Gửi Nỗi Buồn Bay Theo Cơn Gió

Chương 8: Chương 8




- Chuyện nực cười, Đế Thần ở nơi xa ngoài 500 dặm, đây coi như là vượt quá giới hạn? Thần Đồ cười lạnh không ngừng. - Ngươi có phải vẫn chưa tỉnh ngủ không?

Dục Hùng nghiêng đầu nhìn hắn, lại về phía Dương Khai nói: - Muội phu, ta giết hắn có vấn đề gì không? Tiểu tử này nói chuyện khiến người ta nghe rất khó chịu.

Lời vừa nói ra, không khí vốn bình ổn của hai tộc Nhân Yêu bỗng trở nên khẩn trương, thánh nguyên Xuân Di thể hiện ra, gương mặt sát khí nhìn Dục Hùng. Ba Hạc đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế, thần niệm phóng ra ngoài, khóa chặt Xuân Di, những người khác cũng đều bạt kiếm giương cung, đều có khí thế sẵn sàng đánh một trận.

- Đừng mất trật tự! Dương Khai hừ lạnh một tiếng, toát ra uy nghiêm Hư Vương Cảnh của mình.

Cảm nhận được cỗ lực lượng này, Ba Hạc lập tức cả kinh kêu lên: - Dương Khai ngươikhông ngờ đã là Hư Vương lưỡng tầng cảnh?

Hắn thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi mình, gương mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Dương Khai, không sao tin nổi cảm giác của mình.

Vừa rồi khi gặp Dương Khai, tuy rằng mơ hồ cảm thấy hắn trở nên cường đại hơn lần trước rất nhiều, nhưng cũng không quá để ý, nhưng khi Dương Khai triển khai lực lượng bản thân, hắn mới hiểu được, tu vi cảnh giới đối phương đã vượt qua hắn, đạt tới trình độ lưỡng tầng cảnh!

Điều này sao có thể?

Năm đó khi gặp Dương Khai, hắn là Phản Hư tam tầng cảnh, mặc dù là đã trải qua Huyết Ngục thí luyện, hắn vẫn chỉ là Phản Hư tam tầng cảnh mà thôi.

Mới mấy năm này không gặp, không ngờ đã là Hư Vương lưỡng tầng cảnh? Trên đời có người có thể tấn thăng với tốc độ nhanh như vậy sao?

Ba Hạc ngây người.

- Cái gì? Hư Vương lưỡng tầng cảnh? Ba Hạc tiền bối không nhìn nhầm chứ? Dục Hùng cũng trợn tròn mắt, ngạc nhiên hỏi.

- Chuyện thế này, ta sao có thể nhìn nhầm? Ba Hạc nuốt từng ngụm nước miếng, thanh âm khô khốc, dường như có chút bị đả kích.

Bất kỳ ai khi biết tốc độ tu luyện của Dương Khai, cũng không thể giữ bình tĩnh, cùng Dương Khai so sánh về tư chất và tốc độ tấn thăng, Ba Hạc chỉ cảm thấy những năm này quả thật sống uổng phí thời gian.

Dục Hùng ngẩn người một lúc, lúc này mới cười ha hả: - Không hổ là muội phu tốt của ta, cũng chỉ có người như ngươi mới xứng với tiểu muội ta!

Hắn cũng là thật lòng vui cho Phiến Khinh La.

Nghe hắn nhắc tới Phiến Khinh La, biểu hiện của Dương Khai cũng trở nên hòa hoãn, lên tiếng nói: - Nếu chư vị nể mặt, chuyện hôm nay cho dù nguyên nhân thế nào, cũng chưa có thương vong gì, vậy chấm dứt ở đây đi!

Vừa nói, hắn vừa nhìn Ba Hạc, lại nhìn Thần Đồ.

Ba Hạc nói; - Vốn dĩ không có thù hận gì. Nếu những người này là Dương Khai đưa tới, lão phu đương nhiên không thể gây khó dễ mà không buông tha.

Thần Đồ hừ nói: - Ta nể mặt Dương huynh, không chấp vặt với Yêu tộc các ngươi.

- Như thế là tốt. Dương Khai khẽ gật đầu, nhìn về phía Dục Hùng hỏi: - Khinh La hiện tại thế nào?

- Tiểu muội à. Dục Hùng gãi gãi đầu, cười khà khà: - Rất tốt, lần trước sau khi từ Huyết Ngục trở về, luôn bế quan, chờ đến ngày nàng xuất quan, chính là lúc tấn thăng Hư Vương Cảnh, nghĩa mẫu cũng rất quan tâm đến nàng, ngươi không cần lo lắng.

- Xích Nguyệt tiền bối thì sao? Dương Khai lại hỏi.

- Nghĩa mẫu cũng đang bế quan.

Dục Hùng toét miệng cười.

- Xích Nguyệt tiền bối đang bế quan Điều này chẳng phải có nghĩa là Dương Khai bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.

- Đúng vậy. Dục Hùng cười lên ha hả. - Chờ đến khi nghĩa mẫu xuất quan, Đế Thần chính là thiên hạ của Xích Nguyệt Lĩnh ta.

Xích Nguyệt vốn là cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, nay có được Hư Niệm Tinh của Phong Ngạc Yêu Vương, đi vào trạng thái bế quan, nếu có thể đột phá tấn thăng thành công, nàng liền trở thành một người có cấp bậc Yêu Vương duy nhất trên Đế Thần Tinh.

Yêu tộc có thể tấn thăng đến Hư Vương tam tầng cảnh, mới được xưng là Yêu Vương! Xích Nguyệt của hiện tại chỉ là một thủ lĩnh mà thôi.

Yêu Vương Chi Tôn, thống lĩnh Yêu tộc, đến lúc đó Đế Thần Tinh chắc chắn sẽ do nàng quản lý.

- Vậy cần phải chúc mừng tiền bối Xích Nguyệt một phen. Dương Khai biến đổi sắc mặt, lên tiếng nói; - Nếu thuận tiện, ta muốn đi Xích Nguyệt Lĩnh gặp Xích Nguyệt tiền bối một chuyến, không biết Dục huynh có thể dẫn đường hay không?

- Kêu anh vợ, thì ta sẽ dẫn ngươi đi! Dục huynh khẽ cười khà khà.

Dương Khai không để ý tới hắn, đưa mắt về phía Ba Hạc.

Ba Hạc lộ vẻ mặt khổ sở, chậm rãi nói: - Dương Khai ngươi cũng không phải người ngoài, đi Xích Nguyệt Lĩnh của Đế Thần, chúng ta đương nhiên hoàn toàn hoan nghênh, chỉ có điều ngươi muốn gặp chủ đại nhân bây giờ sợ không phải lúc, vừa rồi cũng nói, lĩnh chủ đại nhân đang bế quan, không thể quấy rầy.

- Điểm này ta đương nhiên hiểu rõ, chẳng qua là Xích Nguyệt tiền bối không phải là bế quan chết, ta cũng chỉ cần nói với nàng mấy câu là được, sẽ không mất quá nhiều thời gian của nàng.

Ba Hạc chau mày, Dục Hùng cũng không chen thêm lời, biết đây là chuyện lớn, không phải việc hắn có thể làm chủ.

- Yên tâm, nếu Xích Nguyệt tiền bối trách tội, ta thay các ngươi chịu là được, hơn nữa ta tin Xích Nguyệt tiền bối sẽ rất vui mừng với tin tức mà ta mang đến, tuyệt đối sẽ không trách tội các ngươi.

- Điều này! Ba Hạc thở dài. - Ngươi nếu nếu đến mức này, vậy ta còn có thể nói gì?

- Vậy thì cảm tạ tiền bối Ba Hạc. Dương Khai mỉm cười.

- Dương huynh muốn đi Đế Thần? Bên cạnh, Thần Đồ mặt hơi biến sắc, thấp giọng hỏi.

- Đúng vậy, ta cần đi gặp Xích Nguyệt tiền bối. Dương Khai khẽ gật đầu. - Các ngươi thì sao? Ở đây chờ ta, hay là cùng ta đi Đế Thần?

Thần Đồ lộ vẻ khó xử, hồi lâu mới nói: - Yêu tộc hung tàn, ta vẫn nên đi cùng ngươi, có thể giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa, ta cũng muốn xem yêu tinh rốt cục hình dáng thế nào.

- Vậy cùng đi! Dương Khai mỉm cười, cũng không quá để tâm.

Thần Đồ truyền lệnh xuống, những người khác cũng đều tuân theo sắp xếp của Thần Đồ, rất nhanh, từ trong biển thiên thạch xuất hiện một chiếc chiến hạm khác, chính là chiến hạm của Yêu tộc.

Yêu tộc không am hiểu luyện đan luyện khí, nhưng trên Đế Thần Tinh không phải toàn bộ đều là Yêu tộc, cũng có tồn tại của Nhân tộc, chỉ có điều địa vị không cao mà thôi.

Đế Thần có 10 lãnh địa lớn, mười vị lĩnh chủ, thái độ đối xử với Nhân tộc cũng rất khác nhau, có nơi thì để cho thoải mái, có nơi thì đuổi giết tận giệt, có nơi thì xem trọng

Xích Nguyệt Lĩnh, là nơi Nhân tộc được xem trọng nhất, nhất là những luyện đan sư và luyện khí sư kia, địa vị cao hơn so với Yêu tộc bình thường, cho nên những năm gần đây, phát triển của Xích Nguyệt Lĩnh nhanh hơn so với lãnh địa của lĩnh chủ khác.

Cũng có rất nhiều Nhân tộc tài hoa, đến Xích Nguyệt Lĩnh tự đề cử mình, nguyện vì Xích Nguyệt dốc sức.

Chiến hạm mà Ba Hạc, Dục Hùng lên này, là do luyện khí sư Nhân tộc luyện chế thành, mặc dù chỉ là cấp bậc Hư cấp trung phẩm, nhưng cũng đảm bảo bay trong cự ly ngắn.

Hai chiến hạm, chạy thẳng về phía Đế Thần Tinh, tốc độ rất nhanh.

Khoảng cách 500 vạn dặm, trước sau không đến một ngày liền đã tới.

Bán Nguyệt Sơn, trên có Xích Nguyệt Cung, chính là vùng đất của Xích Nguyệt, cũng là nơi trọng yếu nhất của Xích Nguyệt Lĩnh.

Hai chiến hạm xông phá tầng mây, khi đi tới bầu trời Bán Nguyệt Sơn, chỉ thấy một màng sáng năng lượng to lớn bao phủ, tản phát ra hào quang chói mắt.

Bên ngoài màng sáng năng lượng, dường như tụ tập không ít cường giả Yêu tộc, hai người đứng đầu khí huyết cực kỳ thịnh vượng, yêu khí cuồn cuộn từ trên thân bọn họ phóng lên trời cao, dường như muốn phá mây xanh.

Một người trong đó, đầu tóc rối loạn, thân hình cường tráng gấp ba lần Dục Hùng, trên người mặc một áo ngắn gọn gàng, ngực lộ ra, bắp thịt cuồn cuộn, thoạt nhìn khí phách vô cùng hào hùng, cuồng bạo.

Người còn lại, thì lộ vẻ nhu hòa hơn rất nhiều, không giống vẻ cuồng bạo không kiềm chế được của Yêu tộc thông thường, ngược lại có khí tức nho nhã của nhân tộc, hai mắt của người này hiện ra màu bạc nhàn nhạt, trong con ngươi chuyển động ẩn hiện ánh sáng màu bạc, dường như tích chứa lực lượng thần bí gì đó.

Giờ khắc này, có không ít yêu tộc đang tấn công tầng sáng kết giới kia, Yêu tộc tướng mạo cuồng bạo kia càng hét lên giận dữ: - Xích Nguyệt, ta đường xa tới đây, ngươi lại đóng cửa Bán Nguyệt Sơn, đây chính là cách đón khách của ngươi sao? Ngươi không phải coi thường Huyết Giao ta chứ!

Lời vừa nói ra, trong chớp mắt thân phận của người này được sáng tỏ, chính là Huyết Giao, một trong mười lĩnh chủ, cũng là một vị lĩnh chủ căm thù Nhân tộc nhất trên Đế Thần Tinh. Nghe nói trên lãnh địa của hắn, không có một Nhân tộc nào, trừ những Nhân tộc là nô tỳ kia, còn lại đều bị hắn hạ lệnh giết hết.

Trong Bán Nguyệt Sơn không có bất kỳ hồi đáp nào.

Yêu tộc nhu hòa đứng ở bên cạnh Huyết Giao kia trầm giọng nói:

- Huyết Giao, việc gì phải cố gắng hỏi rõ, Xích Nguyệt đây rõ ràng là không nể mặt chúng ta, ta và ngươi dù gì cũng là cấp bậc lĩnh chủ, giờ này đến thăm nàng, nàng lại đóng cửa không gặp, thật là không lời nào tả nổi.

- Không nể mặt Huyết Giao ta, ta đây cũng không nể mặt ngươi nữa. Huyết Giao vốn là tính tình nóng nảy, nghe vậy càng giận dữ, miệng quát: - Xích Nguyệt, Huyết Luyện con ta mấy năm trước từ nơi này của ngươi xuất phát đi Huyết Ngục thí luyện, cuối cùng chết ở đó, việc này ta vẫn chưa tính toán với ngươi, hôm nay ngươi lại làm nhục ta như vậy. Được lắm, được lắm, cùng lắm thì chúng ta chấm dứt quan hệ, gạt bỏ chức danh lĩnh chủ để quyết một trận lớn, ngươi có can đảm không?

Trong Bán Nguyệt Sơn vẫn không có hồi đáp.

Khóe mắt Huyết Giao như muốn rách ra, giọng gào thét, quay đầu nhìn về Yêu tộc nhu hòa bên cạnh, thấp giọng nói: - Thiên Nhãn huynh, bọn họ không ứng chiến, nên làm thế nào?

Thiên Nhãn Lĩnh chủ ánh mắt híp lại, lên tiếng nói: - Chúng ta ở đây mất không ít thời gian rồi, nếu nàng không ứng chiến, vậy tấn công mạnh đi, bất kể như thế nào cũng không thể để nàng luyện hóa được Hư Niệm Tinh của Phong Ngạc Yêu Vương, nếu nàng tấn thăng Yêu Vương thành công, Đế Thần này nhất định không có nơi yên ổn cho ta và ngươi.

Huyết Giao nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia kinh sợ, cắn răng nói: - Được, nếu như thế, vậy thì mời Thiên Nhãn huynh cùng ta liên thủ, phá tan kết giới của Bán Nguyệt Sơn này!

- Huyết Giao huynh cẩn thận, Bán Nguyệt Sơn này có thể hấp thu Tinh Hoa Nguyệt, được gọi là Lực Bán Nguyệt, sau khi khởi động kết giới cũng không thể tùy tiện công phá.

Huyết Giao bĩu mỗi: - Kết giới chẳng qua là vật chết, ngươi và ta liên thủ sợ gì nó, Thiên Nhãn huynh không cần quá cẩn thận như vậy, ngươi cũng đừng quên, chết ở trong Huyết Ngục không chỉ có con trai ta, mà còn có con ngươi! Nhân tộc giết chúng nó, chính là từ Xích Nguyệt này rời đi, nếu nói trong đó không có điều mờ ám, đánh chết ta cũng không tin.

Vừa nghe hắn nói như vậy, trong con ngươi màu bạc của Thiên Nhãn cũng tràn ngập sát cơ, gầm giọng hét: - Vậy thì cùng nhau ra tay đi.

Hai đại Yêu tộc Lĩnh chủ liếc nhau, rối rít vận chuyển thánh nguyên trong cơ thể, chỉ một thoáng, tiếng thiên địa ù ù, yêu khí ngất trời ngưng thành thực chất, từ trong da thịt của hai vị lĩnh chủ tràn ngập ra, cục diện cực kỳ kinh người, những Yêu tộc cùng đến với bọn họ bị uy thế này chèn ép, tất cả không khỏi biến sắc, rối rít lui về sau, sợ bị liên lụy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.