Gọi Dượng Là Chồng

Chương 34: Đến chỗ tôi, chỉ làm chậm trễ em một tiếng




=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Thụ Ca độc thân này, chị có muốn tìm hiểu thử không?

Tôi tìm bà nhà cậu ấy!

Đó chính là tiếng lòng của của Tô Mộ Mộc và Lâm Trăn.

Tô Mộ Mộc bực bội di chuột, lúc thì xem đầu khi thì ngó xuống đuôi máy bay, nghĩ tới những câu nói ‘động trời’ của mình đã rơi vao tay bao nhiêu người thông qua kênh trực tiếp của Treetreetwo thì cô… Chỉ muốn đâm đầu xuống đất biến thành hộp.

“Chị ơi, chị giận hả…”

Giọng nói vang lên trong tai nghe không còn rực rỡ như ánh mặt trời nữa mà chứa đựng sự áy náy cũng như lo lắng khôn tả.

Số 3 Aishushu nghe thấy lập tức phát hiện ra tình huống không đúng, biểu tượng loa cạnh tên cậu lóe lên rồi tắt ngóm.

Nghe được giọng của Treetreetwo, tim Tô Mộ Mộc chợt nhói lên. Thật ra cô không giận đến vậy mà chỉ hơi xấu hổ thôi, chính cô cũng không nhớ mình đã thốt ra bao nhiêu lời khiếm nhã, bây giờ nhớ lại chỉ muốn chết luôn cho rồi.

“Chị ơi?”

Thấy Nicetree không trả lởi, giọng Lâm Trăn hơi nóng nảy.

Tô Mộ Mộc bực bội muốn điên lên được, cô ậm ừ nói: “Tôi không giận.”

【Thụ Ca cẩn thận nha!! Con gái nói không là có đó!! 】

【Kinh nghiệm xương máu, Thụ Ca nhất định phải nhớ, không tức là có! Có! Có! 】

Thụ Ca không sợ trời không sợ đất nay lại bị đám fan kia dọa mất mật.

Lâm Trăn biết mình đuối lý nên vội vàng giải thích: “Em không cố tình gạt chị đâu, chỉ là em chưa có cơ hội nói thôi.”

“Em cũng không có lợi dụng chị để nổi tiếng!”

“Tôi biết.”

Tô Mộ Mộc đáp rất hờ hững nhưng không phải vì Treetreetwo gạt cô mà do cô đang dùng 90% não để nhớ lại mấy ngày chơi game gần đây, rốt cuộc cô đã làm bao nhiêu chuyện ngu ngốc rồi.

Còn lời giải thích của Lâm Trăn thì cô tin. Tuy hai người mới quen nhau thôi nhưng không hiểu sao cô lại rất tin tưởng chàng trai ấm áp như ánh mặt trời, có khiếu hài hước và mỗi lần ti bỉ là sẽ ti bỉ không ai bằng này.

Vấn đề là lòng người khó đoán, Tô Mộ Mộc không chỉ cách Lâm Trăn một cái bụng mà họ còn cách cả cái màn hình nên cậu không thể biết được suy nghĩ trong lòng cô, cậu chỉ biết là Nicetree rất giận! Giận tới nỗi nói chuyện với cậu lạnh nhạt quá chừng luôn.

“Ba người diễn phim truyền hình dài tập hả?” Cuối cùng thì số 4 im lặng từ đầu đến giờ cũng phải bùng nổ: “Bay đâu đây?!”

Lâm Trăn đang ủ rũ chợt nổi giận, cậu đang buồn mà còn ở đó bay bay bay cái gì, bay lên thiên đường hay cút xuống địa ngục gì cũng OK! Cậu đang định cáu kỉnh thì chợt nghe thấy tiếng Nicetree bảo ‘xuống cảng Georgopol’.

“Được!” Lâm Trăn lập tức vểnh tai lên, thiếu điều gâu thêm mấy tiếng.

Sau khi đáp xuống, Lâm Trăn lôi ra 10 vạn sức chiến đấu để càn quét cảng Georgopol, mặt khác luôn miệng hỏi——

“Chị ơi, chỗ em có mũ 3 chị lấy không?”

Tô Mộ Mộc tới nơi phát hiện ra Treetreetwo đang đội mũ 2 ngoan ngoãn canh bên cạnh.

“Chị ơi, chỗ em có giáp 3 chị lấy không?”

Tô Mộ Mộc lại tới nơi phát hiện ra Treetreetwo đang mặc quả giáp 1 tồi tàn nhất.

“Chị ơi, chỗ em có M416 chị lấy không?”

Tô Mộ Mộc lại lượn sang, Treetreetwo ném khẩu M416 đã lắp full phụ kiện xuống đất, trong tay cậu chỉ có khẩu M16A4.

“…….” Tô Mộ Mộc đã cảm nhận được lòng tốt dữ dội của Treetreetwo, cô há miệng định nói nhưng lại nghẹn trở vào, cuối cùng thở dài nói: “Cám ơn.”

Nghĩ tới chuyện Treetreetwo đang livestream, Tô Mộ Mộc không muốn nói nhiều quá.

Vất vả nửa ngày nhưng chỉ đổi được một lời cảm ơn đầy khách sáo, Lâm Trăn thấy lòng mình lạnh ghê gớm. Nếu là lúc trước thì chắc chắn Nicetree đã cười ha hả rồi đắc ý nói ‘đi, chị dẫn cậu đi ăn à’ rồi.

【Hình như vấn đề lần này rất nghiêm trọng 】

【Tôi cứ có cảm giác sau trận này Nicetree sẽ hủy kết bạn 】

【Tôi cũng có cảm giác đó, cô bạn gái từng lạnh nhạt với tôi thế này đã thành bạn gái cũ rồi 】

【Sự im lặng của phụ nữ còn đáng sợ hơn cơn giận của họ nữa, thắp nhang cho anh 】

Những bình luận của fan khiến Lâm Trăn cực kì sầu não. Cậu từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh Nicetree nổi giận với mình, chẳng hạn như vừa đáp đất đã cho cậu một viên đạn đồng chết tươi hoặc là trực tiếp mắng cậu trách cậu. Cậu có thể nhận hết tất cả nhưng điều cậu sợ nhất chính là cô lặng, khách sáo và dần kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

Bên này, đám thẳng nam đang tự bổ não vui vẻ, hận không thể ôm nhau chui vào góc run rẩy thì Tô Mộ Mộc không biết mô tê gì bên kia đang nghẹn gần chết.

Thật ra lý do khiến cô im lặng chính là Treetreetwo đang livestream! Cô lo mình không kiểm soát được, vừa mở miệng ra là hình tượng tiên nữ bé nhỏ (chính xác là không hề có) của mình sẽ đổ sụp! Thêm vào đó là cô chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc nên không biết phải nói gì, tựa như bạn đang thích thú sắm một vai diễn chỉ cho mỗi mình xem thì có một người chợt nói với bạn rằng vai diễn của bạn đã bị mọi người xem từ đầu đến cuối và ai cũng thấy được vẻ ngớ ngẩn của bạn!

Xấu hổ miễn bàn!

Thế nên dù Treetreetwo nói gì Tô Mộ Mộc cũng dùng những từ đơn giản để đáp lại, cô nghĩ rằng muốn nói gì thì chờ đến khi không có ai hẵng nói.

Nhưng không may là sự im lặng của cô đã làm mọi người hoảng sợ.

Vì cả Tô Mộ Mộc lẫn Lâm Trăn đều không tập trung nên trận đấu nhanh chóng kết thúc trong sự cẩu thả.

Trước khi trận đấu kết thúc, số 3 Aishushu lại mở mic: “Em sai rồi, ban nãy bạn gái vừa mới thông não cho em. Chị gái nhỏ ơi, chị đừng giận Thụ Ca nha. Hai người nhất định phải làm hòa nhé, hai người mà không hòa thì em sẽ thành chó độc thân như Thụ Ca đấy.”

“……” Tim Lâm Trăn nghẹn tắc, phút cuối mà vẫn còn đâm cho tôi thêm một nhát!

Số 4 cũng mở mic: “Mẹ, mấy người lạnh quá. Bộ phim truyền hình dài tập này chưa hết à.”

Tô Mộ Mộc: “……” Sao tự dưng cô thấy tình huống phát triển theo hướng nghiêm trọng quá vậy?

Về lại màn sảnh chờ, Tô Mộ Mộc thấy biểu tượng loa của Treetreetwo đang sáng lên, nhấp nháy nhưng cậu vẫn còn do dự.

Tô Mộ Mộc hỏi: “Mic cậu hỏng rồi hả?”

“Không có. Chị ơi, chị vẫn còn giận hả?” Lâm Trăn cảm thấy tình hình này còn khủng bố hơn ngồi co ro trong phòng tối và bị mấy người vây quanh, để thể hiện sự chân thành của mình, Lâm Trăn để nghị: “Hay là vào trận cho chị đấm em nhé?”

“Không đến nỗi đó đâu.” Tô Mộ Mộc ngu người, cái gì đấy.

Lâm Trăn lại chân thành nói: “Em tắt trực tiếp rồi nên chị cứ yên tâm, có gì chị cứ nói thẳng.”

“Cậu tắt rồi hả?”

Giọng của Nicetree nghe như người chết khát tìm được nguồn nước, sức sống ùa về như cơn lũ.

“Dạ.”

“Emm cậu phải nói sớm chứ, cậu tắt rồi thì tôi được nói chuyện thoải mái rồi.” Tô Mộ Mộc lại bung lụa, hành động và giọng nói còn bình thường hơn cả chữ bình thường.

“Ô?” Bây giờ tới lượt Lâm Trăn ngu người.

“Tôi không giận thật mà, tôi chỉ ấy hơi xấu hổ nên mới không nói gì thôi.” Tô Mộ Mộc đã bị Quan Hi luyện thành thói quen giữ lấy cái gánh nặng hình tượng trước mặt công chúng nên khi biết trạng thái bung lụa của mình bị rất nhiều người thấy cô đã cực kì xấu hổ.

Nhưng chẳng mấy chốc cô đã điều chỉnh lại tư tưởng. Bỏ màn hình máy tính đi thì còn ai quen ai đâu mà cô phải ôm gánh nặng hình tượng, có khi nói tên cô ra thì hơn phân nửa người xem sẽ hỏi ‘ai vậy’ đấy.

“Hả? Xấu hổ á?” Lâm Trăn ngẩn ngơ.

“Đúng đó!” Tô Mộ Mộc chợt dữ lên: “Tên nhóc kia, cậu hù tôi sợ muốn chết. Ai mà ngờ được vở kịch một người xem lại được đưa lên sân khấu thế này! Cách diễn khác nhau một trời một vực luôn đó cậu biết không!”

Đầu óc Lâm Trăn bắt đầu hoạt động cường độ cao: “Chị im lặng không nói gì vì xấu hổ hả?”

“Chứ còn sao nữa?”

Lâm Trăn liếm đôi môi khô khốc, cảm thấy may mắn nói: “Em cứ tưởng mình sắp mất đi một người bạn rồi, bây giờ em đang có cảm giác mình vừa sống sót sau tai nạn đấy.”

Tô Mộ Mộc nghĩ cậu em Treetreetwo vừa ngốc vừa đáng yêu, cô buồn cười nói: “Tội gì phải thế, tôi tin cậu không cố tình đâu mà.”

“Cũng như cậu sẵn sàng tin tưởng tôi trong game vậy đấy.”

Lâm Trăn thấy mặt trời chân lý đang chói qua tim mình, thế giới chợt bừng lên nắng hạ và giọng cô thì chẳng khác gì tiếng chim hót hoa nở khi xuân về.

“Cậu yên tâm, tôi đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình rồi. Livestream thôi mà, sợ gì.” Dù sao Tô Mộ Mộc cũng là diễn viên nên chẳng sợ mất mặt. Mới đầu cô hơi xấu hổ nhưng xấu hổ qua đi thì thoải mái thôi, nói đi nói lại thì người xem cũng không biết cô là Tô Mộ Mộc, cô cần gì phải lo.

“Nhưng mà lần sau cậu có livestream thì nhớ báo tôi một tiếng.” Đằng nào cô cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý chứ.

“Dạ.” Lâm Trăn không tin nổi là mọi chuyện lại trôi qua đơn giản thế này.

“Đúng rồi, cậu nhớ lại dùm tôi cái này với.” Tô Mộ Mộc ngượng ngùng: “Mấy ngày nay lúc cậu mở livestream tôi có high lên mắng Tam Tự Kinh không vậy?”

Nghe xong, khóe môi Lâm Trăn nhếch lên. Dường như cậu đã tưởng tượng ra vẻ dè dặt của Nicetree, sau đó cậu thật sự nghiêm túc ngẫm lại và chắc chắn nói: “Không có.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Tô Mộ Mộc thở phào nhẹ nhõm: “Hình tượng tiên nữ bé nhỏ của tôi vẫn còn.”

Nghe được tiếng thì thào của Nicetree, Lâm Trăn chợt mỉm cười: “Chị luôn là tiên nữ bé nhỏ mà.”

— Hết chương 13 —

Tác giả nhắn nhủ

Thật ra Tô Mộ Mộc luôn ôm gánh nặng thần tượng, tuy độ nổi tiếng của cô vẫn chưa chạm tới hai chữ thần tượng đó  ← ←

Chuyện trực tiếp, Mộ Mộc không nổi giận mấy, lần này Thụ Ca đã được trải quả tuyệt địa cầu sinh rồi (phiên bản đồng nhân)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.