Gục Trước Dịu Dàng

Chương 53: Phiên ngoại 14. Thất tịch vui vẻ




Một tiểu đội lục quân Mỹ thường được quy định có 9 binh sĩ. Jung Yunho chính là một tiểu đội trưởng.

Hai tiểu đội phó được phân công nhiệm vụ khác nhau, một người là: Sam, đừng nhìn hắn bình thường cợt nhả liền không được việc, dàn trận liền thay thịt đổi lông vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh xuất sắc, năng lực quân sự mười phần vượt trội, huống chi hắn còn cứu mạng Yunho một lần

Một là Harry, người Anglo American, tự xưng Harry vương tử trên chiến trường Iraq, lớn lên không giống ‘ Harry Potter ’ nhưng thật ra có chút bóng dáng ‘ Ron ’ trong đó

( là người bản địa hoặc hậu duệ gốc Anh, đã định cư tại hoặc trở thành công dân nước Mỹ)

Tay súng trường: có tên gọi là Key, con lai Đức Mỹ, lớn lên rất tuấn tú, kính không rời mắt. Một lần đi tuần tra, bị Gay Iraq dò hỏi tính hướng, còn muốn cùng hắn làm bậy, việc này được loan truyền rất lâu trong quân ngũ

Một người nữa là Woody, ước mơ hồi niên thiếu muốn trở thành một cảnh sát vĩ đại. Sau khi tự mình lăn lộn trong lực lượng 911, hắn liền quyết định đi tòng quân, đồng thời là người đưa tin riêng của Yunho, trong tổ đội cũng chỉ Yunho mới có người đưa tin riêng.

Khi ra trận, người đưa tin sẽ giúp đỡ quan chỉ huy thành lập tuyến truyền tin nhanh chóng hữu hiệu với các đồng chí chiến hữu, liên lạc với các đơn vị khác cũng như yêu cầu trợ giúp từ không trung.

Xạ thủ bom mìn là Candy, một tân binh vừa qua 18 tuổi, tư văn nhã nhặn, dáng người cao ráo, có chút gầy.

Tay súng liên thanh là một người da đen, có cái tên rất dài rất dài nên mọi người quen gọi tắt TJ, biết hát RAP lại còn chơi bóng rổ rất cừ khôi. Những thiên phú của người da đen được hắn thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Quân đội Mỹ yêu cầu binh lính phải có năng lực, kỹ năng thuần thục nhưng không có quy định rõ ràng, ngoại trừ tân binh mới tốt nghiệp buộc phải lựa chọn một kỹ năng chuyên nghiệp khi hoạt động bên ngoài, thời điểm khác anh muốn học gì đều được, chỉ cần báo danh và rèn luyện chăm chỉ để thông qua cuộc thi.

Yunho lái được tất cả các loại xe lục quân: Hummer, Stryker, xe chiến đấu bộ binh Bradley nhưng cũng bởi vậy hắn chỉ biết lái ô tô chiến đấu, khi muốn học lái xe tăng thì bị từ chối, mặc dù cùng dạng hệ thống điều khiển nhưng vẫn có rất nhiều chỗ khác nhau, nhiều khi lẫn lộn chức năng cũng không phải không có..

(Xe chiến đấu bộ binh là một loại phương tiện chiến đấu bọc thép (AFV), được sử dụng để chở bộ binh trên chiến trường và hỗ trợ hỏa lực cho bộ binh. Tại Việt Nam thường được gọi là “BMP” – Wiki)

Ngoại trừ học lái xe, năm ngoái hắn còn đến Georgia, tự mình tham gia một khóa học nhảy dù ở trường Fort Benning, tất nhiên nhận được chứng chỉ chuyên nghiệp hành nghề.

Là người gốc Hàn, Yunho tất nhiên cũng đã thông qua các cuộc thi về tiếng Hàn, lính Mỹ được cổ vũ học thêm nhiều ngôn ngữ, nếu có thể đạt được chứng chỉ ngoại ngữ, mỗi tháng được thưởng thêm 300 $, tương tự nếu đạt hai chứng chỉ sẽ được thưởng thêm 600 $ mỗi tháng.

Cho nên, tháng nào cũng như tháng nào, Sam nhìn tiền thưởng của Yunho nhiều hơn mình 300 $ đều trắng mắt hâm mộ ghen tị hận.

Cái gì cũng vậy, trên chiến trường có càng nhiều kỹ năng đương nhiên càng có lợi đồng thời cũng có nghĩa người đó cũng đã phải trả giá không ít, không có chuyện thiếu người nên được phủng hồng lên.

Trước mắt, đó chính là 7 binh sĩ do Yunho phụ trách lãnh đạo, hiện tại binh lực không kịp thời đủ cung cấp, nhưng trước đó cấp trên có nhắn nhủ sẽ nhanh chóng bổ sung đủ nhân lực cho tiểu đội của hắn trong vòng một tuần, mấy anh em bên hậu cần không ngừng khen ngợi Jung Yunho có mệnh tốt, cư nhiên được cấp trên quan tâm săn sóc như vậy, kỳ thật ai ai đều biết, không phải thượng cấp có lòng từ bi, chẳng qua bọn họ vừa vặn là tiểu đội tác chiến, gánh trên vai công tác tuần tra nặng nề, bảo vệ mọi ngõ ngách, chiến đấu trên đường phố.

Phần lớn trung sĩ quan đều chỉ muốn tránh trong căn cứ, rãnh rỗi liền được an ổn nằm trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi tịnh dưỡng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Yunho đang còn kiểm tra xe thiết giáp (bọc thép) Stryker, thiếu úy Parnell đã dẫn người đến.

Thiếu úy Parnell là trung đội trưởng, là người lãnh đạo trực tiếp của đơn vị Yunho, cao khoảng 1m90, dáng người tiêu chuẩn trong bộ đồ bảo hộ gài thêm trang thiết bị hiện đại chi chít không khác gì tảng đá lớn di động, nhìn qua lại càng giống một vị huấn luyện viên.

Parnell là số ít trong đám trung sĩ quan được Yunho cho là người thông minh, từng hai lần được nhận huân chương Đồng Tinh, một lần hành động anh dũng được khen ngợi không ngớt. Đầu óc thanh tỉnh, bình tĩnh thong dong, tính tình cũng tốt.

Yunho từng được nghe người khác nhắc tới Parnell một lần trong quân đội, không ngờ lần này lại may mắn đến mức được làm thuộc cấp của người ta.

Dưới mũ giáp vừa lớn vừa nặng, hai gương mặt châu Á làm cho Yunho hưng phấn không thôi, tập trung ánh nhìn, hắc, kia không phải tiểu tử ba hoa chích chòe ở sân bay sao? Lớn lên có một đôi mắt hoa đào, chắc dụ dỗ không ít em gái Đức si tâm vọng tưởng.

Binh sĩ bên cạnh cao hơn hắn một chút, gầy hơn một chút, đôi môi nhếch lên, nhưng thần sắc không chút khẩn trương, súng bắn tỉa không thèm che giấu phía sau lưng tỏ rõ hắn chính là tay súng bắn tỉa.

“Hắc, Jung, bổ sung thêm hai tay súng trường rất xứng tầm vào tiểu đội của cậu nha, đây là binh sĩ Park nghề phụ: bác sĩ và binh sĩ cấp 2 Shim, cũng là gốc người Hàn như cậu, thế nào?”

Vị thiếu úy đắc chí nhìn chằm chằm Yunho: “thời buổi này không tiểu đội nào không thiếu người, nhóm của cậu đủ quân số, những vị lãnh đạo đội khác hâm mộ đến chết.”

“Yes, sir. Nhưng, thoạt nhìn đều là lính mới nha.”

“Đầu năm nay, có thể tìm được những tay lính lão luyện, kinh nghiệm đầy mình như cậu với Sam chỉ sợ cũng phải đến mấy vùng châu thổ hoặc phải tìm kỵ binh đang ở ẩn, bắt được hai người các cậu tới tay cũng không dễ dàng gì, tôi cũng không có mặt mũi lớn đến mức muốn thêm mấy người nữa là được phê chuẩn. Nhận được mấy ông anh, cmn chính là người Iraq.”

Thiếu úy Parnell cài mũ lên tiếng: “Ah, đúng rồi, Jung, chắc cậu cũng đã phát hiện, tôi điều Paul qua chỗ khác rồi.”

“Yes, sir. Nhưng Paul là bác sĩ vừa chữa bệnh vừa làm y tá chăm sóc binh lính, điều cậu ấy đi rất không có lợi đối với chúng tôi.”

“Không cần lo lắng, hạ sĩ Park từng tham gia huấn luyện chữa bệnh cứu hộ ở North Carolina và Prague, đủ để ứng phó những trường hợp có thể bất ngờ phát sinh trên chiến trường.” Vị thiếu úy nhìn Park Yoochun nói.

Yunho nguyên tưởng rằng Park Yoochun là tiểu hoàng tử ca cà phơ cà phất vì muốn tìm chỗ chơi nên mới gia nhập binh đoàn lục quân Mỹ, không nghĩ tới hắn còn vì tích lũy chuyên môn mà chạy tới phía Bắc chữa bệnh, chăm sóc binh lính bị thương, ở trong lòng không khỏi đối Yoochun có ấn tượng khác.

Hiện tại chiến sự căng thẳng, chiến tuyến kéo dài, cấp trên sao còn có thể lo nghĩ điều động cho tiểu đội của hắn một người bác sĩ đâu, đương nhiên một người có rất nhiều chỗ hữu dụng. Cũng giống như Woody.

Thiếu úy Parnell vỗ vỗ đầu bả vai Yunho: “Jung, tôi rất tin tưởng cậu, tân binh ở chỗ cậu một thời gian sau thực rất không tồi. Được rồi, đi chuẩn bị đi, lát nữa phải tuần tra kỹ càng.”

“Từng đi học ở căn cứ Kuwait sao?” Yunho từ trong xe cầm hai bình nước đưa cho hai người lính mới tới.

“Vâng, trung sĩ!”

“Có đi là tốt rồi, ở nơi này nếu mà ánh nắng mặt trời trực tiếp chiếu vào cũng đạt đến 50 độ C.”

Yunho nhìn thấy hai người có sắm sửa võ trang hạng nặng, vừa lòng gật gật đầu: “Tuy rằng nắng nóng đến mức nướng chín tim gan phèo phổi nhưng so với bị IED nổ tung tay chân vẫn tốt hơn rất nhiều, có mang theo súng không?”

“Có thưa trung sĩ!” Hai người trăm miệng một lời.

“Đừng hở miệng là trung sĩ, trung sĩ, tôi là Jung Yunho, thiếu úy Parnell nói các cậu cũng là người gốc Hàn?”

“Đúng vậy, tôi là hạ sĩ Park Yoochun, người gốc Hàn.” Yoochun uống nước cười đến sáng lạn.

“Tôi là binh sĩ cấp 2 Shim Changmin, cũng gốc người Hàn.” Changmin nghiêm túc hơn không ít, có lẽ một phần do tính cách tàn nhẫn, cường độ làm việc căng thẳng khi tham gia huấn luyện bắn tỉa tạo ra, hoặc cũng có thể lần đầu tới Iraq chưa kịp thích ứng.

“M24, tuy rằng cự ly dài sẽ rất khó gây sát thương mạnh với địch nhân nhưng tính cơ động trác tuyệt, góc độ nhắm bắn tinh chuẩn, tiếng vang nhỏ cũng là một ưu điểm, đạn bắn đi rất xa, không tồi không tồi.”

Yunho nhìn thấy khẩu M24 nằm trong tay Changmin, hắn từng được sờ qua loại súng này, chính tại căn cứ Kuwait.

“Đúng vậy, tôi rất thích khẩu này, không có nó tôi cũng không có thành tựu gì.” Nhắc tới niềm yêu thích, Changmin nở nụ cười hiếm thấy.

“Đúng, súng ống đạn dược chính là trang sức mà một nam nhân cần quý trọng. Mà cậu có thể sử dụng M249 hoặc M240B không?” Yunho hỏi.

M249 chia làm hai loại, một loại là súng máy hạng nhẹ, tháo dỡ một số bộ phận liền trở thành súng trường, một loại là súng máy hạng nặng mà M240B lại thuộc hạng súng máy cỡ trung.

“Được, có điều phải mất sức với M240 một chút, tôi mới chỉ thấy thoáng qua chứ chưa từng được nghiên cứu.”

Changmin trả lời rất cặn kẽ, lại có chút không hiểu vì sao tay súng bắn tỉa phải biết dùng súng máy, hơn nữa vừa rồi vị thiếu úy kia giới thiệu hắn với cái người đang đứng bên cạnh cũng tự xưng hai người bọn họ là những tay súng máy.

“Không sao, trên xe chúng ta cũng có, cậu có thể xem xét. Tay súng bắn tỉa chính là xử lý kẻ địch bằng một viên đạn, nhưng có những phần tử khủng bố chỉ dùng IED đã có thể xử lý xe của chúng ta trong giây lát, mà chúng ta lại không thể bắt được hung thủ, cho nên cậu ở chỗ này mà không được phân vào bộ phận ngắm bắn tám chín phần mười cấp trên muốn cậu làm tay súng máy, nhưng cũng không nhất định, khi quân ta xác định đối phương có sử dụng người bắn tỉa, cậu lại quay về làm tay súng bắn tỉa, chiến trận ở Iraq một người kiêm nhiều chức vụ. Có thể chứ?” Yunho thực hữu hảo hỏi ý kiến người khác.

“Có thể, sir!” Changmin trả lời.

“Jung, xe của cậu rất hoàn mỹ, không chê vào đâu được, một cô em xinh đẹp, bình thường tôi chỉ thấy những bà vợ dài cổ đầy tàn nhang.” Người lính bảo dưỡng xe khen ngợi tràng giang đại hải.

“OK, không có vấn đề là tốt rồi, ” Yunho cài mũ giáp, đeo kính viễn vọng: “Hai người cũng xong việc rồi, có thể suy xét quay về ký túc xá nghĩ ngơi hồi phục hay là theo chúng tôi ra ngoài tuần tra.”

Tại giây phút đó, Yunho suất khí không khác gì ngôi sao được gọi tới để chụp hình quay quảng cáo thu hút người dân nhập ngũ tòng quân.

“Tôi không sao, muốn đi tuần tra cùng mọi người.” Lại một lần cùng nhau trăm miệng một lời, làm cho hai người đồng lứa vừa mới quen chỉ biết nhìn nhau mà cười.

“Xem ra tôi lo lắng không đâu rồi, sau này nếu các cậu còn có thể nói như vậy tôi liền cám ơn trời đất.”

Yunho mở cửa xe, nghiêng đầu lắc lắc ý bảo bọn họ lên xe.

“Đừng chê tôi là lính già dong dài, đây là lần thứ hai tôi đến chiến trường Iraq, lần trước cũng tới chỗ này, thuộc hạ của tôi là người có tình, thả những tên xấu xa còn nhiều hơn so với những người bị cậu ta bắn chết nhưng chúng tôi đều cho rằng không có gì không đúng, không được giết phụ nữ trẻ em, cũng đừng nổ súng vào đám đông. Đừng cmn thương tổn bọn họ, cho dù sau này các cậu sẽ căn cứ theo quy tắc giao chiến chứng minh những điều bản thân làm lúc đó rất đúng. Trừ khi các cậu đã bị thương.” Yunho nói xong.

Bọn họ là binh lính, chủ đề giết người với bị giết không bao giờ thiếu, hắn không hy vọng lúc bọn họ bắn chết đối phương liền hối hận cả đời.

Đến 10h00, những binh lính trong tiểu đội lục tục đi đến bãi đỗ xe tập hợp, Yunho giới thiệu mọi người với nhau nhau, 4 tiểu đội, ba chiếc xe thiết giáp kết hợp tổ chức đi tuần tra bên ngoài.

Bọn họ đều vừa vặn mới qua tuổi 20 lực lượng hùng mạnh, như Yunho mới 23 tuổi đều được coi là lính già, vừa trẻ vừa là chiến hữu, mọi người nhanh chóng thân thiết với nhau.

Sau khi bắt chuyện, Yunho mới biết Park Yoochun cũng từng tham dự chiến trường Iraq một lần, lần đó hắn bị thương nhẹ được đưa tới trụ sở ở Kuwait trị liệu, thời điểm trở lại hắn được biết chỗ đóng quân tiểu đội của hắn bị kẻ địch vây quét, 6 người tử trận, 2 người bị thương.

Vì thế hắn được phân vào tiểu đội của Jung Yunho.

Trong xe, những binh sĩ trẻ tuổi đùa giỡn chọc ghẹo với nhau, ngoài xe cảnh tượng lại vô cùng thê thảm.

Xe bọn họ dừng chân hơn non nửa đất Baghdad, cả thành phố y hệt đống phế tích, tất cả các công trình xây dựng đổ vỡ, xiên vẹo.

Đoàn xe tới đích, tổng thể mà nói quảng trường này coi như không tồi, trẻ con vẫn chạy trốn chơi đùa trên đường phố, nhóm phụ nữ ôm thùng to gói nhỏ đồ dùng hằng ngày mới mua từ chợ trở về, những người đàn ông ngồi xổm hút thuốc nói chuyện phiếm, nhà dân vẫn có điện.

Một đứa trẻ Iraq có phần cao lớn chạy theo sau xe thiết giáp, tay súng trường – Key không ngừng phát những viên kẹo màu sắc rực rỡ của nước Mỹ mua trong căn-tin.

Cho đến khi phát hết kẹo, bọn nhỏ vẫn chạy theo đằng sau, Key ném một viên lựu đạn hù dọa mới giải tán.

Những đứa nhỏ sinh hoạt trong môi trường ở đây đã sớm biết lựu đạn là gì.

Chuyến đi này coi như an bình, ngẫu nhiên nghe thấy tiếng súng phía xa xa, nhưng cũng chỉ giằng co khoảng trên dưới 10 phút.

Xe Jung Yunho dừng tại trạm canh gác, ở đó có một tiểu hài tử Iraq đang buôn bán hàng hóa cho mọi người xung quanh, Yunho nhìn thấy hắn, mà đứa trẻ kia cũng nhìn thấy Yunho, Yunho liền vờ cố ý lại vô tình tới gần, từng bước từng bước về phía trước, đứa trẻ lại từng bước từng bước lui về sau.

Yunho thấy rõ hắn chào hàng thuốc lá, có loại sản xuất trong nước, cũng có hàng Mỹ vạn trong bảo khố, còn có một số hàng in chữ Trung Quốc trên bao bì, có lẽ những bao thuốc kia được sản xuất tại Trung Quốc.

Nam hài mở to đôi mắt khẩn trương nhìn Yunho chăm chú, tựa như đang phân tích vì sao người này lại tới gần mình.

Biểu tình của đứa bé kia như chuột giữ cửa kho thóc làm cho Yunho không khỏi vui vẻ một hồi.

Yunho dùng tiếng Anh hỏi: “Em có biết tiếng Anh không?”

Tiểu nam hài lắc đầu, nhưng lại đột nhiên gật gật đầu, cậu bé cầm lấy bao thuốc lá đưa cho Yunho, miệng phát ra một ít ngôn ngữ Ả rập, dường như hỏi hắn có thuốc lá không.

Yunho đút tay vào túi quần lấy ra một bao PINE.

Bao này là Changmin cho hắn, nói cái gì mà người Hàn Quốc hút thuốc Hàn Quốc, liền tặng cho hắn một bao, nhưng Yunho đã từng nếm tất cả vị thuốc lá quý giá ngàn vàng, nên cảm thấy thuốc lá Hàn quốc rất nhạt.

Yunho nói với nam hài: “Anh có cái này.”

Nhưng nam hài vẫn giơ bao thuốc lá trong tay.

“Muốn anh mua, vậy lấy hai bao.” Yunho nói tiếng Anh.

Câu này nam hài kia hiểu, có điểm đỏ mặt đi tới trước mặt Yunho, đem hai gói thuốc cho người ta, sau đó vươn bốn ngón tay.

“4 $ hả?”

Nam hài gật đầu, Yunho đưa tiền, cuối cùng, nam hài chỉ vào bao thuốc lá Hàn Quốc trên tay hắn,nói một đống ngôn ngữ Ảrập.

Yunho xem như hiểu được, tiểu tử này muốn dùng 4$ thêm kia bao thuốc lá kia làm giao dịch. Nam hài khoa tay múa chân chỉ đống thuốc lá trong hộp gỗ đeo trước ngực, nói với hắn: “no, you.”

Cậu bé không có loại thuốc lá trong tay Yunho nên tò mò muốn có.

Yunho nở nụ cười: “Thật là một tiểu nhân tinh, cho em đó.”

Nam hài cầm bao thuốc lăn qua lộn lại xem xét, Yunho xoa xoa đầu đứa bé, nam hài ngẩng đầu nhìn Yunho cười, hướng hắn bật ngón tay cái.

Đột nhiên, truyền tới tiếng súng cách đó khoảng 500m, cả người Yunho nhanh chóng rơi vào trạng thái cảnh giác.

Hắn nói với nam hài: “You here, around me.” Rồi chỉ chỉ phía sau lưng mình.

Nam hài nghe hiểu, thành thật tránh sau lưng hắn.

Lúc sau có thể rất loạn, ai cũng không thể biết được sẽ phát sinh chuyện gì.

Tuy rằng, Yunho thống hận những phần tử vũ trang, nhưng trẻ em vô tội, hắn cũng không nghĩ muốn tiểu nam hài này chạy loạn, phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Buổi tối 20h00 trở về căn cứ, Yunho ăn cơm xong liền đến thẳng trạm thông tin.

Bình thường, hắn phải sau 23h00 mới trở về, không có nhiều thời gian, thu xếp một chút liền qua 01h00.

Hắn muốn thừa dịp hôm nay về sớm dành thời gian xem tin nhắn Jaejoong gửi đến.

Đây là ước định của hắn cùng Jaejoong, mỗi tuần hai người gửi tin nhắn cho nhau một lần, đề cập tới những chuyện vừa trải qua, có khi còn có thể gửi tin nhắn video, Jaejoong mỗi lần đều gửi tin nhắn video cho hắn, nhưng gần đây không phải tin nhắn bình thường thì chính là tin nhắn thoại.

Yunho thực ra thường xuyên gửi tin nhắn thoại, lúc hắn chấp hành nhiệm vụ thường sẽ ghi âm một ít, bất quá thường xuyên bị gián đoạn cho nên phải ghi âm 3 – 4 lần mới đủ nọi dung gửi đi, từ đề tài này nhảy sang đề tài khác.

Hiện tại, đang chấp hành nhiệm vụ hỏa lực trọng yếu, vì không muốn phần tử khủng bố xâm nhập nghe lén nên mọi thiết bị điện thoại, di động đều không được dùng.

Vả lại, mạng internet được miễn phí, chi phí gọi điện thoại này đó cũng không bao nhiêu, 25$ nói chuyện được hơn 10 mấy giờ.

Hôm nay, đường truyền khá tốt, Yunho nhanh chóng tải tập tin video lưu vào U riêng của mình, lúc nhớ Jaejoong quá liền mượn máy tính mở lên xem một lúc.

(chắc là ổ đĩa hoặc USB)

Jaejoong trong đoạn video lưu loát vén tóc mai, đội mũ len màu đen lên đầu, lộ ra cái trán xinh đẹp, nằm trên giường ôm gối ôm.

Mắt to quay tròn xoay xoay: “Yunnie, giáo sư bọn em nói cuối tuần phải đi khảo sát dã ngoại, thực hành thực tế một lần, đi 9 tuần a. Trong khoảng thời gian này không thể liên hệ với anh, bất quá anh vẫn phải theo ước định gửi tin cho em, chờ em xong việc liền xem nga ”

Jaejoong học đại học chuyên ngành chính là thông tin tình báo, nên Yunho cũng không nghĩ nhiều.

Nội dung còn lại chính là dặn dò hắn chú ý an toàn, cẩn thận súng đạn đánh lén, có thể tránh ở trong xe thì đừng đi ra ngoài, gặp nhiều người có tâm nhãn cẩn thận mắc mưu lọt hố dẫm phải mìn.

Cuối cùng kể lể tình hình gần đây của bản thân, JaeJoong muốn nuôi một bé cún con bởi vì cảm thấy chỉ có một mình rất lạnh rất cô đơn, chỉ vừa nghĩ tới lại muốn đi ra ngoài, vẫn nên đánh mất ý niệm này trong đầu.

Yunho vừa xem tin nhắn vừa ghi chép, nói gì mà, thời gian bọn em đi thực tế không khác gì thời gian huấn luyện tân binh, đều 9 tuần, còn nói đi dã ngoại cũng phải chú ý an toàn, mang tất cả các loại thuốc cần thiết bên người, em muốn nuôi cún con vậy chờ đợt hoạt động thực tế này chấm dứt đã. Cuối cùng Yunho còn cổ vũ Jaejoong tới quán bar ngoạn.

Hắn không phải không biết mị lực của Jaejoong, chỉ là em ấy ở nhà một mình quả thực rất nhàm chán, mặc dù quan hệ của hai người đã xác lập nhưng không thể coi đó là cái cớ để ngăn cản Jaejoong giao du với bạn bè đem người yêu giam giữ trong không gian kín.

Về phương diện khác, hắn tin tưởng người yêu, hơn nữa đây cũng là lần thứ 2 hắn xuất chinh tới Iraq, lần đầu tiên đi những 12 tháng, mới đây Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Gates chính thức tuyên bố thời hạn binh sĩ cư ngụ trên chiến trường Iraq và Afghanistan kéo dài từ 12 tháng đến 15 tháng.

Nếu Jaejoong thực sự có tâm tư khác, hai người bọn họ đã sớm mỗi người mỗi ngả, chứ không kéo dài tới tận bây giờ.

Mấy tiểu thuyết ngôn tình không phải thường nói, điều quan trọng nhất trong tình yêu chính là tín nhiệm đó sao.

Đem lời bản thân muốn nói sắp xếp chỉn chu mới gửi đi cho Jaejoong, nhìn chăm chú từng tấm hình lúc trước, đoán thời gian cũng không sai biệt lắm, mạng internet không thể cung cấp vô tư lự, lang nhiều thịt ít, mỗi người chỉ có 30 phút.

Sáng mai 05h30 còn có nhiệm vụ, liền đứng dậy quay về lều trại nghỉ ngơi.

Ở phía bên kia địa cầu.

“Tốt....... Vâng..... Tôi đã biết...... Cám ơn ngài, thượng sĩ John.”

Nam tử cúp điện thoại, thu thập quần áo đơn giản, đi vào trạm trưng binh, im lặng chờ đợi đoàn xe chở tân binh đi về quân doanh.

“Get off the bus!” ( xuống xe)

“Stand in the line!” ( đứng vào đội ngũ)

Từng bước từng bước, từng loạt từng loạt.

Những người trẻ tuổi từ khắp mọi nẻo đường được đưa tới lục quân Mỹ, ngay tại buổi tối hôm nay cung nhau tập trung tại một địa phương, cùng nhau bắt đầu nhận huấn luyện.

Chú thích:

Xe Hummer

Xe Stryker

Xe chiến đấu bộ binh Bradley

– M24: súng bắn tỉa

– M249 là súng máy cá nhân cấp tiểu đội. Là phiên bản của khẩu súng FN Minimi (một sản phẩm của hãng FN Herstal, Bỉ) sản xuất tại Hoa Kỳ sử dụng đạn 5.56×45 mm) – wiki

– M240B là loại súng máy tự động đa chức năng, sử dụng băng đạn, với loại đạn 7.62x51mm NATO. M240 thường được sử dụng với kiềng 2 chân, 3 chân hoặc gắn trên các phương tiện – Wiki

Hết chương 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.