Gửi Anh – Chàng Trai Giống Cánh Đồng Hoa Anh Túc

Chương 47: Kẻ thù mới




Edit: Ngân Đường

Beta: Sally

Phá phòng? Trong mắt Tri Nhã phát ra tia nguy hiểm. Lão bà kia không muốn sống sao?

Cảm giác được tiểu nha đầu phát ra tức giận, Hiên Viên Uyên không khỏi buông lỏng tay cánh tay. Thân ảnh nho nhỏ nhảy xuống, xoay người hướng về phía Hiên Viên Uyên nói: “Nhờ ngươi chiếu cố tốt nha đầu này, ta về nhà một chuyến.”

“Cần giúp một tay không?” Hiên Viên Uyên hai tay vừa rảnh, trên mặt hoàn toàn không nản vì làm bảo mẫu, thậm chí còn mang theo tiếu ý nhợt nhạt.

“Không cần.” Tri Nhã lạnh lùng đạp thải mặt đất. Cái việc nhỏ này, cần gì ngoại nhân nhúng tay.

“Nếu bà ta phá hết, ta chỉ cần một cây đuốc đốt rụi gian phòng bà ta!”

Đốt, là tác phong của nàng! Thân ảnh nho nhỏ theo gió biến mất, trên mặt Hiên Viên Uyên tiếu ý dần dần rút đi. “Đi ra ——” thanh âm lạnh lùng tới cực điểm của như tuyết bay tháng chạp.

“Vương gia.” thân ảnh Phù Trần từ phía sau vụt xuống.

“Tra thế nào?” hai tay Hiên Viên Uyên ôm ngực đạm nhiên buông ra, ánh mắt lạnh thấu xương bắn thẳng đến tiền phương.

“Dạ bẩm Vương gia, sự tình hôm nay hoàng thượng đã biết, không có gì bất ngờ xảy ra, gần tới ngày hoàng cung thịnh yến sẽ động thủ với ngài và thừa tướng.” Phù Trần cung kính đáp lời, hắn phát hiện mình hiện tại ngày càng không hiểu Vương gia, biết rõ hoàng thượng sinh ra lòng nghi ngờ với hắn, lại còn cố ý dùng thủ phủ quen biết kích thích hoàng thượng.

“Bản vương đã biết.” trong tròng mắt đen kịt của Hiên Viên Uyên tràn ngập ám tử khí tức, hắn chờ giờ khắc này, nhất cử tiêu diệt thế lực sau lưng hoàng thượng.

Nếu bọn họ động sát tâm, thì không thể trách hắn lòng dạ độc ác.

Quả thực, Hiên Viên Uyên căn bản không nghĩ sai. Trong hoàng cung sát khí đã tràn ngập từ lâu.

“Làm càn!” Một ly trà hung hăng ném xuống đất, thái hậu gương mặt tinh sảo, bàn tay giữ chặt tay vịnh. “Hiên Viên Uyên, hắn muốn phản sao? Cư nhiên kết bạn thủ phủ Lạc gia! Quả thực chính là lớn gan!”

“Mẫu hậu, xin bớt giận.” Hiên Viên Hạo Nhiên ngồi ở một bên chơi cờ, tay trái tay phải hắc bạch chém giết lẫn nhau, bạch tử từng bước sát khí, nuốt hết hắc tử.

“Trước đó chúng ta len lén thay đổi di chiếu đều có thể, hiện tại…” mặt thanh tú hiện lên hàn quang, cúi đầu nhấp một ngụm trà: “Giết một người thì như thế nào?”

“Thừa tướng lão đầu tử kia vẫn giúp đỡ Hiên Viên Uyên, hoàng nhi, mẫu hậu không cho phép bất luận kẻ nào đối với ngôi vị hoàng đế của ngươi có bất kỳ uy hiếp gì! Tuy rằng Hiên Viên Uyên bây giờ còn chưa bại lộ mưu phản chi tâm, thế nhưng thà giết lầm còn hơn bỏ sót! Đến thời cơ đem hai người cùng nhau giết.” Thái hậu khí thế vội vàng nói, nàng hao nhiều tâm tư mới đi tới bước ngày hôm nay, quyết không cho phép xuất hiện nguy cơ nào.

Hiên Viên Hạo Nhiên hạ một con cờ trong tay xuống, cờ đen chỉ còn một viên, hai tròng mắt thanh tú hơi giơ lên, hắn mỉm cười hạ xuống quân cờ cuối cùng. “Mẫu hậu không cần phải gấp, vậy cùng nhau…”

Hiên Viên Hạo Nhiên đứng dậy, vỗ tay vài cái. “Bùi công công ở đâu?“

Một thái giám lớn tuổi đi tới bên người: “Bẩm có lão nô.”

“Truyền lệnh xuống, hôm nay hoàng cung thịnh yến mỗi người đều phải tham gia, đặc biệt Ly vương và… Thừa tướng gia.” Gương mặt thanh tú nồng đậm tiếu ý, cuối cùng hóa thành nụ cười kinh khủng.

“Trẫm, muốn để cho bọn họ hữu khứ vô hồi!” (có đi không về)

Bùi công công lộ ra nịnh nọt: “Dạ, nô tài tuân chỉ.”

***

Sân cây cỏ bởi vì mùa thu đến bắt đầu héo rũ. Những viên thạch xếp thành đường mòn, gió nhẹ nhẹ phẩy, thỉnh thoảng nhàn nhạt mùi hoa quế tràn ngập trong không khí.

Tri Nhã mặc một thân màu lam nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập thần tình lạnh nhạt, cả người miễn cưỡng nằm trên ghế, thở dài.

“Tiểu thư.”

“Quản gia, thế nào?” đôi mắt nhỏ híp một cái, giơ giơ tay lên.

“Không còn một ngọn cỏ.” Quản gia khóe miệng co quắp một chút, tiểu thư đốt thật là mạnh, ngay cả tóc Nhị phu nhân đều đốt ‘Không còn một ngọn cỏ’. Bất quá tiểu thư tuy rằng ác liệt, nhưng so với Nhị phu nhân, tiểu thư đối với hạ nhân lại tốt hơn rất nhiều, trừ phi chọc tới nàng, mới bị giáo huấn.

“Thế nhưng lão gia…” Quản gia vẫn là không nhịn được nói một câu.

“Cha bên kia không có việc gì.” Tri Nhã miễn cưỡng vén lên một sợi tóc chơi tiếp. “Ta sẽ nói với ông ấy.”

“Tiểu thư, tiểu thư ——”một thị vệ từ cửa chạy vào, thấy Tri Nhã, lúc này mới chậm thở, hiện tại trong phủ đều do tiểu thư làm chủ, tiểu thư ở đây, thì chuyện kia có chuyển cơ.

“Chuyện gì?” Tri Nhã nhìn thị vệ đầy mồ hôi, đạm nhiên hỏi.

“Nghe nói…” Thị vệ lập tức té quỵ dưới đất: “Nghe nói thừa tướng đại nhân bị hoàng thượng giam giữ trong hoàng cung, thỉnh tiểu thư và phu nhân tiến cung.”

“Giam giữ?” Tri Nhã nhíu mi, mặt không có bất kỳ biến hóa nào. “Tin tức từ đâu tới?” Phất phất tay, ý bảo hắn đứng lên.

“Dạ tiểu thư, trong cung có người của phủ Thừa tướng.” Thị vệ lúc này mới thở đều, đứng thẳng người. “Hiện tại công công đang chờ ở đại sảnh.”

Trong lòng Tri Nhã lãnh thán, phỏng chừng người ta âm thầm tranh đấu, cha nàng lại thành một con cờ trong đó. Thế nhưng, nếu nhận thức cái nhà này, nàng tựu tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người nào thụ thương.

“Quản gia, ông theo ta.” Tri Nhã đi đến phòng khách, quản gia vội vã theo sau.

Mới vừa đi đến hoa viên, liền truyền đến tiếng động lớn nháo, như là tiếng khóc nữ nhân.

Tri Nhã ngừng cước bộ, xoay người hỏi: “Chuyện gì?”

“Dạ tiểu thư, Nhị phu nhân đòi muốn vào cung gặp thừa tướng.” Một người thị vệ cúi đầu hồi đáp.

“Hồ đồ!” tay nhỏ bé lạnh lùng vung lên, lúc này ít một người tiến cung là hơn một phần an toàn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo nhưng lạnh lùng.

“Ngăn cản bà ấy! Nếu như ta ở trong cung gặp mặt Nhị phu nhân, các ngươi đưa đầu tới gặp ta.”

Thân thể nho nhỏ bắn ra khí phách, thị vệ sau lưng lập tức quỳ một chân trên đất. “Dạ, tiểu thư.”

Đám người Tri Nhã đi vào trong đại sảnh, đã nhìn thấy một thái giám thanh sam, tay cầm phất trần. Hắn da trắng, vóc người không cao, trên mặt nhiều nếp nhăn, thoạt nhìn ước chừng năm sáu chục tuổi. Phía sau còn đứng mấy người thị vệ trong cung.

“Hắn là công công bên người hoàng thượng, gọi là Bùi công công.” Quản gia nhỏ giọng thì thầm với Tri Nhã.

Tri Nhã quan sát thái giám kia vài lần, như công công trong tiểu thuyết, luôn làm theo sai bảo của người khác.

“Công công, đây là Tam tiểu thư của chúng ta.” Quản gia đi lên trước giới thiệu Tri Nhã cho Bùi công công.

Bùi công công gật đầu, hai tay kéo thánh chỉ, thanh âm lanh lảnh vang lên, nhưng bị Tri Nhã cắt đứt lời của hắn.

“Bùi công công, nếu bản tiểu thư đã biết chuyện, chúng ta đây liền tiến cung thôi, chớ vì đọc thánh chỉ làm lỡ thời gian.” Tri Nhã nhàn nhạt, không có bất luận phập phồng nào.

Bùi công công nhíu mày. Những người khác quỳ trên mặt đất cũng gấp, căn bản cũng không phù hợp quy củ. Tuy nói tiểu thư luôn luôn ngạo nghễ, tự cao tự đại, nhưng loại chuyện này điều không phải đùa giỡn.

Vóc dáng kiều nhỏ đứng tại chỗ, lạnh lùng quay đầu lại. “Ngươi không đi sao?”

Quản gia vừa nhìn mồ hôi lạnh từ sau lưng đều tràn ra, nhanh chóng tiến lên nói mấy câu bên tai Bùi công công. Bùi công công mới không vui phất tay một cái. “Vậy bây giờ đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.