Gối Cậu Đi Vào Giấc Ngủ

Chương 46: 46: Chương 47




Diệp này, chiều nay có buổi họp fan giao lưu với người nổi tiếng ở phòng trà gần trường mình đấy, đi không?

Giọng Quyên gọi với lên từ phía sau.

Ơi... à ừ, tớ nghe mọi người nói rồi nhưng mà ca sĩ đấy tớ không hâm mộ nên chắc không đi đâu.

Diệp từ chối.

Đi đi, giao lưu trực tiếp thế này mới hay, không giống kiểu xem trên mạng hoặc tivi đâu. Đi nhé?

Thôi, tớ ở nhà ngủ... buồn ngủ quá...

Đêm qua đi đâu mà ngáp ngủ cả buổi thế? Ngủ trưa một lát rồi mới đi mà, ai bắt đi sớm đâu?

Tại tớ không thích lắm...

Đi đi... có mình tớ đi buồn chết được, đi nhá!

Quyên cố nài nỉ bởi chiều nay là thần tượng ca nhạc mà cô thích.

Diệp có vẻ siêu lòng, định đồng ý, cả hai đi về phía cổng thì cô chợt khựng lại, DŨNG đứng ở cổng trường từ khi nào. Nãy giờ mải nói chuyện với Quyên nên Diệp không chú ý, anh nhìn cô không rời mắt, phút chốc hai gò má Diệp khẽ nóng ran ngượng ngùng.

Sao thế... trả lời đi, chiều nay mấy giờ đi thì được? Người ta chờ mình ở cổng trường nhé!

Thấy Diệp như người mất hồn, Quyên vội lay lay mấy cái.

Tớ không đi được đâu, hôm nay tớ bận rồi!

Diệp nhìn Dũng không rời mắt, miệng từ chối Quyên vì cô chợt nhớ ra, hôm nay là sinh nhật bạn anh ấy... mà cô vẫn chưa trả lời là có đi hay không? Nhưng xem ra, cô thật sự muốn đi cùng.

Mê ngủ vừa thôi, chiều nay có làm gì đâu mà bận? Thi xong rồi mà?

Thôi tớ đi trước đây, bye bye nhé!

Biết chắc là Dũng chờ mình nên Diệp tách khỏi Quyên và đi nhanh về phía anh ấy, Quyên chưng hửng không hiểu gì cho đến khi thấy Diệp đứng gần chàng trai ở góc ấy.

Cái đồ dại trai!!

Quyên nói đủ để mình nghe chứ Diệp không nghe được, hoặc có nghe thấy thì cũng làm như không, vì đúng là cô dại trai thật.

Anh Dũng, sao anh lại đến đây?

Diệp nhẹ nhàng hỏi.

Đón em!

Dũng tựa vào xe rồi bình thản đáp.

Nhà gần, em tự về được mà.

Diệp rất thích nhưng vẫn làm mặt như không cần thiết.

Lên xe anh đưa em đi chỗ này.

Dứt lời Dũng đội mũ bảo hiểm lên đầu Diệp, nhanh như cắt anh dắt tay cô ý bảo ngồi lên xe, Diệp ngoan ngoãn làm theo như cỗ máy, Quyên đứng đó càng thêm ngạc nhiên:

Ôi trời, con ranh này có bạn trai từ bao giờ mà kín tiếng thế nhỉ? Nhìn ngon vãi... chậc chậc...

Đang tức vì bạn từ chối không đi họp fan nhưng khi thấy bạn trai của Diệp, Quyên chuyển qua tò mò, có chút GATO vì mới vào học chưa lâu Diệp đã cua được anh nhìn chất phết. Chiếc xe mô tô nhanh chóng rời đi, Quyên vẫn đứng đó và nghĩ ngợi...

- ---

Diệp loay hoay ở trong phòng thử đồ mãi không chịu ra ngoài, Dũng sốt ruột:

Cái đấy khó mặc à em? Hay đổi cái khác nhé?

Không... không cần đâu anh, em mặc được rồi!

Diệp bẽn lẽn đáp.

Xong rồi thì ra đây anh xem nào, ở trong đấy lâu thế?

Em... em...

Diệp lúng túng bước ra, phút chốc Dũng ngẩn ngơ không chớp mắt. Nhìn cô ấy như người khác vậy, khác hoàn toàn hình ảnh cô gái ngây thơ thường ngày. Sexy, quyến rũ thực sự!

Anh cho em đổi cái khác đi, cái này hở quá...

Đẹp lắm, cứ mặc cái này đi!

Nhưng mà...

Ý em là sexy quá à?

Diệp gật đầu liên tục.

Tại em không hay mặc trang phục thế này thôi chứ đi tiệc ai cũng mặc vậy hết, đẹp lắm, không mặc là anh tiếc đấy!

Ở phòng thử đồ Diệp cũng ngắm mình trong gương rồi, bây giờ mới thấm thía câu nói "Người đẹp vì lụa", tự cô còn cảm nhận được mình đẹp trong chiếc váy lộng lẫy này... huống chi là Dũng? Nhìn ánh mắt của anh cô cũng biết câu trả lời, có điều Diệp vẫn muốn được nghe lời khen từ miệng anh ấy nói ra.

Chỉ là dự một bữa tiệc thôi có cần phải ăn diện quá không anh?

Không cần quá cầu kỳ... nhưng anh muốn em phải thật đẹp!!

- ---

Thang máy đi lên tầng 12 của tòa nhà rộng lớn, người đứng chen chúc nhau, Diệp đứng nép vào người Dũng để tìm kiếm hương thơm từ cơ thể anh... thay vì ngửi mùi hôi nách của cô gái đứng bên cạnh. Thực sự quá đông người, mới hơn 7h tối thôi mà... Diệp ngán ngẩm, đây là lần đầu tiên cô đến nơi xa hoa thế này, nhìn cái gì cũng mới mẻ và bỡ ngỡ, đầu thầm nghĩ: "Quê mùa như mình mà bị người ta lừa, có khi nó hiếp xong rồi cũng không biết đường mà thoát khỏi đây, hiện đại dữ..."

Chốc chốc thang máy lại dừng, người ra ngoài bớt đi, đến khi chỉ còn hai người với nhau, Diệp thẹn thùng đứng xa Dũng một khoảng hẹp. Dũng không nhìn trực diện song qua tấm kính trong thang máy, anh thấy Diệp có vẻ như đang ngại, cứ cúi mặt xuống chân thỉnh thoảng bẻ bẻ mấy ngón tay.

Em ngại à? Hay anh đưa em về nhé!

Dũng đề nghị.

Có đôi chút thôi...

Ừ, không phải ngại quá đâu, có anh đây rồi ngại gì chứ?

Dũng nói vậy vì sợ Diệp ngại chứ thực ra anh không muốn để cô về chút nào, khó khăn lắm mới thuyết phục được cô đến đây. Lý nào lại để vể dễ dàng như thế?

Rời khỏi thang máy, Dũng đưa Diệp đi đến một căn phòng ngay sát sân thượng, ngay khi cánh cửa mở ra một cảnh tượng lung linh hiện hữu trước mắt. Giữa phòng đặt một chiếc bàn lớn, trên bàn có hoa tươi, bánh sinh nhật và vô vàn cây nến lớn nhỏ, xung quanh ngập tràn bóng bay và đèn lấp lánh. Đúng không gian của bữa tiệc sinh nhật, đẹp thật sự, Diệp thầm ngưỡng mộ. Đang chăm chú thì bỗng ở đâu ra cả chục người chạy đến gần chỗ hai người bắn pháo tưng bừng rồi gào thét:

Chúc mừng sinh nhật!

Diệp giật mình, cô co người lại rồi đứng nép ra phía sau Dũng, anh cảm nhận được nên với tay Diệp lại và giữ thật chặt:

Là bạn anh, em không phải ngại!

Hôm nay là sinh nhật anh... tại sao không nói cho em biết?

Diệp bối rối, không ngờ từ đầu đến cuối anh nói dối cô.

Chẳng phải bây giờ em cũng biết rồi sao?

Nhưng...

Lời nói chưa kịp phát ra thì mọi người đã đổ xô đến rồi kéo tay DŨNG vào bên trong nhập cuộc. Hương thơm từ rượu, từ hoa tươi và những loại nước hoa đắt tiền khiến căn phòng thơm nức, một mùi hương đặc trưng của giới thượng lưu. Diệp không quen biết một ai trừ Dũng trong căn phòng này nên cô cứ im bặt, lặng lẽ nhìn ngắm mọi người nô đùa và trò chuyện. Ngẫu nhiên hơn là bên cạnh mỗi người đàn ông đều có mỹ nữ ngồi cạnh. Nếu so sánh với Diệp, những cô gái ấy còn sexy và hở bạo hơn cô rất nhiều.

Tất cả mọi người đều có đôi, có cặp nên khi Dũng và Diệp cùng nhau xuất hiện thì mọi người cũng ngầm hiểu được rằng Diệp chính là nửa còn lại của Dũng. Khi ca khúc chúc mừng sinh nhật quen thuộc kết thúc Dũng nghiêm túc nhắm mắt ước nguyện điều gì đó, Diệp tò mò nhưng cô không dám hỏi.

Thổi nến đi! Thổi nến đi!

Mọi người hùa nhau thổi nến, những tiếng cười, những tràng pháo tay giòn giã, Diệp thấy mình lạc lõng giữa không gian ồn ào này. Thích Dũng, cô không phủ nhận, nhưng bạn bè anh cô không quen biết, chưa kể họ sang chảnh quá, cố gượng cười nhưng không có cách nào khiến Diệp thấy thoải mái hơn được. Sinh nhật anh ấy mà cô chẳng có quà gì cả, thật ngại quá đi.

Diệp, nay sinh nhật anh, em có muốn chúc anh điều gì không?

Đang suy nghĩ linh tinh thì Dũng hỏi, Diệp ngơ ngác:

Em... em...

Diệp định nói mấy câu chúc quen thuộc, kiểu như: chúc anh vui vẻ, tuổi mới nhiều thành công... nhưng rồi cô đảo mắt nhìn quanh một lượt, có phải những câu chúc ấy quá cũ kỹ và quê mùa không nhỉ? Chỉ sợ nói ra xong mọi người lại cười chê thì ngượng chín mặt...

Dũng vẫn im lặng và chờ đợi, ánh mắt anh toát lên ý cười, hy vọng được nghe lời chúc từ cô gái mà anh thương.

Hôn đi..! Hôn đi...!

Mọi người bất ngờ vỗ tay ý nói Diệp hãy hôn Dũng đi, trong bữa tiệc thế này các đôi tình nhân nên thể hiện hành động gì đó đặc biệt. Sợ Diệp ngại nên Dũng gạt đi:

Mọi người đừng trêu nữa, Diệp cắt bánh cho anh nhé!

Dũng đưa vào tay Diệp con dao nhỏ, nhân cơ hội anh nắm lấy bàn tay cô nhẹ nhàng rạch những đường ngang dọc trên chiếc bánh sinh nhật. Cảm giác này thật thú vị, Dũng đắc ý nhưng không quá biểu lộ cảm xúc. Âm thanh du dương nổi lên, căn phòng lại chìm đắm trong âm nhạc, các đôi thi nhau hát múa, hò reo, Diệp nhức đầu, cô cứ ngỡ bữa tiệc này sẽ lãng mạn lắm, nghĩ Dũng sẽ làm một điều gì đó bất ngờ... nhưng xem ra, không gian này chỉ thuộc về anh ấy và mọi người.

Ngồi hồi lâu, Diệp bỏ ra ngoài ban công đứng, gió thổi man mác làm mái tóc cô tung bay. Cứ ngỡ ai cũng có đôi, có cặp ở trong kia hết... nào ngờ, khi ra ngoài này mới thấy có một người đứng đơn độc ở đây từ khi nào. Điếu thuốc trên tay bỏ dở không hút, làn khói trắng lan tỏa vào không gian. Tướng mạo người đàn ông khá ưa nhìn, lạnh lùng và khó nắm bắt... Diệp e dè cất lời chào hỏi:

Anh không vào với mọi người sao?

Người đàn ông không mảy may đến sự xuất hiện của Diệp, ánh mắt anh ta lãnh đạm nhìn ra xa, một cái liếc mắt cũng không quay lại.

Tôi không hợp với bầu không khí ấy!

Giọng nói nhỏ nhẹ, trầm trầm cất lên, Diệp chẳng biết nên đáp lại ra sao. Đúng lúc ấy anh ta lại hỏi:

Cô cũng không thích ồn ào?

Vâng... em là không quen thì đúng hơn ạ!

Diệp thật thà. Cô thực sự chưa quen với kiểu tiệc tùng như thế này. Nghe Diệp nói xong lúc này người đàn ông mới tò mò và quay lại nhìn. Khẩu âm không phải người Hà Nội, trong bóng tối mờ ảo dáng vẻ của cô gái trẻ thực sự rất cuốn hút, mái tóc bồng bềnh, ánh mắt trong veo như những vì tinh tú trên trời cao. Bỗng nhiên anh muốn nhìn cô lâu hơn chút nữa, sự yên tĩnh lại bao phủ cả không gian.

Em là bạn của Dũng?

Người đàn ông lại hỏi tiếp. Anh là kiểu người rất ít khi mở lời nói chuyện với ai đó, đặc biệt là người lạ, song không hiểu thế nào khi trước mặt là cô gái ngây thơ đến lạ lùng... anh không kìm lòng được mà phải mở lời trước.

Dạ, sao anh biết?

Diệp ngạc nhiên, trong kia có nhiều người như thế, mới gặp lần đầu mà sao anh ấy biết được cô là bạn của Dũng nhỉ?

Hôm nay sinh nhật Dũng, em có mặt ở đây chắc chắn phải là người quen rồi!

Người đàn ông đáp lời trong giây lát, đúng thế, anh ấy nói hoàn toàn có căn cứ... dễ ẹc mà cô không nghĩ ra.

Em còn đi học không hay đang làm việc ở đâu? Nhìn em còn trẻ chắc là sinh viên đúng không?

Dạ, em sinh viên năm nhất.

Với người lạ Diệp cũng chẳng biết nói gì, trả lời xong cả hai lại nhìn xuống dưới, không gian bao la ngập tràn ánh sáng đèn điện từ các tòa nhà, ngõ phố.

Anh có đứa em học dốt Toán lắm, em có nhu cầu làm gia sư không? Rảnh qua nhà kèm cho em trai anh với!

Người đàn ông lại cất lời, nhìn cũng không trẻ lắm, chênh lệch với Diệp chục tuổi là ít, nếu nói có em trai... lẽ nào cậu em ấy cũng sinh viên như cô sao? Mà sinh viên rồi còn kèm Toán làm gì nhỉ?

Bạn ấy học lớp mấy rồi ạ?

11, em có kèm được không?

Sinh viên thì khá rảnh, Toán 11 cũng không khó lắm, nghĩ đến chuyện làm thêm Diệp hơi đắn đo, tuy nhiên chuyện này phải cân nhắc kỹ, nhà anh ấy có gần nhà cô ở không, Dũng có đồng ý không... Ngồi một lát không thấy Diệp đâu nên Dũng bỏ ra sân thượng tìm, từ phía xa thấy cô đang đứng gần sếp của anh nên Dũng thấy hơi khó chịu. Tuy nhiên, sự khó chịu ấy chỉ dám xuất hiện trong đầu chứ anh không thể hiện ra ngoài, nhẽ là anh đang ghen??

Sếp, sao anh ngồi ngoài đây mãi vậy? Vào hát mấy bài với bọn em cho vui!

Dũng niềm nở.

Anh không thích ồn ào quá, ngồi đây hút thuốc uống cafe cũng không tệ, các cô các cậu cứ vui chơi đi.

Người đàn ông lạnh lùng đáp.

Diệp, em bỏ ra ngoài mà không nói với anh? Theo anh đi vào nhé!

Thực sự là Dũng đang ghen, vừa dứt lời anh chủ động đan tay Diệp vào tay mình nắm thật chặt như muốn khẳng định cho anh sếp đang ngồi đó thấy được, Diệp là cô gái của anh. Tất nhiên hai người họ chỉ là vô tình gặp nhau nhưng anh vẫn sợ, Diệp ngây thơ như thế, anh sếp nổi tiếng là thợ săn trong lĩnh vực yêu đương, chỉ sợ...

Diệp nhìn ra được sự bối rối của Dũng, hẳn là anh đang ghen, cô không do dự mà theo anh đi vào trong bỏ mặc người đàn ông vẫn trầm tư ở đó. Khi bóng dáng đôi nam nữ khuất dạng người đàn ông khẽ nhếch môi cười, ý tứ là gì chỉ mình anh ta mới hiểu được.

Chơi đến khuya mọi người mới kéo nhau ra về, như đã hứa với mẹ từ đầu nên Dũng không dám uống say, chưa kể hôm nay có Diệp đi cùng anh không muốn cô lo lắng cho mình. Chiếc xe mô tô lao vun vút trong màn đêm rời khỏi khu đô thị xa hoa, Dũng đưa Diệp đến một bờ hồ tuyệt đẹp, giờ này thưa thớt người đi lại. Có lẽ đây mới là khoảnh khắc anh chờ đợi nhất trong ngày.

Muộn rồi anh không về nhà còn đưa em đến đây làm gì? Bác gái sẽ lo đấy anh ạ!

Diệp mơ hồ đoán ra ý tứ của Dũng nhưng cô vẫn làm bộ nhắc nhở.

Còn sớm mà, mẹ anh giờ vẫn còn xem phim là chắc.

Khi nãy... khi nãy đông người em ngại đúng không?

Em ngại lắm luôn, toàn bạn bè của anh em có quen biết gì đâu...

Bây giờ có hai đứa mình, em còn ngại không?

Diệp mỉm cười quay mặt sang hướng khác thay vì trả lời câu hỏi ấy của Dũng, được ở bên người mình thích đương nhiên là vui rồi... Cảm giác lúc này hồi hộp hơn là ngại. Dũng nhìn thấy cả, anh không cần cô trả lời nữa, khẽ hắng giọng mấy cái.

Khi nãy em chưa chúc anh cái gì đâu!

Dũng gợi lại chuyện cũ.

Em...em biết chúc anh cái gì được nhỉ? Cũng tại anh í, sinh nhật mà giấu giấu giếm giếm, em chưa chuẩn bị quà gì cho anh cả.

Anh không cần em tặng quà, sinh viên đi học thì tiền đâu ra mà tặng? Hay là...

Dũng ngập ngừng.

Anh thích cái gì ngày mai em sẽ mua tặng anh!

Em mua nổi không?

Anh nói thử xem?

Tặng em cho anh đi!

Dũng nói ra câu đó không chút do dự, Diệp im lặng liền sau đó, nhịp đập trái tim cứ loạn cả lên, cả người cứng đơ vì câu nói của anh ấy.

Anh đang đùa à?

Anh không đùa, chẳng phải anh đã từng nói với em rồi sao? "Anh thích em"!!!

Trái tim Diệp lại được thể chộn rộn, ánh mắt ngơ ngác nhìn Dũng như thăm dò, đúng là anh đang rất nghiêm túc... Điều cô mong muốn đã thành hiện thực, người con trai mà cô thích cũng thích cô...

Em... em...

Diệp lúng túng, liệu có phải vì cô cũng thích anh, hay tại thích anh quá nên bối rối không nói được gì không nhỉ?

Em còn đi học mà!

Diệp đáp một câu mà cô cảm thấy ngờ nghệch vô cùng, đi học và yêu ai đó thì làm sao chứ?

Em đã nghĩ tới đoạn chúng mình kết hôn hay gì mà nói còn đi học?

Dũng hỏi ngược lại, một câu hỏi xoáy vào đúng tâm tư của Diệp, cô bí từ thật sự, đúng là cô sợ yêu đương sớm thì sẽ không học được... trời ơi sao bản thân lại suy nghĩ đen tối đến thế???

Cũng chẳng sao, vừa kết hôn vừa đi học cũng có sao? Như thế đang là mốt đấy!

Dũng lại tung hứng khiến Diệp ngượng chín cả mặt, người ta mới nói thích mình thôi mà mình lại nghĩ mọi thứ đi quá xa rồi, thật không biết giấu mặt đi đâu nữa.

Mà thôi, quay lại chủ đề chính đi, hôm nay là sinh nhật anh, anh muốn được nghe lời chúc từ em...

Chúc anh... chúc anh sinh nhật vui vẻ!

Mỗi thế thôi à?

Dũng chưng hửng làm bộ mặt chưa hài lòng, ánh sáng của đèn đường mờ ảo nhưng anh vẫn thấy được khuôn mặt Diệp như ửng hồng, nói lời chúc thôi cũng ngượng ngùng đến thế sao?

Chúc anh... chúc anh...

Diệp nghĩ mãi nhưng nói thế nào cũng không tròn vành rõ chữ, bất ngờ Dũng ôm chầm lấy cô, sự chủ động ấy lại khiến Diệp như bị thôi miên, cô buông thõng hai cánh tay để mặc anh tùy ý ôm mình vào lòng.

Chúc cho cô gái của anh luôn vui vẻ, như thế là anh đã rất vui rồi!

Dũng tựa cằm xuống bờ vai Diệp, hương gió đêm nhẹ nhàng kết hợp với mùi hương từ cơ thể nữ nhân khiến anh đắm đuối. Không đến mức say rượu nhưng khi nãy đúng là anh đã uống chút đỉnh, cảm giác trong người lúc này biết diễn tả sao nhỉ? Trong tay là một cơ thể mềm mại, không gian và thời gian hoàn hảo như chưa từng có... Cảm xúc trào dâng mãnh liệt, Dũng đấu tranh tư tưởng rất lâu bởi cái bản năng đàn ông của anh lại hối thúc mỗi lúc một dữ dội. Phải làm sao đây....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.