Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 25: Căn cứ bí mật




Hắn thấy Lý Vân Tiêu nghi ngờ đang nhìn mình, cười hắc hắc, sầu thảm nói:

– Ngươi cho là bây giờ hai người tròng mắt của lão phu, là thật sao?

Tròng mắt của hắn vừa chuyển, bắn ra vẻ cổ quái tới, mặt trên còn có vô số ký hiệu thật nhỏ chớp động.



Lý Vân Tiêu mạnh mẽ hút một ngụm lãnh khí, sắc mặt đại biến, sợ hãi nói:

– Ngươi... Ngươi đây là con mắt giả?

Mục Chinh lúc này mới đem tròng mắt dời đi chỗ khác, khôi phục lại bộ dáng bình thường, cười to nói:

– Đúng thế. Như ngươi nói, diệu pháp linh mục vốn là thần thông Thần Cảnh cường giả tu luyện, chúng ta chỉ là Cửu Thiên Vũ Đế, căn bản làm không được yêu cầu này. Hai mắt của lão phu chính là đạo trạm kiểm soát thứ nhất, bị kim linh khí đụng vào một cái đã mù. Nhưng sau này lão phu muốn nổi bật, nghĩ tới dùng con mắt giả thay thế, rốt cục công phu không phụ lòng người, để ta rất có chút thành tựu. Đôi mắt này hiện tại cùng với mắt thật cũng không khác biệt chút nào.

Lý Vân Tiêu nghe được da đầu một trận tê dại, hắn không có khả năng biến mình thành kẻ mù, đổi một đôi mắt giả đến luyện, xem ra diệu pháp linh mục thần thông này đã không cách nào tu luyện, hoặc giả phải tìm con đường tắt khác..

Mục Chinh cười thầm:

– Vân Tiêu công tử, chỉ cần đáp ứng gia nhập Mục gia ta, thay Mục gia xuất chiến Võ Quyết. Lão phu tất nhiên sẽ tự mình giúp ngươi làm một đôi giả mục, nếu không cho dù nói cho ngươi biết cách luyện chế thì cũng có rất nhiều nguyên liệu quý trọng không phải ngươi có thể tìm được đâu.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trắng bệch, bảo hắn chọc mù hai mắt mình, đổi thành một đôi giả mục, đây là chuyện dù thế nào cũng không có khả năng, nhân tiện nói:

– Việc này tạm thời cho qua, chuyện Diệu Pháp Linh Mục ta sẽ tự nghĩ biện pháp. Nhưng ta đối với Khôi Lỗi Chi Thuật của Mục gia hơi có hứng thú đấy, nếu đại nhân có thể truyền thụ một hai thì chuyện Võ Quyết kia tại hạ có thể cân nhắc.

Mục Chinh nhướng mày lên, cười nói:

– Đây chẳng phải không phải vừa vặn sao? Thần thông Mục gia chỉ có đệ tử Mục gia mới có thể tu tập, Vân Tiêu công tử ở rể Mục gia ta, đúng là một công ba việc. Tham gia Võ Quyết đoạt giải quán quân, tu luyện thần thông, ôm mỹ nhân về nhà.

– Khục khục.

Lý Vân Tiêu ho khan hai tiếng, nói:

– Nếu là như thế, vậy thì để ta suy nghĩ một chút xem sao đã.

Mục Chinh không thoải mái nói:

– Chẳng lẽ ta dòng họ Mục gia, mỹ nữ, thần thông, còn không hấp dẫn được Vân thiếu sao?

Hắn vẻ mặt tức giận bất mãn.

Lý Vân Tiêu đầu đầy hắc tuyến, nói:

– Việc này để sau lại bàn, trước rời khỏi nơi thị phi này đã, sợ rằng Bắc Minh thế gia sẽ rất nhanh có người đến đấy.

Mục Chinh nói:

– Tốt, ta sẽ lại tới tìm ngươi.

Hắn xoay chuyển ánh mắt, liền hóa thành một đạo lưu quang bay đi.

Giờ phút này toàn bộ Lưỡng Giới Sơn đều bị phá hủy, triệt để trở thành một mảnh hoang vu.

Bắc Quyến Cổn Nam kinh ngạc đứng ở trên bầu trời, im lặng nhìn qua tất cả.

Lý Vân Tiêu nói:

– Tiền bối, ngươi...

Gương mặt Bắc Quyến Cổn Nam có chút vặn vẹo, vô cùng xấu xí nói:

– Ta cũng không có chỗ để đi, không bằng đi theo ngươi đi. Hồn lực ta bị hao tổn rất nặng, sợ rằng không sống được bao lâu nữa, huống hồ Linh Mục Địch đại nhân còn ở trên người ngươi.

Trên mặt hắn thoáng cái lộ ra vẻ cổ quái.

Lý Vân Tiêu nói:

– Như thế cũng tốt, ta cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi tiền bối một chút đây.

Cổ Bắc Quyến Cổn Nam vặn vẹo thoáng một phát, nhẹ “Ân” một tiếng.

Lý Vân Tiêu muốn cho hắn vào trong Giới Thần Bi, nhưng lại cảm thấy có chút không ổn ah, nhân tiện nói:

– Bộ dạng này của tiền bối... Không bằng cải trang lại một chút đi..., miễn cho quá khiến mọi người để ý đến.

Bắc Quyến Cổn Nam nói:

– Tốt.

Hắn một tay bấm niệm pháp quyết, một đạo bạch quang tuôn ra khỏi cơ thể, cả người thoáng cái biến hóa, thân hình thối rửa kia trong khoảnh khắc bóng loáng như son, sắc mặt như quan ngọc, một bộ trường bào màu trắng bao thân, ngũ quan như khắc.

Ngay cả ánh mắt Lý Vân Tiêu cũng trì trệ, sợ hãi than nói:

– Chỉ cần hơi chút che lấp là được rồi, không cần làm ra đẹp trai như vậy đâu.

Bắc Quyến Cổn Nam nói:

– Đây chính là bộ dạng vốn có của ta mà.

Lý Vân Tiêu nói:

– Đẹp trai như vậy, vẫn rất dễ thu hút ánh mắt người khác. Nếu không... Vẫn nên biến về bộ dáng hủ thi đi...

– Không được.

Bắc Quyến Cổn Nam cự tuyệt nói.

Lý Vân Tiêu tức giận nói:

– Nếu xảy ra vấn đề, tự ngươi chịu lấy đấy.

Đột nhiên trong đêm tối lóe lên hào quang, đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, vội lóe thân lên.

Một đạo quang mang xẹt qua, dùng độn thuật của hắn vậy mà không kịp tránh né, toàn bộ tay phải lập tức bị chém đứt, bay vào bầu trời.

Sắc mặt Bắc Quyến Cổn Nam đại biến, Thiên Thu Ngự Kiếm lăng không chém ra, “Phanh” một tiếng chém vào một chỗ trong hư không, chấn ra hào quang.

Không trung chỗ kia có chút chấn động thoáng một phát, một đạo thân ảnh nam tử hiện ra, trong tay cầm một thanh loan nguyệt trường câu cổ quái, trên câu lộ ra quang mang cực kỳ quỉ dị.

– Là ngươi.

Lý Vân Tiêu biến sắc, tay trái bụm lấy cánh tay đứt gãy, sắc mặt cực kỳ khó coi, hơn nữa còn thống khổ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Người nọ đúng là người gỡ phù trộm ngưu, không ngờ không đào tẩu, mà vẫn một mực tiềm phục ở phụ cận, khóe miệng của hắn lộ ra giễu cợt, nói:

– Vân Tiêu công tử danh chấn thiên hạ ah, chỉ sơ sẩy chút đã đứt một cánh tay, chậc chậc, thật sự là nhục nhã đấy.

Tay trái hắn chụp một cái vào hư không, lập tức chụp cánh tay đứt kia của Lý Vân Tiêu vào tay, nhìn mấy cái nhẫn trên ngón tay, cười thầm:

– Không có ý tứ, khôi lỗi cổ quái kia cũng thuộc về ta.

– Ah, vậy sao?

Vẻ mặt thống khổ của Lý Vân Tiêu thoáng cái biến mất không thấy gì nữa, trở nên vô cùng nhẹ nhõm, nhưng lại lộ ra vẻ mỉa mai khinh miệt.

– Cái gì?

Nam tử kia toàn thân chấn động, một loại cảm giác xấu dâng lên trong lòng.

Hắn bỗng cúi đầu xem xét, phát hiện tay đứt mình cầm trong tay thoáng cái hóa thành thanh sắc lôi quang, ngưng tụ vào chính giữa, lập tức biến thành một quả lôi cầu, trên đó có vô số lôi phù chớp động.

Lý Vân Tiêu đã sớm một tay bấm niệm pháp quyết, đôi môi khẽ mở nói:

– Bạo.

“Ầm ầm”

Lôi cầu kia lập tức nổ tung, hóa thành vô số lôi quang vọt tới bốn phương tám hướng.

Dưới lôi quang nổ tung, một đạo thân ảnh mặc chiến y, liên tiếp lui về phía sau.

Trên chiến y màu bạc kia, hào quang bị lôi cầu tạc đến ảm đạm, giống như một bộ thiết y bảo vệ lấy toàn thân nam tử.

Nam tử đầu đầy cháy đen, miệng lớn thổ huyết, trên làn da lộ ra cũng có nhiều chỗ nứt nẻ, hiển nhiên lôi uy vừa rồi đã trực tiếp đánh vào trong cơ thể hắn, khiến hắn tổn thương không nhẹ.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng cười cười, mỉa mai nói:

– Bọn chuột nhắt, trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, ngươi là đậu bức hầu tử mời đến sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.