Gối Cậu Đi Vào Giấc Ngủ

Chương 50: 50: Chương 51




Editor: Nguyetmai

Khi nghe thấy yêu cầu vô lý của Mục Chi Quang, Lưu Sách bỗng nhiên muốn nhảy lên đập bể đầu hắn ta.

Thế này thì không phải tuyên bố là muốn chèn ép gã sao? Chẳng lẽ là cường giả cấp Quỷ Hoàng thì muốn làm gì thì làm chắc?

"Sao hả? Chỉ cần trở thành con trai của ta thì cả vùng biển này sẽ không còn ai dám bắt nạt ngươi, ngươi càng có thể nhận được vô số tài nguyên tu luyện!"

Sau khi biết tộc nhân của mình đã chết chết, Mục Chi Quang đã vô cùng coi trọng Hải Vương, người duy nhất còn mang dòng máu tộc nhân của mình. Mà lần này gặp được Lưu Sách đã dung hợp với cánh tay của mình thì là một niềm vui bất ngờ của hắn ta, khiến hắn ta nảy sinh ý tưởng muốn nhận người này vào bộ tộc.

Nhìn gương mặt chân thành của Mục Chi Quang, mạch máu nổi lên trên trán Lưu Sách.

"Không được!"

"Cả đời này Mục Chi Quang ta đây đều không có truyền nhân, nếu ngươi làm con trai của ta…"

Lưu Sách lập tức ngắt lời Mục Chi Quang: "Dừng lại đi! Gì mà con trai với chả con đứa! Ông nói chuyện đàng hoàng đi! Đừng tưởng là Quỷ Hoàng thì có thể sỉ nhục người khác nhé!"

Nghe vậy, Mục Chi Quang rất kinh ngạc: "Ngươi không muốn làm con ta ư?"

Tôi còn muốn làm cha ông nữa kìa! Lưu Sách nói thầm.

"Thế được rồi, nếu ngươi đã không muốn thì ta cũng không ép buộc. Nhưng trong cơ thể ngươi có huyết thống của ta, vậy thì ngươi chính là tộc nhân của Mutter. Nếu gặp phải nguy hiểm thì có thể triệu hồi ta, ta sẽ trợ giúp ngươi."

Nói rồi Mục Chi Quang vung tay lên, một tia sáng đen bắn vào tay phải của Lưu Sách, trong đầu gã cũng vang lên lời nhắc nhở.

[Trò chơi nhắc nhở: Bạn đã nhận được kỹ năng dùng một lần "Triệu Hồi Cái Chết"]

[Triệu Hồi Cái Chết (Ràng buộc: Mục Chi Quang)]: Sau khi dùng kỹ năng này, Mục Chi Quang sẽ nghe thấy lời thỉnh cầu của bạn và nhận được tọa độ của bạn!

Thấy có vẻ Mục Chi Quang muốn rời đi nên Lưu Sách vội hỏi: "Đúng rồi, rốt cuộc ký ức hoàn chỉnh của ông là gì? Ông còn chưa nói cho tôi đâu!"

"Ta cũng không rõ lắm, hình như là về bí mật lớn của bộ tộc Chết Chóc thì phải. Nhưng chỉ khi nào thu gom đủ tất cả các bộ phận trên cơ thể thì mới đánh thức ký ức này được. Cho nên ta cũng không biết." Mục Chi Quang nói rất hờ hững.

Lời nói này khiến Lưu Sách trợn tròn cả mắt. Chủ thể mà còn không biết ký ức là gì thì gã phải hoàn thành nhiệm vụ kiểu gì đây?

"Vậy các phần còn lại của thân thể ông đâu? Mau đi thu thập đi!" Lưu Sách vội nói.

"Ta vốn định đi thu thập các phần của cơ thể, nhưng nếu cánh tay phải đã dung hợp với ngươi rồi thì ta không cần nó nữa!"

"Thế thì không phải là sẽ không bao giờ gom đủ sao?" Lưu Sách ngây ngẩn cả người.

"Đúng thế, cùng lắm là đi thu gom những phần khác, có lẽ cũng đánh thức được một ít ký ức. Đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi!" Mục Chi Quang mỉm người, sau đó dần dần biến mất tại chỗ.

Lưu Sách buồn bực nhìn tay phải của mình. Nhiệm vụ này đúng là càng ngày càng khó.

Nhưng Lưu Sách vẫn còn một sự lựa chọn, đó chính là chờ khi nào thực lực mạnh lên rồi đi giết chết Mục Chi Quang, vậy thì có thể thu thập đủ các phần của thân thể rồi.

Nhưng gã là một người coi trọng nghĩa khí. Tuy rằng Mục Chi Quang muốn nhận gã làm con trai khiến gã rất khó chịu, nhưng gã có thể thấy được Mục Chi Quang không có ác ý, cho nên càng khiến gã lấn cấn hơn.



Bắc Kỳ, bờ biển Lưu Ly.

Đồng Quải đang vừa uống rượu vừa đánh bài với đám bạn Diệp Thần ở trên bờ cát thì một bóng người màu đen chợt hạ xuống từ chân trời, gợi ra sự chú ý của họ.

Sau khi bóng người đó dừng lại trên bờ biển thì chợt tan biến, đến khi xuất hiện lại lần nữa thì đã ở bên cạnh Đồng Quải.

"Linh hồn cấp Quỷ Vương, thân thể lại vô cùng yếu ớt, thật là kỳ lạ!" Mục Chi Quang tò mò nhìn Đồng Quải.

"Ngươi là ai đấy?" Đồng Quải ném bài xuống đất, chỉ vào Mục Chi Quang quát lên.

"Mục Chi Quang!"

"Chó má Mục…" Đồng Quải đang định chửi ầm lên, nhưng vẻ mặt dần biến thành hoảng sợ.

"Ngươi là Mục Chi Quang? Vị vua ngày xưa của xứ sở Mutter Sea?" Vẻ mặt Đồng Quải trông rất khó tin.

"Đúng thế!" Mục Chi Quang gật đầu.

"Ngươi chưa chết à?"

"Có vẻ như rất nhiều người đều cho rằng ta đã chết thì phải." Mục Chi Quang mỉm cười.

"Đúng rồi, ta nghe nói nơi đây có một tên Quỷ Vương Đồng Quải thực lực đã đạt tới cảnh giới Quỷ Vương đỉnh cấp, các ngươi có biết hắn ta ở đâu không?"

Đồng Quải đã ý thức được tình hình không ổn nên lập tức hắng giọng: "Hình như ra biển rồi thì phải, lâu lắm rồi không thấy về. Đúng không các anh em?"

Nghe vậy, Mục Chi Quang dời mắt về phía đám người Diệp Thần.

Đám người Diệp Thần quyết đoán lắc đầu, trông như thể bọn này cũng không biết đâu.

Mục Chi Quang không hỏi được điều gì, vẻ mặt tiếc nuối biến mất ngay tại chỗ.

"Đậu phộng, thằng điên kia đi ra rồi, thế giới này thật thú dzị!" Đồng Quải nhìn chằm chằm vào nơi mà Mục Chi Quang vừa mới đứng với vẻ mặt như bị táo bón.

"Mục Chi Quang là ai thế?" Cả đám Diệp Thần tò mò hỏi.

"Ngày xưa hắn ta từng thống trị hải vực Vọng Hư, là bá chủ của hải vực Vọng Hư trước khi có Hải Vương. Hắn ta còn có một thân phận khác, đó chính là tộc nhân của Hải Vương. Nếu bàn về thân phận thì hắn ta có thể coi như là cấp trên của Hải Vương lúc trước!"

Lời nói của Đồng Quải khiến sắc mặt của mọi người cũng trở nên nghiêm túc. Họ đều biết chuyện này không dễ nhằn chút nào.

Dù sao hiện giờ bọn họ đang máu lửa với Hải Vương, đột nhiên xuất hiện một đối thủ mạnh như thế khiến ưu thế của phe Hải Vương tăng vọt, rất có thể sẽ dẫn tới chiến tranh toàn diện trước.

"Nhưng theo ta được biết thì hắn ta hẳn là đã chết ở vực sâu dưới đáy biển rồi mới đúng, sao tự dưng lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ có người xuống vực sâu dưới đáy biển cứu hắn ta ra?" Đồng Quải không khỏi bắt đầu suy đoán.



Đỉnh vách núi Tuyệt Cảnh.

Một bóng người màu đen hiện lên, sau đó nhanh chóng lao về phía hài cốt màu đen bên cạnh tháp trụ.

Lúc này, ông lão tóc trắng cũng xuất hiện, chặn ngay trước mặt bóng người màu đen kia.

"Ta đến lấy lại đồ của ta!" Thân hình Mục Chi Quang hiện ra, nói với ông lão tóc trắng.

"Nghe nói tên nhóc nhà ngươi chạy xuống vực sâu dưới đáy biển, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi chứ." Ông lão cười phá lên.

"Ta đến lấy lại thứ thuộc về ta. Lão muốn ngăn ta sao?" Mục Chi Quang đanh mặt.

"Giọng điệu của ngươi khiến ta rất khó chịu đấy! Ta không cho thì ngươi có thể làm gì được ta? Chỉ bằng thân thể không trọn vẹn này, ngươi có thể thắng ta được không?" Ông lão tóc trắng nói không khách sáo.

"Không thắng được!" Mục Chi Quang đáp một cách thành thật.

"Nhưng cho dù thực lực của ta và lão không bằng nhau thì lão cũng không phải là đối thủ của ta!" Có vẻ như Mục Chi Quang cảm thấy quá mất mặt nên lại nói.

Nghe vậy, ông lão tóc trắng không khỏi nở nụ cười: "Ngươi có biết vua Mutter đời trước của quốc gia Mutter Sea các ngươi không? Ngươi cảm thấy thực lực của hắn thế nào?"

Mục Chi Quang gật đầu: "Tộc vương rất mạnh, nếu không phải bị hao hết sinh cơ trong trận chiến với Đào Ngột ngày xưa thì thực của ngài ấy hẳn là chênh lệch không nhiều với ta trong thời kỳ đỉnh phong."

Ông lão tóc trắng nhếch mép cười, sau đó vung tay lên. Đốm sáng rơi lả tả, một màn hình hiện lên.

"Đừng đánh nữa! Ngươi dừng lại đó cho ta! Ta đồng ý nhường bờ biển Lưu Ly cho ngươi, nhất định sẽ không xâm phạm nữa…"

Mục Chi Quang trợn mắt há hốc mồm nhìn dáng vẻ chạy trối chết của tộc vương uy nghiêm trong trí nhớ.

"Biết chưa? Bờ biển Lưu Ly của ông đây cướp được từ chỗ vua Mutter của tụi bay ngày xưa đấy! Cho nên mới nói, thực lực của tên nhóc nhà ngươi còn chưa đủ nhìn đâu!" Ông lão tóc trắng tươi cười dữ tợn.

"Lão…"

Mục Chi Quang siết chặt nắm đấm, nghĩ tới việc lão già này đã từng đối xử với tộc vương của họ như thế, cơn giận lại dâng lên trong lòng hắn ta.

"Sao hả? Muốn đánh nhau à? Ta mà ra tay thì không dừng được đâu nhé, nói không chừng sẽ hành chết ngươi đấy! Suy nghĩ cho kĩ đi!" Ông lão tóc trắng tiếp tục cười dữ tợn đe dọa.

Mục Chi Quang hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên trịnh trọng:

"Vua Bắc Kỳ, hiện giờ ta không phải là đối thủ của lão, nhưng tương lai ta nhất định sẽ vượt qua lão! Tạm thời đặt thân thể này ở đây, sau này ta sẽ lấy lại nó!"

Thấy Mục Chi Quang muốn xoay người rời đi, ông lão tóc trắng bỗng ngăn cản hắn ta: "Ấy, chớ đi, ai bảo ta không cho ngươi! Ngươi muốn lấy đi cũng được, nhưng phải hứa với ta một việc!"

Nghe vậy, Mục Chi Quang cau mày.

"Vua Bắc Kỳ, lão muốn ta hứa việc gì?"

Ông lão tóc trắng cười đê hèn: "Đừng gọi ta là Vua Bắc Kỳ nữa, ta đã không làm từ lâu rồi. Hơn nữa hiện giờ vùng đất Bắc Kỳ không thuộc sự cai quản của ta, hy vọng ngươi hiểu rõ."

"Còn về yêu cầu ấy à, đơn giản lắm, nếu ngươi bùng nổ chiến tranh với Bắc Kỳ thì nhất định không thể đích thân ra tay!"

Nghe vậy, Mục Chi Quang rất kinh ngạc.

"Nếu ngươi đã xuất thế thì chắc chắn là sẽ xây dựng lại quốc gia Mutter Sea, bởi vậy nhất định sẽ nảy sinh xung đột với thế lực ở Bắc Kỳ, ta không quan tâm điểm này, nhưng ngươi phải cam đoan rằng dù thế nào đi chăng nữa thì ngươi không bao giờ được đích thân nhúng tay vào việc này!"

"Nếu lão đã không còn là Vua Bắc Kỳ thì tại sao còn muốn quan tâm tới thế lực mới xuất hiện ở Bắc Kỳ kia?" Mục Chi Quang rất khó hiểu hỏi.

"Đừng hỏi nhiều nữa, chỉ hỏi ngươi có đồng ý hay không! Không đồng ý thì chờ lát nữa ta sẽ mài đống xương đen này thành bột pha nước uống! Gần đây thiếu canxi quá, đã đến lúc phải bổ sung rồi." Vua Bắc Kỳ đe dọa.

"Lão…"

Mục Chi Quang rất uất ức, nhưng không đánh lại được! Cảm giác này thật sự là quá khó chịu.

"Rốt cuộc có đồng ý hay không? Nói dứt khoát đi!" Nói rồi ông lão tóc trắng giơ tay chộp lấy không khí, hút bộ xương đen vào trong tay.

Thấy ngón tay của ông lão tóc trắng đang dần dần cắm vào bộ xương đen, Mục Chi Quang không khỏi run lên. Cả cuộc đời hắn ta đã gặp vô số kẻ địch mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy kẻ vừa có thực lực mạnh mẽ lại vừa không phong độ như thế này.

Mục Chi Quang hít sâu một hơi rồi gật đầu: "Ta đồng ý, ta sẽ không ra tay. Trả nó cho ta!"

"Ừ, thế mới đúng chứ! Nếu ngươi không đồng ý thì có khi ta lại tháo chủ thể của ngươi thành mấy miếng cũng nên!" Ông lão tóc trắng hài lòng nói.

Mục Chi Quang: "…"

Sau khi nhận lấy bộ xương đen mà lão ta ném tới, ánh mắt Mục Chi Quang lộ ra chút hoài niệm. Bộ xương khô trong tay hắn ta cũng bắt đầu hòa tan, biến thành chất lỏng màu đen ngấm vào cơ thể hắn ta.

Xung quanh tức khắc nổi lên một cơn gió mạnh, năng lượng màu đen bốc lên rồi nhanh chóng khuếch tán, sau đó thoắt cái lại rút vào trong cơ thể Mục Chi Quang.

"Ừm, bán bộ Quỷ Hoàng đỉnh cấp, không tồi! Không tồi!" Thấy cảnh giới của Mục Chi Quang tăng lên nhanh chóng, ông lão tóc trắng gật gù.

Mục Chi Quang siết chặt nắm đầu, cảm nhận lực lượng quen thuộc quanh quẩn trong cơ thể. Sau đó hắn ta đưa mắt nhìn ông lão tóc trắng.

"Ta sẽ làm đúng như lời hứa với ngươi."

"Được rồi, mau cút đi, lão già ta đây cũng phải về ngủ bù!" Nói rồi ông lão tóc trắng vươn vai một cách lười biếng, thân hình tan biến theo làn gió.

Thấy lão ta rời đi, Mục Chi Quang cũng định rời đi, nhưng lúc này hắn ta bỗng phát hiện hình như tháp trụ trên đỉnh núi này có vẻ rất đặc thù nên không nhịn được đến gần quan sát.

Ngay tại lúc Mục Chi Quang đang định thò tay kiểm tra thì một giọng nói bỗng vang lên trong đầu hắn ta.

"Nhóc con, ngươi ngứa háng hả? Dám sờ thử xem!"

"Ai đó?"

Mục Chi Quang khựng lại. Hắn ta dám khẳng định rằng giọng nói này không phải là của ông lão tóc trắng kia.

"Ông đây đang nằm dưới chân ngươi đấy. Ngươi nói xem ta là ai?" Giọng nói kiêu ngạo của Ác Thần lại vang lên.

Mục Chi Quang lập tức cúi đầu nhìn, con ngươi dần bị màu đen bao phủ, tầm mắt liên tục xuyên qua lớp đất đá nhìn xuống bên dưới.

Sau đó Mục Chi Quang thấy một thân thể cao lớn đang bị vô số sợi dây xích trói chặt. Ác Thần ngẩng đầu, nở nụ cười dữ tợn nhìn hắn ta!

"Ác Thần!" Mục Chi Quang kinh hãi.

Hắn ta vẫn luôn biết rằng ở vùng đất Bắc Kỳ đang phong ấn một vị Ma Thần thời viễn cổ, nhưng không ngờ phong ấn đó nằm ở nơi này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.