Gửi Quãng Đời Còn Lại Vào Biển Cả

Chương 40: Chương 40




Mấy người ở trong đại viện trên núi gần như ngăn cách với thế giới một tuần mới trở về.

Sau khi về ngày thứ hai là bước sang năm mới rồi, rõ ràng Hoắc Sơ rất chú trọng.

Năm giờ sáng đã thức dậy.

Vào phòng tắm, tắm rửa xong, bắt đầu cạo râu, chỉnh tóc. Tiếp đó nghiêm túc lựa chọn đồ vest, tỉ mỉ phối cà vạt.

Bởi vì hôm nay Hoắc Sơ đi gặp phụ huynh.

Hôm nay có thể là ngày trọng đại, lần đầu tiên trong đời.

Tuy nói trước kia không có cơ hội sáng tạo tích lũy kinh nghiệm, nhưng Hoắc Sơ đọc mấy cuốn sổ tay con rể đến nhà đưa ra được một kết luận.

Gặp phụ huynh không nằm ở chỗ kinh nghiệm, mà ở chỗ kinh ngạc hay kinh hãi.

Hoắc Sơ thu dọn xong, đi làm bữa sáng, làm xong bữa sáng.

Lúc này mới trông thấy Mẫn Đăng dụi mắt đi xuống từ trên lầu, Hoắc Sơ cố ý đi trước mặt cậu, để cậu đâm đầu vào ngực mình.

“Dậy rồi?” Hoắc Sơ lau giọt nước còn đọng lại trên mặt cậu.

Mẫn Đăng chống đầu trước ngực anh, lại nhắm nghiền hai mắt lần nữa.

Đêm qua vốn đã ngủ muộn, Hoắc Sơ còn đột nhiên nổi điên chơi cậu.

“Hôn một cái.” Hoắc Sơ cười hai tay nâng mặt cậu.

Mẫn Đăng nghe lời mơ màng ôm lấy cổ anh, ngửa đầu hôn lên.

Sau đó được Hoắc Sơ dắt đến bàn ăn, sau khi uống hai ngụm nước lúc này đầu óc mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Ăn sáng xong, Mẫn Đăng đứng dậy đến phòng khách, lúc đang đến gần ghế sofa thì dừng chân.

Hoắc Sơ ngồi trên sofa, đang cầm một quyển sách cúi đầu nghiêm túc đọc.

Hoắc Sơ mặc bộ đồ tây màu đen, thắt cà vạt, ống tay áo phẳng phiu. Gò má đối diện với Mẫn Đăng được ánh sáng phủ lên một cái bóng, hình dáng lộ vẻ lạnh lùng, mũi vừa cao vừa thẳng, lông mày hơi nhíu lại cũng khiến chân Mẫn Đăng bắt đầu như mềm ra.

Mẫn Đăng đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn một lúc, mặt hơi nóng lên.

Hoắc Sơ đọc sách rất nghiêm túc, Mẫn Đăng nhỏ giọng nuốt nước bọt cái ực, lặng lẽ nhích tí một đi qua.

Thấy Hoắc Sơ không chú ý đến cậu, Mẫn Đăng từ từ lại gần anh.

Tay không tự chủ cầm lấy cà vạt Hoắc Sơ, hơi dùng sức, kéo anh xuống.

Hoắc Sơ bị kéo xuống, ngạc nhiên nhìn cậu, đặt tay lên eo Mẫn Đăng.

Còn chưa lên tiếng, Mẫn Đăng đã cúi đầu hôn xuống.

Mẫn Đăng không biết hôn, mỗi lần Hoắc Sơ đều cảm thấy Mẫn Đăng giống như trẻ con, chỉ biết thơm bẹp bẹp.

Hoắc Sơ được cậu hôn muốn cười, “Hôm nay sao thế?”

Mẫn Đăng thấy trong lúc anh nói chuyện hầu kết trượt lên xuống, không nhịn được lại gần lè lưỡi liếm liếm.

Cũng vì một hành động này của Mẫn Đăng, hai người muộn một tiếng mới thành công ra ngoài.

Lái xe đến chỗ viện trưởng Chương, gần như hơn một tiếng đồng hồ.

Đến nơi, sau khi khó khăn tìm chỗ dừng xe, đã hơn mười một giờ.

Hoắc Sơ xách theo hộp quà vội đến nỗi đầu đổ mồ hôi.

Hành lang ở đây nhỏ hẹp, không thể đi song song, thế là Mẫn Đăng đi trước, tay vẫn dắt Hoắc Sơ.

Bởi vì phải an ủi Hoắc Sơ đang căng thẳng.

Mẫn Đăng bước đi lại không nhịn được cười, cậu thật sự thích Hoắc Sơ lắm lắm.

Không… không phải.

Mẫn Đăng nhìn cửa đóng chặt trước mặt, quay đầu nhìn Hoắc Sơ đi theo phía sau.

Hoắc Sơ thấy cậu quay đầu lại, dịu dàng cười một tiếng.

Mẫn Đăng dừng bước, xoay đầu hôn anh một cái, trong lòng đổi cách nói khác, cậu thật sự vô cùng vô cùng yêu Hoắc Sơ.

Hoắc Sơ duỗi tay gõ cửa, còn chưa lên tiếng, trong cửa đã vang lên giọng Chương Khâu.

“Mẹ! Mẫn Đăng tới rồi, mẹ nhanh lên!”

Tiếp theo là một loạt tiếng bước chân, cánh cửa nhanh chóng được mở ra từ bên trong, lộ ra gương mặt hay khó chịu của Chương Khâu.

“Anh.” Mẫn Đăng hiếm khi gọi y.

Chương Khâu nhịn cả buổi không nhịn được mỉm cười, đẩy cửa chống trộm ở ngoài cùng ra, nghiêng người cho hai người vào nhà, miệng lại càu nhàu, “Đợi hai người lâu lắm rồi có biết không, gặp phụ huynh cũng không biết đến sớm hơn tí, không nên mở cửa cho hai người.

“Đăng Đăng tới rồi!” Giọng viện trưởng Chương vang lên.

Mẫn Đăng vừa ngẩng đầu đã thấy bà cụ mặc tạp dề, cầm cái nồi cười ha ha chạy ra từ phòng bếp nhỏ.

Hai người ôm một cái.

Chương Khâu thối mặt, cầm lấy cái nồi trong tay bà.

“Đây là Hoắc Sơ.” Tiếng Mẫn Đăng rất nhỏ giới thiệu với viện trưởng Chương.

“Chào cậu chào cậu.” Viện trưởng Chương mỉm cười chào hỏi Hoắc Sơ lại nhìn ra sau họ, vẻ mặt nôn nóng lại phấn khởi, còn đặc biệt nhỏ giọng, “Đăng Đăng bạn gái con đâu?”

“… Dạ?” Mẫn Đăng đơ ra.

Biểu cảm của Hoắc Sơ sững sờ.

Chương Khâu cười khà khà khà vui vẻ.

“Chương Khâu nói với mẹ…” Viện trưởng Chương thấy họ không đáp lời, mờ mịt lại liếc nhìn ra sau họ, “Không phải dẫn cô vợ trẻ về hả…”

Mẫn Đăng nghĩ ra, lườm Chương Khâu nói không nên lời.

“… Dì.” Hoắc Sơ gian nan mở miệng chào hàng bản thân, “Con… chính là.”

“Cậu chính là cái gì?” Viện trưởng Chương chưa phản ứng lại.

“…”

Hoắc Sơ hít sâu một hơi, nở nụ cười trên mặt lần nữa, khuỵu xuống, nghiêng đầu dựa vào vai Mẫn Đăng.

Bà Chương nhìn ngây người, cũng phản ứng lại.

Tiếp đó vả đánh bốp lên lưng Chương Khâu, nổi giận nói: “Con cái thằng quỷ này xảy ra chuyện gì! Đây là đàn ông! Con lại nói với mẹ là nữ hả! May mà mẹ nấu không ít đồ ăn!”

Mấy bàn tay đập lên, bộp bộp bộp đánh một trận.

Mẫn Đăng hừ một tiếng.

Đổi lại là Hoắc Sơ giả dối ngăn cản.

“Mặc kệ nó mặc kệ nó!” Bà Chương kéo tay Hoắc Sơ, sờ một lúc lâu, lôi kéo người đi về phía bàn ăn, “Cơm nấu xong hết rồi, ăn cơm trước đi, ăn cơm trước.”

Bàn ăn trong nhà không lớn, một cái bàn vuông vức, bốn người ngồi vừa khéo.

Thức ăn trên bàn, chuyện nhà lại tám chuyện.

“Tiểu Hoắc làm công việc gì?” Bà Chương gắp một miếng sườn cho anh.

“Bán nhà cửa ạ.” Hoắc Sơ cười trả lời.

“Ôi giời, vậy vất vả lắm.” Bà Chương đau lòng.

“Không vất vả không vất vả.” Hoắc Sơ liên tục xua tay.

“Tiểu Hoắc mấy tuổi?”

“Lớn hơn Mẫn Đăng nhiều, sắp ba mươi rồi.”

“Lớn tuổi chín chắn!” Bà Chương khen.

“Nhà Tiểu Hoắc — ”

“Mẹ!” Chương Khâu kêu lên, “Chúng ta có thể ăn cơm trước không!”

Viện trưởng Chương trừng y một lát, nhìn hai vòng trên bàn, “Chưa mua đồ uống, con nhanh đi mua đồ uống đi.”

Chương Khâu vừa đứng lên.

“Này, dẫn Mẫn Đăng đi theo, đồ uống con mua đều uống không ngon, để Mẫn Đăng chọn.” Viện trưởng Chương lại nói.

Mẫn Đăng nhìn thoáng qua Hoắc Sơ, vừa định mở miệng nói gì đó đã bị Chương Khâu lôi kéo ra cửa.

Trên bàn cơm yên tĩnh, bà Chương thu lại nụ cười trên mặt, nhưng nom vẫn là một bà cụ vô cùng hòa nhã như cũ.

Hoắc Sơ cũng ngồi thẳng, trịnh trọng lại nghiêm túc nhìn sang.

“Có lẽ Mẫn Đăng có một chút không giống người bình thường.” Bà Chương mở miệng.

Hoắc Sơ kinh ngạc bà đột nhiên nói câu này, nhưng phản ứng lại rất nhanh, gật đầu, “Con biết.”

“Chương Khâu đã nói với tôi, con người cậu rất tốt.” Viện trưởng Chương lại nói, “Người mà nó nói không tệ, chắc chắn là rất tốt. Nhưng tôi vẫn phải nói hai câu với cậu.”

“Người nói.” Hoắc Sơ cười một tiếng.

“Trông Mẫn Đăng ngoan ngoãn, thật ra tính tình cũng không tốt.”

“Tôi không nói tính nó xấu, mà đứa trẻ này có đôi khi cực kỳ bướng bỉnh, chuyện trong đầu nó đã nhận định người khác rất khó thay đổi, nó còn nhỏ quá, thực ra nó không hiểu rất nhiều điều.” Bà Chương cũng cười khẽ, “Hi vọng cậu có thể khoan dung nhiều hơn, dẫn dắt nó, giúp nó một chút, cố gắng kéo nó cùng đi lên phía trước, tôi cam đoan, nó sẽ cố gắng theo sau.”

Hoắc Sơ nhíu mày, vừa mở miệng.

“Cậu đừng bỏ lại nó, tôi biết tôi không nên nói lời này, đó là một gánh nặng đối với cậu, càng không công bằng với cậu.” Bà Chương chăm chú nhìn anh, “Nhưng tôi không có cách nào, chuyện của Tiểu Đăng chắc cậu cũng hiểu rõ, nó không giống người bình thường. Nhưng cuộc sống cả đời này dài bao lâu, nếu như trong tương lai thật sự có biến cố gì… Tôi — ”

“Mẫn Đăng rất tốt, cậu ấy đối với con mà nói quan trọng hơn con đối với cậu ấy.” Hoắc Sơ ngắt lời bà, “Là con không thể rời khỏi cậu ấy.”

Bà Chương nhìn anh một lát rồi mỉm cười, tiếp đó thở dài một hơi, “Thật ra dì nên nói một tiếng cảm ơn với con sớm hơn, Mẫn Đăng thay đổi quá lớn, dì thậm chí cho rằng cả đời nó cứ như vậy, may mắn gặp được con.”

“Dì rất lo lắng, thậm chí mỗi ngày dì đều suy nghĩ sau này Mẫn Đăng nên làm gì, dì lớn tuổi rồi, luôn phải đi đến ngày nào đó. Mẫn Đăng chỉ còn lại Chương Khâu. Chương Khâu coi nó như em trai ruột, tuyệt đối sẽ không mặc kệ nó. Nhưng Mẫn Đăng bướng bỉnh, dì biết nó cực kỳ ghét mình liên lụy người khác, ngộ nhỡ sau này Chương Khâu cưới vợ, chắc chắn nó sẽ tự mình bỏ đi xa, cho nên dì rất lo…”

Bà Chương nói đến đây, cũng hơi nghẹn ngào, tự lau nước mắt, duỗi tay kéo tay Hoắc Sơ, vành mắt đỏ hoe, không ngừng nói lời cảm ơn: “May mà có con, cảm ơn con…”

Hoắc Sơ nghe thấy những suy đoán này của bà Chương, đau lòng vô cùng, anh không có cách nào tưởng tượng được một mình Mẫn Đăng ở bên ngoài.

Hai người lại thành thật với nhau một hồi.

Ngay khi bà Chương cũng sắp coi Hoắc Sơ như con trai ruột, hai người đi xuống lầu mua đồ uống mới lững thững về muộn.

Bữa cơm tết này Hoắc Sơ và Mẫn Đăng ăn ở đây luôn.

Cho đến qua rạng sáng mới lái xe rời đi.

Đây là lần đầu tiên Mẫn Đăng không ở bên viện trưởng Chương và Chương Khâu ăn tết.

Nhưng cậu có Hoắc Sơ.

Mẫn Đăng lại không nhịn được mỉm cười nghiêng đầu nhìn Hoắc Sơ đang lái xe.

Hoắc Sơ cảm nhận được tầm mắt của cậu, cũng mỉm cười, “Hình như điện thoại của anh để trong túi em, em lấy ra giúp anh.”

“À?” Mẫn Đăng hơi sững sờ, thò tay vào túi áo khoác của mình tìm.

Không tìm thấy điện thoại nhưng lấy ra một bao lì xì cực dày.

Phía trước có đèn đỏ, xe dừng lại.

“Tiền mừng tuổi.” Hoắc Sơ nghiêng đầu cười khẽ nhìn cậu, “Chúc em hằng năm bình an khỏe mạnh.”

Mẫn Đăng nhìn anh cười, mũi cay cay.

“Này cục cưng em khóc cái gì.” Hoắc Sơ thấy không đúng, vội vàng buông vô-lăng, ôm người vào lòng.

Mẫn Đăng ôm chặt anh, toàn thế giới đều bị cậu ngăn cách bên ngoài, cậu chỉ nghe thấy âm thanh của Hoắc Sơ.

Năm nay Hoắc Sơ không đến nhà bố anh, tuy Mẫn Đăng không biết tại sao, nhưng cũng tôn trọng lựa chọn của Hoắc Sơ.

Thật ra Mẫn Đăng luôn có một loại cảm giác, quan hệ giữa Hoắc Sơ và bố anh cũng không tệ lắm, bởi vì cậu nhắc tới mẹ anh với Hoắc Sơ so với nhắc tới bố anh, sắc mặt Hoắc Sơ khó coi hơn nhiều.

Nghỉ ăn tết lâu thế này, lúc nhân viên công ty đi làm lại, Hoắc Sơ bắt đầu bận rộn.

Mẫn Đăng cũng bắt đầu nghĩ mình có thể về nhà hàng làm việc không, nhưng cậu vẫn không tìm được cơ hội nói với Hoắc Sơ.

Cho dù việc học tập khó khăn cũng cần tốn thời gian làm, nhưng Mẫn Đăng cảm thấy cậu có thể đảm đang hai bên.

Cậu không muốn ở nhà, ngồi trên sofa, mỗi ngày nhìn cửa chằm chằm đợi Hoắc Sơ về.

Mỗi sáng sớm Hoắc Sơ sẽ ăn sáng với cậu xong rồi đi làm, giữa trưa thỉnh thoảng trở về, thỉnh thoảng lại không về, buổi tối bình thường là khoảng mười giờ về.

Thời gian cậu và Hoắc Sơ ở chung thực sự rất nhiều, nhưng một khi Hoắc Sơ về muộn vì chuyện gì đó, vượt quá thời gian về nhà bình thường. Mẫn Đăng sẽ không có cách nào khống chế tốt cảm xúc của mình, cậu sẽ lo nghĩ, khó chịu, sợ hãi.

Đồng thời cậu cũng biết rõ, những cảm xúc này có lẽ đều không bình thường.

Mẫn Đăng sợ hãi lại kháng cự mình không bình thường, cho nên cậu muốn đổi cách đợi Hoắc Sơ.

Chuyện này Mẫn Đăng suy nghĩ mất mấy ngày, cuối cùng lỡ tay đổ sữa tắm hạ quyết tâm.

Mẫn Đăng lau tóc đi ra từ phòng tắm, không nhìn thấy người lúc này nên đang ngồi trên sofa.

Trước khi cậu đi tắm, Hoắc Sơ còn ngồi đó lật xem bài tập hôm nay cậu làm.

Mẫn Đăng dạo một vòng trong phòng khách cũng không thấy, thế là lên lầu đến phòng sách.

Cửa phòng sách đang đóng, chắc chắn Hoắc Sơ đang ở bên trong.

Mẫn Đăng giơ tay định gõ cửa.

Chỉ nghe thấy giọng Hoắc Sơ bên trong cánh cửa truyền ra.

Âm thanh rất nhỏ, thậm chí rất mơ hồ, nhưng Mẫn Đăng nghe thấy được mấy từ rõ ràng.

“Bệnh… Mẫn Đăng… điều trị… rất khó… không biết phải làm sao… không có tiến triển…”

Mẫn Đăng đứng cạnh cửa, nghe tiếng nói chuyện nhỏ xíu bên trong, giơ tay sờ mái tóc càng ngày càng dài của mình.

Quay người lặng lẽ rời đi.

Hoắc Sơ gọi điện thoại với Ninh Tuệ xong đi ra, thấy Mẫn Đăng ngồi xếp bằng ôm cái gối lớn trên sofa, đang xem tivi.

“Làm xong bài tập rồi?”

Mẫn Đăng gật đầu, nghe lời đưa bài tập vừa làm xong cho Hoắc Sơ.

Hoắc Sơ kiểm tra một lần, phát hiện một lỗi sai nhỏ, sau khi dạy cậu sửa lại thì kéo người lên lầu đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau.

Mẫn Đăng nhìn Hoắc Sơ đi làm, vì căng thẳng, cậu rót cốc nước to uống trước.

Tiếp đó cậu nhét ngón tay lạnh lẽo hơi run vào trong túi áo ngủ ấm áp.

Chậm rãi lên lầu, đi vào phòng sách.

Bình thường chỉ có Hoắc Sơ dùng phòng sách, Mẫn Đăng chỉ thỉnh thoảng đi vào, lấy sách hoặc là cất sách.

Cậu không thích ngồi trong phòng sách đọc sách, cậu thích ngồi trên sofa hơn.

Như vậy Hoắc Sơ trở về, cậu sẽ nhìn thấy ngay lập tức.

Nhưng chỗ nào trong phòng sách để cái gì, cậu đều rõ ràng.

Mẫn Đăng đi tới trước bàn, đẩy ghế ra.

Hơi chậm ngồi xổm xuống, cắn răng lưỡng lự một lúc lâu, mới kéo ngăn dưới cùng.

Ngăn kéo được mở ra.

Bên trong là lọ thuốc xếp ngay ngắn thành hàng.

Mẫn Đăng nhìn một lúc nuốt nước miếng, cậu cảm thấy có thể thử lại lần nữa, vạn nhất thì sao.

Một cốc nước, một nắm thuốc, hơi ngửa đầu.

Mười phút sau, sắc mặt Mẫn Đăng khó coi vọt vào nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh bị đóng sầm lại, một lúc sau, âm thanh xả nước vang lên.

Trong nhà vệ sinh không bật đèn, có vẻ rất tối.

Mẫn Đăng quỳ một chân trên đất, nghiêng đầu nhìn ánh đèn ngoài cửa.

Chỉ cách một cánh cửa nhà vệ sinh, cậu lại cảm thấy cách bên ngoài rất xa.

Hoắc Sơ cảm thấy gần đây Mẫn Đăng không ổn, quá ham ngủ.

Mẫn Đăng luôn dậy sớm, nhưng gần đây buổi sáng lại không dậy nổi.

Buổi tối lúc anh về, Mẫn Đăng thường xuyên đã nằm ngủ trên sofa.

Càng đặc biệt khó gọi dậy, cho dù đánh thức còn thích phát cáu một tí.

Ví dụ như không thích để ý đến anh.

Sáng hôm nay, Hoắc Sơ ăn sáng xong về phòng ngủ.

Nhìn một cục nhỏ giữa giường lớn, nhíu mày bước tới cẩn thận kéo chăn xuống một chút, lộ đầu Mẫn Đăng ra.

Hai ngày nay mặc dù anh cảm thấy Mẫn Đăng bất thường, nhưng quả thực không phát hiện Mẫn Đăng khó chịu ở đâu.

Thậm chí khi ngủ sắc mặt Mẫn Đăng hồng hào, hô hấp bình thường.

Có thể vì bị quấy rầy giấc ngủ, cậu hơi mở mắt trừng anh một cái, lại nhắm mắt lần nữa.

Hoắc Sơ không biết làm sao, không nhịn được cười lên, duỗi tay nhẹ nhàng bóp bóp mặt cậu: “Chỗ nào không thoải mái à?”

“… Không có.” Mẫn Đăng nhíu mày muốn ngủ, duỗi tay đẩy anh ra, quấn chăn lại lần nữa.

Hoắc Sơ sờ đầu cậu, lại kéo hai cánh tay của cậu ra khỏi chăn nhìn kỹ, tiếp đó lại muốn nhìn chân cậu.

Mẫn Đăng vừa phiền vừa muốn ngủ, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng anh nghịch.

Cuối cùng Hoắc Sơ thực sự không tìm ra có chỗ nào bất thường, ngay cả một vết bầm tím cũng không có, trên mông cũng có mấy dấu đỏ.

… Đó là tối qua anh bóp.

Hoắc Sơ hết cách, lại nhét người hoàn chỉnh vào chăn, cũng chỉ cho rằng Mẫn Đăng còn nhỏ tuổi thích ngủ nướng.

Cuối cùng dặn đi dặn lại: “Khó chịu nhất định phải nói với anh.”

“… Biết rồi.” Mẫn Đăng miễn cưỡng trả lời, nhắm mắt lại ngáp một cái, ngủ tiếp.

Hoắc Sơ cười cúi đầu hôn cậu một lát, quay người đi ra phòng ngủ, chuẩn bị đến công ty.

Anh vừa đi tới cửa phòng ngủ, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Hoắc Sơ nhíu mày quay đầu nhìn, là Mẫn Đăng vọt ra.

“Mẫn — ”

Mẫn Đăng đẩy anh ra, chạy vào nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh bị đóng lại.

Hoắc Sơ vội vàng chạy tới, đẩy cửa nhà vệ sinh, lại phát hiện cửa bị khóa.

“Mẫn Đăng!” Hoắc Sơ sốt ruột nhíu mày gọi.

Trong nhà vệ sinh không phát ra âm thanh, Hoắc Sơ gõ cửa hai lần thì không gõ nữa, im lặng đứng bên ngoài cửa.

Cho đến khi trong nhà vệ sinh vang lên tiếng xả nước.

Không bao lâu, cửa được mở ra từ bên trong.

Mẫn Đăng cúi đầu, lau nước lạnh trên mặt, chột dạ chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Em mắc tiểu…”

“Anh nghe thấy em nôn.” Hoắc Sơ nhíu mày nhìn cậu chằm chằm, lau mái tóc nhỏ nước của cậu bằng áo khoác của mình, “Sao em đột nhiên nôn?”

Mẫn Đăng không tìm được lý do, lại sợ bị Hoắc Sơ phát hiện, hoảng đến nỗi ngón tay cũng đang run rẩy.

Trong đầu đột nhiên nhớ đến lời Chương Khâu nói với cậu ngày đó.

Có lẽ mới sáng sớm vừa tỉnh dậy đầu óc mơ hồ, có lẽ vừa nôn rỗng đầu óc, có lẽ chỉ vì cậu coi Hoắc Sơ là thiểu năng luôn nuông chiều cậu.

“… Mang thai.” Mẫn Đăng nhắm mắt, liều một phen.

“…”

Trong nhà vệ sinh yên tĩnh hồi lâu, ánh mắt Hoắc Sơ nom hơi đáng sợ.

Mẫn Đăng căng thẳng túm li quần, bị dọa đến nỗi thở không thông.

Cho đến khi cậu cũng sắp tắc thở, tưởng Hoắc Sơ đã đoán được.

“Ai?” Hoắc Sơ trừng cậu.

Mẫn Đăng giật mình, Hoắc Sơ hỏi như thế, cậu lập tức nhớ ra mình chưa từng làm chuyện như vậy với Hoắc Sơ.

Cho nên…

Vậy cậu mang thai với ai…

Mẫn Đăng bắt đầu khổ sở suy nghĩ.

“Không phải cục cưng, em nhìn đầu anh xem đã xanh chưa.” Hoắc Sơ cúi đầu xuống, tự mình giơ tay sờ một cái, cao giọng nói “Ôi trời ơi, đây là tóc sao? Không phải, đây là Hulunbuir.”

“…” Mẫn Đăng lườm một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.