm Vô Tư một hồi lâu, nói câu: "Sao ta lại cảm thấy Chưởng môn Vô Tư có chút kì quái đây? Nàng có biết chỗ của tiểu sư muội hay không?"

Lúc này, Vô Tư đang cố gắng bình phục lửa giận trong lòng, cố cười nói: "Trọng Hoa, nơi này ta rất thích, không bằng sau này ta liền ở chỗ này có được hay không?" Nàng nhìn Đông Phương Thiên Nam đang ngó dáo dác ở cửa điện, đề ra âm điệu: "Ba tháng sau ta đã thành thân với huynh, từ đó kết làm tiên lữ, chính là người một nhà, chỉ là một cái phòng thôi, huynh đưa cho ta cũng không có vấn đề gì đi. Ta biết huynh nhiều năm như vậy, huynh rõ ràng không phải người nhỏ mọn, ta. . . . . ." 

Giọng nói của Trọng Hoa lạnh chút: "Vô Tư, đừng xem bổn tôn thành kẻ ngu." Hắn ngồi ở mép giường vuốt đệm chăn chỉnh tề, giương con mắt nhìn Vô Tư: "Chuyện của đứa bé kia, bổn tôn tự tay tra ra manh mối."

Cuối cùng hắn nói: "Chuyện ta hứa với tiền bối Vô Nhai bổn tôn sẽ không nuốt lời, nhưng trước giao tình 6000 năm của ta với ngươi, ngươi biết bổn tôn không thích bị người đùa giỡn ở trong lòng bàn tay."

"Ta. . . . . ." Vô Tư há mồm muốn nói, Trọng Hoa giữ nguyên y phục nằm lên giường, an tĩnh nhắm mắt lại, giống như đang ngủ say.

Vô Tư cảm nhận được quanh người hắn tản ra lạnh lùng cự nhân xa người ngàn dặm, trong lòng biết có dây dưa đi nữa cũng không chiếm được nửa phần tốt, ngược lại để cho quan hệ hai người lâm vào cục diện bế tắc, vừa khổ lại tìm không ra đối sách ngay lúc này, đành phải giận dữ vung tay áo, đi điện Thái A.

Thiên Nam và Đông Phương song song dán chặt mặt tường, trơ mắt nhìn nàng rời đi, nín thở

Chợt vừa buông lỏng, không còn kịp nữa trao đổi suy đoán trong lòng với nhau, âm thanh Trọng Hoa xuyên thấu qua song cửa sổ truyền đến: "Thiên Nam Đông Phương, đi vào một chuyến, vi sư có lời muốn hỏi các ngươi." 

Đợi Vô Tư và Phong Thanh Dương đạt thành phương diện nhận thức chung, nhớ đến chạy tới điện Cửu Trọng bịt miệng Đông Phương Thiên Nam, thì Thiên Nam khách khí thỉnh nàng đi vào, rất cung kính tiếng gọi “sư mẫu”, nói “sư phụ” ngủ lại rồi, sư mẫu cũng sớm đi nghỉ ngơi, đệ tử còn có việc, xin được cáo lui trước.

Vô Tư không có bắt được Thiên Nam, chỉ đành phải tìm Đông Phương bốn phía, cuối cùng ở phía sau núi trong rừng hoa đào tìm được Đông Phương đang hái hoa đào để ngâm rượu. 

Đông Phương thấy nàng, vui vẻ ra mặt: "Ai u, là sư mẫu, sắc trời này đã tối, ngài cố ý tìm ta không biết có chỉ giáo gì?"

Vô Tư đột nhiên cảm thấy âm thanh “sư mẫu” kia có chút châm chọc.

Lúc này, chính là khảo nghiệm năng lực, nàng thân là nữ nhân phải xử lý vấn đề gia đình. Hôm nay tình huống này, nếu coi điện Cửu Trọng là nhà, nàng không thể nghi ngờ sẽ đi vào muốn làm kế mẫu rồi. Xem đệ tử của phu quân tương lai như nhi tử của chính mình mà làm thân, chính là một học vấn cực kỳ sâu sắc thâm thúy.

Nàng nhất định phải hiểu được tiến lùi, hiểu được thu mua lòng người.

Đầu tiên nàng nở ra một nụ cười tươi đẹp, ôn uyển ung dung, ánh mắt nhu hòa từ ái, nghiễm nhiên một hình tượng từ mẫu: "Đông Phương, ngươi có biết sư phụ ngươi mất tích mấy ngày nay, trên người của hắn đã xảy ra chuyện gì không?" 

Đông Phương cúi đầu một bên vô cùng kính cẩn, nghe nói như thế, ngẩng đầu lập tức có một dáng vẻ chần chờ: "Hả? Nếu là chuyện sư phụ, là đệ tử, đáng lẽ nên chú ý nhiều hơn. Không biết sư mẫu biết chút ít gì không?"

Lúc tới Vô Tư suy nghĩ một đường, cảm thấy ngàn lời nói dối không hiệu nghiệm bằng việc kéo Đông Phương và Thiên Nam về phe của mình, vì vậy nói: "Sở dĩ bổn tọa gạt Trọng Hoa chuyện của Thiên Âm, chỉ thuần túy muốn cứu tánh mạng của hắn, tránh cho hắn một bước đạp lỗi, từ chút đó vạn kiếp bất phục."

Nghe nàng nhắc tới Thiên Âm, Đông Phương lộ vẻ rõ ràng là ngoài ý muốn, liền cẩn thận lắng nghe.

Vô Tư nói: "Thiên Âm ngoài mặt đơn thuần, ngầm lại làm chuyện trái với tiên quy. Nàng so với bất kì kẻ nào đã tìm được Trọng Hoa trước, ngay khi Trọng Hoa mất trí nhớ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lừa gạt Trọng Hoa thành thân với nàng ở Băng Vực. . . . . ."

"Cái gì?" Đông Phương tuyệt đối không ngờ tới chuyện này, vài ba lời của Vô Tư, hắn chỉ cảm thấy sợ hết hồn hết vía. Kinh sợ đến sọt chứa hoa đào trong tay rơi xuống đất, cánh hoa bay lả tả trên đất. Lại nghĩ đến trước kia Trọng Hoa gọi hắn và Thiên Nam tiến gian phòng, tìm hỏi có tất cả chuyện có liên quan đến Thiên Âm, sau đó là dáng vẻ mờ mịt, rõ ràng lúc trước Vô Tư có thái độ như không muốn Trọng Hoa biết được có người như Thiên Âm tồn tại, âm thầm nghĩ Thiên Âm thất bại có một không hai trong chuyện tiên luyến này. Tuy là hai người bọn họ vẫn chọn trúng Vô Tư là “sư mẫu”, nhưng dù sao trong lòng bọn họ tiểu Thiên Âm trở về tất nhiên là quan trọng hơn một chút. Vì vậy ngoài sáng và trong tối kêu sư mẫu châm chọc  Vô Tư.

Mà nếu bàn về như thế nào, Vô Tư nói ra một mẩu tin tức, không thể so với những suy nghĩ viễn vông kia, Đông Phương chỉ cảm thấy như có sấm sét đập trúng hắn, làm hắn có chút hoa mắt chóng mặt.

Vô Tư giơ giơ lên khóe môi, tiếp tục nói: "Cho nên Trọng Hoa không nhớ nổi Thiên Âm, có lẽ là vì Sư Phụ Tiên Tôn Vô Nhai của bổn tọa vì ngăn cản Trọng Hoa dẫm vào vết xe đổ của Lục Nhiên, xả thân cứu hắn, đồng thời lấy Cấm Thuật của Đại Hàm bóp méo trí nhớ của Trọng Hoa. Khiến cho Thiên Âm, từ đó biến mất ở trong ký ức của hắn." Ánh mắt nàng sáng quắc  nhìn chằm chằm Đông Phương: "Bổn tọa cũng không muốn nhiều lời, ngươi cũng biết, Trọng Hoa với Tiên giới mà nói, là cây trụ không thể lay động. Sống chết của hắn liên quan đến tồn vong của Tiên giới, tuyệt đối không thể bởi vì tư tình nhi nữ làm mất mạng. Bổn tọa đã đạt thành nhận thức chung với Phong chưởng môn, trong quá khứ Thái A, sẽ không có một người tên là Thiên Âm. Hiện nay cũng chỉ còn dư lại ngươi và Thiên Nam, nên làm như thế nào, bổn tọa tin tưởng trong lòng các ngươi tự sẽ cân nhắc."

Đông Phương cau mày làm cho người ta đăm chiêu đoán không ra suy nghĩ trong lòng hắn, thi lễ với nàng một cái: "Đa tạ Chưởng môn Vô Tư nói cho vãn bối những thứ này, ta biết rõ nên làm như thế nào."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.