Gọi Dượng Là Chồng

Chương 14: Anh thừa nhận chính mình nông cạn, sẽ bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của cô




Không cần phải chạy theo tốc độ của các cô gái nữa, Tiểu Tịnh Trần trực tiếp vung đôi chân đẹp đẽ chạy như điên, chiếc balo nặng sau lưng so với bốn chiếc vòng trọng lực trên cổ tay và mắt cá chân của cô bé thì gần như chẳng tồn tại. Lại thêm tiếng hét cuối cùng của các cô gái gần như là khàn cả giọng, cô bé không hiểu sao lại cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức lực, tăng tốc lại tiếp tục trèo lên núi.

Em gái bị các cô gái kích thích đến mức hỏa lực được mở ra toàn bộ, tốc độ kia tuyệt đối là khiến những người bình thường chỉ có thể ngưỡng mộ, đám nam binh vốn bởi vì phải vác nặng chạy đường dài, thể lực tiêu hao quá độ càng không thể nào theo kịp cô bé được.

Cho nên, rất nhanh, Tiểu Tịnh Trần liền nhìn thấy những nam binh bị rớt khỏi đội, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, mấy nam binh phía sau cùng hiếu kỳ quay đầu, há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối cô bé đang lao tới tựa như Na Tra thái tử đứng trên Phong Hỏa Luân, ăn cả mồm bùn đất và cát vàng.

“Khụ khụ, mẹ kiếp, cái giống... yêu tinh... gì vậy?”

“Có trời mới biết... Khụ khụ, mơ hồ... giống như là... thân hình rất thấp bé!”

“Khụ khụ, đây là... đây là muốn... nghịch thiên hả... khụ khụ!”

Khu huấn luyện dã ngoại đều là núi non hoang dã, có những chỗ cây cối um tùm rậm rạp, có một vài nơi đến một ngọn cỏ cũng không có, nhưng không ngoại lệ chỗ nào trên mặt đất cũng đều là bùn đất và cát đá chảy thành một con đường nhỏ. Trên đường núi gập ghềnh liên tục có các nam binh phân tán. Đám nam binh mệt đến mức hít thở không thông, tốc độ chạy còn chậm hơn cả một bà lão đang tản bộ. Tiểu Tịnh Trần dĩ nhiên là không hề do dự mà điên cuồng vượt qua bọn họ, chỉ để lại tiếng chửi rủa suốt cả con đường.

Năm cây số tương đương với năm ngàn mét, cũng không coi là quá xa, chỉ có điều bởi vì còn phải cõng trên lưng chiếc balo tầm mười cân, mới khiến cho nó trở thành nhiệm vụ mà đến cả đám nam binh cũng rất khó hoàn thành. Dần dần, hô hấp của Tiểu Tịnh Trần cũng nặng nề thêm một chút, trên cái trán sáng bóng dần xuất hiện chút vết nước... Không phải là vì mệt, mà là vì quá nóng!

Mặt trời đã ló dạng rồi, mặt trời giữa mùa hạ chiếu khắp mặt đất, đem đến cho những người đang mặc quân phục huấn luyện bao kín toàn thân sức nóng không thể kháng cự.

Theo thời gian dần trôi, đích đến càng ngày càng gần, khi thắng lợi đang ở ngay trước mắt thì hai bên con đường nhỏ xuất hiện rất nhiều người vây xem. Dù sao cũng là lần đầu tiên vác nặng chạy việt dã, lại không phải là huấn luyện cực hạn của binh chủng đặc công, các sĩ quan huấn luyện vẫn còn chút tình đồng chí với đám tân binh. Những tân binh bởi vì thể lực đã cạn sạch mà ngã xuống giữa đường không phải tiếp tục nằm dưới ánh mặt trời mà được các đàn anh lái xe tới đón về.

Đương nhiên, để những tân binh giữa đường nghỉ cơm này đứng ở đây giương mắt nhìn những chiến hữu đã kiên trì đến cùng xông về đích, ai có thể nói đây không phải là một thủ đoạn để khích lệ, cổ vũ và khơi gợi lòng háo thắng tranh cường chứ!

Khi Tiểu Tịnh Trần lọt vào top mười người dẫn đầu, thì đích đã cách rất gần rồi. Cô bé vừa xuất hiện ở trên con đường nhỏ, lập tức đổi lấy được một tràng tiếng hoan hô. Đương nhiên, những tiếng hoan hô này toàn bộ đều đến từ đám nữ binh. Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to nhìn tới, mới phát hiện ra, hóa ra hai bên con đường nhỏ đã đứng đầy người, không chỉ có nữ binh mà còn có cả nam binh. Đương nhiên, số nam binh vượt xa số nữ binh, hơn nữa nhìn bộ dạng chật vật của bọn họ, đại đa số đều là những tân binh ngã xuống giữa đường. Các đàn anh đương nhiên cũng có, nhưng ít, hơn nữa toàn bộ đều là những người đến để xem náo nhiệt.

“Bạch Tịnh Trần, cố lên!”

“Bạch Tịnh Trần, cố lên, cố lên!”

“Bạch Tịnh Trần, cậu giỏi lắm, cố lên!”

Tiếng gào thét chói tai của đám nữ binh vang lên không ngớt. Lần này, không chỉ là bảy cô gái của tiểu đội hai, mà ngay cả những cô gái tiểu đội một vẫn luôn bất đồng với bọn họ cũng tạm thời vứt bỏ thành kiến mà gân cổ lên hét to để cổ động cho Tiểu Tịnh Trần. Các cô gái ở những tiểu đội khác lại càng kích động hơn, bọn họ hét to đến mức sắp khản cả cổ rồi.

Đám nữ binh vừa hét, đám nam binh tất nhiên cũng không thể thua về khí thế được, bèn ỷ nhiều người hơn, cố họng lớn hơn, quả quyết át giọng hét của các cô gái xuống.

Lúc này, Tiểu Tịnh Trần lại một lần nữa vượt qua mấy nam binh, xông lên vị trí thứ tư.

Nam binh chạy ở vị trí thứ nhất không hề bất ngờ chính là Vệ Thủ, chạy ở vị trí thứ hai là người lười biếng như phát bệnh Tống Siêu, tiếp theo đó là một người không biết tên, nhưng khá quen mặt, chính là người cao to hôm báo danh ở trạm tàu hỏa đã ngồi lì ở trên ghế, không chịu nhường chỗ ngồi, cứ muốn ngồi giữa một đám nữ binh.

Tên to con lưng hùm vai gấu, cơ bắp cuồn cuộn, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác cảm thấy áp lực rất lớn. Ánh mắt cậu ta tùy ý trừng một cái cũng dọa cho trẻ con vãi tè ra quần. Trải qua hơn một tháng cùng nhau huấn luyện, cậu ta đã được tận mắt chứng kiến sức lực mạnh mẽ, hung tàn ẩn dấu dưới vẻ ngoài yếu ớt của Tống Siêu và Vệ Thủ, cho nên, cậu ta đã sớm lường trước rằng mình chưa chắc đã có thể vượt qua được hai sinh vật ngoài hành tinh này. Cậu ta cứ luôn cảm thấy, bản thân có thể giữ vững được vị trí thứ ba sừng sững không đổ đã là có bản lĩnh rồi.

Nhưng mà hôm nay lại con mẹ nó đen đủi. Vậy mà lại có người muốn cướp ngôi vị thứ ba của cậu ta, làm sao mà được chứ!

Nghe thấy tiếng reo hò của đám nữ binh, hai mắt tên to con liền trừng lên, nín một hơi trong lồng ngực, gương mặt sắt đỏ bừng lên, trên trán nổi gân xanh, phát động ra chút tiềm lực cuối cùng, đột nhiên tăng tốc, ra sức chạy như điên, nỗ lực của cậu ta lập tức đổi được một tràng vỗ tay tán thưởng của đám nam binh.

Bởi vì đã được ngồi trên xe nghỉ ngơi đi thẳng tới đích, cho nên có vài nữ binh đã khôi phục lại được chút thể lực. Nhìn thấy tên to con cố sức vung chân kéo dài khoảng cách với Tiểu Tịnh Trần ở vị trí thứ tư, Triệu Anh Anh vô cùng lo lắng, lập tức xông ra khỏi đám người vây xem, chạy đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần: “Tịnh Trần, kiên trì nhé, cậu kiên trì thêm một lát nữa, đã chạy tới đây rồi, không thể như xe tuột xích vào thời khắc then chốt này được!”

Giang Thất Thất vẫn luôn nhìn Tiểu Tịnh Trần không vừa mắt cũng chạy tới: “Chúng tôi chạy trước cậu, cậu hãy chạy theo chúng tôi, nhất định có thể được.”

Triệu Anh Anh không khỏi nhìn Giang Thất Thất một cái, hừ lạnh: “Mặc dù tôi vẫn luôn không thích cô, nhưng lần này cô cũng coi như là nói được một câu tiếng người.”

Giang Thất Thất trợn trừng mắt nhìn cô ta, cũng hừ lạnh: “Bà đây không chấp nhặt với loại người thô thiển như cô.”

“Cô...” Triệu Anh Anh trừng mắt. Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh nhìn trái phải một lượt, đột nhiên mở miệng: “Mình phải tăng tốc rồi, các cậu đừng có chạy theo nữa.”

“Hả...?” Trợn tròn mắt x2

Lời vừa dứt, Tiểu Tịnh Trần quả nhiên tăng tốc, lập tức quẳng bỏ Triệu Anh Anh và Giang Thất Thất, trực tiếp ép tới gần tên to con ở vị trí thứ ba. Tên to con bởi vì lúc trước đột nhiên tăng tốc, lúc này đã cạn hết sức lực, tốc độ cũng đã trở nên chậm chạp, chính là nhắm chuẩn vào khe hở này, Tiểu Tịnh Trần rất tự tin có thể vượt qua cậu ta, nhưng...

Tên to con nghe thấy tiếng bước chân phía sau đang từ từ đuổi tới gần, trong lòng cậu ta liền căng thẳng, đồng thời, đám nam binh hai bên cũng đột nhiên trở nên kích động, hét cái gì đó đến khàn cả giọng. Nnhưng bởi vì quá nhiều người, những tiếng nói hỗn loạn vào nhau, nghe không rõ ràng, cho nên tên to con đại khái chỉ có thể đoán xem là có chuyện gì. Sắc mặt của cậu ta bất chợt biến đổi, khóe mắt liếc một cái, quả nhiên nhìn thấy một hình bóng thấp lùn được ánh mặt trời kéo dài trên mặt đất đang dần dần đuổi đến gần.

Tên to con hung hăng cắn răng, đôi môi đã mệt mỏi đến mức trắng bệch, mắt nhìn thấy hình bóng kia càng ngày càng dài, tai nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, vị trí thứ ba của mình sắp không giữ được đến nơi. Điều quan trọng nhất là cậu ta mà lại phải thua một cô gái... Tuyệt đối không thể được!

Trong lòng vừa căng thẳng, tên to con đã làm một chuyện ngốc kinh thiên địa, dọa quỷ thần. Mượn lực lao đi của bước chạy, cậu ta đột nhiên xoay người, nhấc chân muốn quét ngã bóng người đang đuổi tới sau lưng mình. Chiêu này vừa nhanh vừa nặng, không nói có bao nhiêu khí thế sấm vang chớp giật, với sức lực và cơ bắp của cậu ta, muốn đạp gãy xương cô gái nhỏ kia tuyệt đối là một chuyện cỏn con.

Cậu ta vừa xuất chiêu, các nữ binh lập tức gào lên thất thanh, trơ mắt nhìn thân hình thấp bé kia cứ như vậy đón lấy chiếc chân vừa to vừa dài của tên to con. Bọn họ khắp mặt hoảng sợ. Đám nam binh thì trợn mắt há mồm. Các sĩ quan huấn luyện thì kinh hồn bạt vía.

Sau đó, sự việc thê thảm trong dự liệu của mọi người là “em gái yếu đuổi bị đạp bay, biến thành sao băng, xương cốt gãy nứt thành vụn” đã không xảy ra. Tên to con xuất chiêu nhanh như gió, động tác lưu loát, sắc bén, nhưng tốc độ của em gái còn nhanh hơn cậu ta. Trong khoảnh khắc chiếc chân dài của cậu ta quét ngang qua, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên ngửa người về phía sau, thân hình nhỏ bé linh hoạt trượt qua dưới chân cậu ta. Cô bé thậm chí còn có thể cảm nhận được cơn gió từ ống quần cậu ta sượt qua chóp mũi mình.

Vừa thoát ra khỏi phạm vi công kích của chiếc chân dài kia, Tiểu Tịnh Trần lập tức đứng thẳng người dậy, chuyển chân đạp vào ngực tên to con, bàn tay nhỏ đột nhiên vươn ra nắm lấy cánh tay cậu ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng móc vào bắp thịt rắn chắc của cậu ta, trượt đến xương cổ tay rồi nắm chặt, đầu ngón chân đá trúng xương bắp chân. Nhân lúc cậu ta đau đớn ngã lăn ra đất, chiếc eo nhỏ đột nhiên dùng sức vặn một cái, mượn lực ném cả người tên to con ra ngoài.

Tên to con vốn bởi vì năm cây số chạy dã ngoại đã mất hết sức lực, lúc này bị Tiểu Tịnh Trần ném đi, cậu ta chẳng còn chút lực phản kháng nào hết, liền giống như một bao cát lớn, trực tiếp ngã văng vào trong đám người vây xem. Mặc dù bởi vì có đám người vây xem làm đệm thịt nên không bị thương, nhưng cũng đủ để thần hồn điên đảo.

Tiểu Tịnh Trần nhàn nhạt quét mắt nhìn cậu ta một cái, không thèm đếm xỉa đến đám người vây xem đang nghẹn họng nhìn trân trối, lặng ngắt như tờ, khắp mặt trống rỗng xung quanh, lại tự mình tiếp tục chạy về phía trước. Vệ Thủ và Tống Siêu đã sắp tới đích rồi.

Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng nhanh chóng đến gần, Tống Siêu không khỏi cười khổ, khuyết điểm lớn nhất của em gái này chính là bất kể làm việc gì cũng quá mức nghiêm túc, chẳng qua chỉ là chạy bộ mà thôi, việc gì mà phải liều mạng như thế chứ, haizzz!

Suy nghĩ một chút, tốc độ của Tống Siêu bất giác chậm lại, những người vây xem cho rằng cậu ta đã cạn kiệt sức lực rồi, liền không kìm được mà hò hét khích lệ cậu ta. Vệ Thủ đột nhiên quay đầu nhìn cậu ta, nói: “Nếu như cậu bỏ cuộc, cậu ấy sẽ giận đó.”

Tống Siêu ngẩn người, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, ngẩn ngơ.

Tiểu Tịnh Trần vẫn như trước đây, mặt không chút biểu cảm, bày ra bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu. Nhưng lúc này, trong đôi mắt to phân rõ trắng đen của cô bé rõ ràng lóe lên ánh sáng, một loại ánh sáng rực rỡ như sao bởi niềm vui sướng vì tinh thần được thỏa mãn cực điểm. Cùng với ánh sáng như sao đó soi chiếu lẫn nhau là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của cô bé lúc này, đến mức gần như là cố chấp.

Tống Siêu bất giác ưỡn thẳng sống lưng, dưới chân dùng sức đạp một cái, đột nhiên tăng tốc. Sự kiêu ngạo của em gái từ trước tới giờ đều không phải là do người khác nhường cho.

Tống Siêu vừa tăng tốc, Vệ Thủ dĩ nhiên cũng không thể để mình tụt lại phía sau, đồng thời, Tiểu Tịnh Trần cũng lại một lần nữa đột nhiên phát lực chạy như điên. Sau đó, liền hình thành một hiện tượng kỳ quái. Tốc độ chạy việt dã năm cây số giai đoạn kết thúc lại vượt xa tốc độ lúc mới bắt đầu thể lực tràn đầy, tinh thần dồi dào, đúng là khác người mà!

Ba người làm một cuộc so tốc độ cuối cùng, dĩ nhiên sẽ dấy lên cao trào kích động của đám người vây xem. Đến ngay cả các sĩ quan huấn luyện đang đứng ở điểm đích quan sát cũng không nhịn được mà líu lưỡi: “Tân binh năm nay được lắm, thể lực này, tốc độ này, so với chúng ta cũng không kém bao nhiêu rồi.”

“Chậc chậc, tôi phải nói là nữ binh kia thật sự là quá trâu bò, xem cô bé đã ép cho đám nam binh chúng ta thành cái dạng gì rồi.”

“Quả nhiên là... khác người!!”

Tiểu Tịnh Trần cuối cùng vẫn đuổi kịp Vệ Thủ và Tống Siêu, ba người cùng tiến về phía trước, hoàn toàn không thèm nhìn tới tiếng hò hét hưng phấn của đám nam binh, nữ binh xung quanh, trực tiếp chạy một trăm mét cuối cùng. Tiểu Tịnh Trần đột nhiên mở miệng: “Mình phải chạy nước rút rồi, các cậu cứ tự nhiên.”

Vệ Thủ: “...”

Tống Siêu: “...”

Con bà nó, đừng có cho rằng cậu đeo vòng trọng lực thì có thể khinh thường thể lực của đàn ông nha, chạy nước rút anh trai cậu!

Bởi vì chút tôn nghiêm đàn ông cỏn con còn xót lại, Vệ Thủ và Tống Siêu quả quyết vứt bỏ hết tất cả cực hạn, khai thác tiềm năng lớn nhất của bản thân mà co giờ chạy nước rút!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.