Gửi Người Tôi Yêu

Chương 23: Ngoại truyện + Chương 23




Tuyết vừa kéo My ra khỏi quán thì My đã lên cơn nói:

- Mọi chuyện thật sự là sao chứ? Lúc nãy thì nói trưa mai hành động, đùng một cái là nói nhất quyết nhất quyết tìm ra bí mật vào đêm nay. Mọi chuyện vậy là sao? Tao bực thật ấy nhá.

Tuyết lấy tay bịnh miệng My lại rồi kéo vào một quán cafe, ngồi vào bàn Tuyết nói:

- Tao đã hiểu rồi. Thật ra là dưới tầng hầm đó không hề có ngọc trai đen.

My ngây ngốc nhìn Tuyết, nếu đá nói là không có ngọc trai đen thì nó còn cấm đầu vào kêu hai đứa 2 này vào tầng hầm làm gì? Tuyết liền kéo My lại gần và nói:

- Mày thật không biết sự thật về 15 năm trước?

My nhíu mày, nếu cô biết thì bây giờ còn ngồi đó tức giận làm gì? Hỏi một câu thật là thừa thải, My liền nắm lấy tay Tuyết nói:

- Vấn đề chính đi.

Tuyết liền hạ giọng ừ một cái rồi từ tốn nói:

- Lúc nãy khi nhìn tên Triết, tao liến nhớ ra là....vào 15 năm trước.....

Tuyết chưa nói hết câu thì tự nhiên thấy khách trong quán không còn bóng ai, phục vụ cũng đi đâu mất. Hai đứa ngạc nhiên khi một người đang đi tới, mặc chiếc váy màu đen kiêu sa sang trọng nó liến bước tới chỗ hai con bạn nói:

- Sự thật là 15 năm trước có một người phụ nữ tên là Mai Anh, bà ta là mẹ kế của tao.

My trợn mắt khi nghe nó nói, mẹ kế? Là sao? Mọi chuyện phức tạp vậy? Nó liền đi tới ngồi xuống, Tuyết nhìn nó nói:

- Mày đã biết?

Nó gật đầu, Tuyết liền thở dài một cái nói:

- Hên là tao gặp tên Triết đó nên tao mới biết là người cpn riêng của mẹ kế mày cũng tên Triết.

My nghe hai nguời ngồi đối diện nhau người nói ngườu trả lời mà phát bực, không cho cô biết là sao? My đập tay xuống bàn nói:

- Mọi chuyện là sao? Nói tao nghe coi.

Tuyết và nó liến nhìn My rồi cười một cái, nó nhàn nhạt nói:

- Thật ra lúc tao 2 tuổi, là lúc ba tao bị nghi oan là có vợ riêng ở ngoài, mẹ tao lúc đó bị trầm cảm nặng, bà mẹ kế của tao cho rằng bà đã có cốt nhục của ba tao nên mới lộng hành mà đường đường chính chính vào gia đình họ Hàn. Ba tao dù kiên quyết không chịu nhưng bà ta cố chấp, bà ta lúc trước có một đứa con tên Phan Minh Triết, lúc đó anh chàng này đã 19 tuổi, năm 20 tuổi anh ta bị bắt vào tù.

My nhướng mày, Tuyết cũng nhíu mày, chuyện này cô không biết rõ lắm, nó thấy hai con bạn đăm chiêu thì nói tiếp:

- Anh ta bị bắt vì lý do giết mẹ ruột của mình.

Mắt hai con bạn to gấp đôi bình thường, nó hóp một ngụm nước nói:

- Anh ta không phải vì ham tiến giết mẹ hay vì có mâu thuẫn mà là do....

Nó chưa nói ra đáp án thì hai con bạn vì xốt ruột mà hỏi tới tấp:

- Vì sao? Vì sao?

Nó liền nhìn thẳng hai con bạn rồi nói chắc nịch:

- Vì anh ta muốn vào tù.

- Hả????

Hai con bạn liền thốt lên trong kinh ngạc, có ai mà lại giết mẹ vì muốn vào tù? Anh chàng này bị tâm thần phân liệt hay sao? Mọi chuyện là sao? Không lẽ ở tù vui hơn ở ngoài? Nó thấy hai con bạn đang ngu ngơ xem xét sự việc thì nó liền nói:

- Lý do anh ta muốn vào tù là do bên trong tù có một thứ rất quý và có giá trị, dù anh ta có vào trong tù thì khi ra khỏi tù vẫn có thể sống như đại gia. Bởi vì bên trong đó cất giấu viên ngọc trai đen và......chiếc nhẫn vàng trị giá rất nhiều số 0. Tao củng không biết bao nhiêu số không nhưng tao biết nó có thể mua của một thành phố. Chiếc nhẫn đó được chạm khắc tỉ mỉ cùng với sự lâu đời mà nó có giá trị cao ngất ngưỡng. Chiếc hộp đựng hai món vật đó đột nhiên bị đánh cắp vào một buổi sáng, tìm khắp nơi nhưng không thấy và anh chàng Triết đó cũng mất tích ngay ngày hôm đó, dù đã 15 năm nhưng vẫn không tìm ra vật đó.

Hai con bạn đã hiểu rõ được việc ngọc trai đen mất nhưng cái quan trọng là sau bây giờ viên ngọc trai đó lại ở sau sân trường? Nó nói tiếp:

- Và vào 10 năm trước là lúc tao được 13 tuổi thí lúc đó gia đình tao tìm ra viên ngọc trai nhưng vì muốn giấu việc lùm xùm năm đó mà gia đình tao đã gửi cho hiệu trưỡng của trường này.

Mọi chuyện đã được sáng tỏa nhưng có lẽ vẫn còn ẫn khúc gì đó nên nó nói:

- Tao vẫn hoàn toàn chưa tin hết vào việc tao vừa tìm ra, vì biết đâu mọi chuyện thật sự không là như vậy. Vì thế tao sẽ tiếp tục ở đây.

Hai con bạn gật đầu, dù thế nào nên chắc chắn mới được.

Sáng hôm sau, mặc áo sơ mi vào cùng quần tây gọn gàng nó liền xuống nhà, vừa xuống đã nghe thấy tiếng chửi bới của My:

- Mày thật là cả áo mà cũng mặc cặp á? Mà cái này là bộ 3 lun ấy chứ! Mặt gì mà 3 đứa cùng một kiểu vậy nà?

Nó không quan tâm con bạn đang muốn gây sự hay gì đó, nó chỉ muốn đi đến trường nhanh để còn dạy đám học sinh nữa chớ, đi ra ngoài cửa tay nó dắt theo chiếc xe đạp rồi nhanh chân đạp tới trường, hôm nay trường có vẻ lạ vì trước cổng trường hôm nay không thấy bóng ai hết, đúng là kỳ lạ hơn thường ngày, đang thắt mắt sự kỳ lạ đó thì tự nhiên từ xa có tiếng môtô vang lên, nó liền nghoảnh đầu lại nhìn thì thấy tụi hắn đang chạy đến với tốc độ nhanh và phía sau mỗi chàng trai là một cô gái thân hình nóng bỏng, nó nhìn rồi không nói gì mà lạnh lùng bỏ đi, quan tâm mấy người như thế làm gì.

Đi men theo hành lang trường nó liền thấy vô cùng vui vẻ vì hôm nay là một ngày mà nó rất thích đó là ngày...... rất bình thường. Chỉ là hôm nay trời trong gió mát nên nó thấy lòng vui vẻ vậy mà, hôm nay nó sẽ đem bất ngờ đến cho lớp 12a1. Vừa bước vào lớp thì cả lớp đã nhao nháo lên, lớp trưởng Linh Chi dõng dạc hô to:

- Nghiêm!

Cả lớp liền đứng dậy, nó chỉ gật đầu rồi cho cả lớp ngồi xuống, nó đi tới bàn giáo viên và bắt đầu hành trình dạy của mình, tụi hắn vừa thấy nó hôm nay vui hơn thường ngày thì thấy lạ nhưng không nói gì. Nó đứng trước bục giảng nói:

- Hôm nay chúng ta kiểm tra 15' mấy em lấy giấy ra làm.

Cả lớp ngu người nhìn nó, nó có dặn trước để chuẩn bị đâu chứ? Nó thiệt là áp bức người quá đáng. Nó thấy cả lớp cứ đua nhau nói là nó không dặn trước, nó cười nói:

- Không làm cũng được....

Cả lớp mừng hớn hở, nó liền ngưng một lúc rồi nói tiếp:

- Thì không điểm.

Nói xong nó bắt đầu viết đề, đúng như nó nói đề bài nó đưa ra không có trong đâu cả. Cả lớp cắn bút ngòi làm bài, nều đối với giáo viên khác thì sẽ ngồi gác kiểm tra rất nghiêm ngặc nhưng đối với nó thì nó đã đi ra ngoài cửa đứng và không nhìn vào lớp, nó muốn cho lớp thoải mái copy, ấy thế mà chỉ có tụi hắn làm được, cả lớp thì ngu hết. Hết giờ làm bài nó thu bài rồi nói:

- Coi như hôm nay chĩ là kiểm tra năng lực nên không vào bảng điểm.

Nói rồi nó tiếp tục dạy, cả lớp cảm thay6q bửa nay nó hiền hơn bình thường, tốt bụng hơn bình thường. Nó bị gì trúng đầu hay sao? Nó đang dạy thì tự nhiên Trinh đi lên bục nói với nó:

- Thầy cho em xin phép đi xuống phòng y tế.

Nó nhìn Trinh rồi đứng im một lúc mới nhàn nhạt nói:

- Em bị gì?

Trinh liền lấy tay ôm đầu rồi nói:

- Thưa thầy! Em bị đau đầu.

Nó lắc đầu không cho đi, Trinh thoáng nhíu mày thang đau đầu mà thầy lại không cho đi, hắn bước lên nói:

- Cô ấy bị đau đầu mà thầy không cho đi là muốn ép cô ấy bệnh hơn à?

Nghe hắn nói là biết không phải quan tâm Trinh mà là muốn hỏi tội của nó khi bắt nạt Trinh thôi. Mặt không đổi sắc nó liền nói:

- Đừng có diễn trước mặt tôi. Đau đầu mà nhìn mặt vui quá há.

"Reng....reng...reng"

Nó liền đi tới bục rồi xách cặp ra khỏi lớp, lớp vẫn còn bàng hoàng về câu nói của nó: " Đừng có diễn trước mặt tôi." Tiết tiếp theo là tiết Toán, Tuyết đi vào khuôn mặt tươi cười nói:

- Mấy em hôm nay chúng ta dự giờ nha.

Dự giờ? Cả lớp ngạc nhiên tột độ, lúc trước lớp này có ai dự đâu chứ? Hôm nay là ngày xui xẻo gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.