Editor: Nguyetmai
"Vừa ý em gái nhà cậu!" Mộc Quả Quả cắn răng nghiến lợi nói từng chữ, "Anh ta có một người anh tên là Lăng Hàn Thần, mình với gã ấy từng có xích mích. Tóm lại nhiệm vụ bây giờ của cậu chính là tiếp cận Lăng Dĩ Sóc hộ mình, sau đó tìm hiểu tất cả chuyện có liên quan đến Lăng Hàn Thần!"
"Hả?" Điềm Tâm ngẩn ra chớp chớp mắt.
"Hả cái gì? Hu hu hu, Tâm Nhi à, bình thường chị đây cũng đâu có tệ bạc với cậu, chuyện này vô cùng quan trọng với mình đó! Có thể gọi là báo động đỏ luôn rồi! Cậu nhất định phải giúp mình." Mộc Quả Quả vừa đấm vừa xoa.
"Nhưng mà…"
"À, đúng rồi, tháng sau nhà tiên tri bài Tarot Linh Yên nổi tiếng ở Đài Loan sẽ đến thành phố X của Trung Quốc để diễn thuyết về bói toán, mình phải tốn rất nhiều công sức mới có được hai tấm vé…" Mộc Quả Quả nói với vẻ thờ ơ.
"Được, mình đồng ý với cậu!" Điềm Tâm lập tức nhảy dựng lên, trả lời chắc như đinh đóng cột.
Linh Yên là thần tượng của cô đó, không gì sánh nổi đâu!
Có thể trò chuyện về thuật bói toán cùng với cô ấy, Điềm Tâm nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh!
"Vậy thế nhé, có chuyện gì thì cứ liên lạc bất cứ lúc nào, cố gắng lên, mình tin tưởng cậu!" Mộc Quả Quả nói xong thì hôn gió với Điềm Tâm thông qua màn hình, sau đó cúp điện thoại.
Lừa lấy tất cả tin tức của Lăng Hàn Thần từ Lăng Dĩ Sóc, cô cảm thấy chuyện này khó quá…
Lăng Dĩ Sóc kia chính là một tảng băng. Làm sao cô tiếp cận được chứ?
Nói đi cũng phải nói lại, hình như Lăng Dĩ Sóc với Trì Nguyên Dã có oán hận gì với nhau thì phải? Vừa thấy mặt đã đối chọi gay gắt như thế, còn làm tổn thương đến người vô tội là Điềm Tâm cô.
Hơn nữa… nhất định Trì Nguyên Dã sẽ tức giận xơi tái mình mất!
Dừng dừng dừng! Sao mình lại nghĩ đến tên ác quỷ kia chứ?
Điềm Tâm lắc lắc đầu, cô mặc kệ mấy thứ đó, gặp được nhà tiên tri bài Tarot Linh Yên là quan trọng nhất!
***
Phòng làm việc của hội trưởng Hội học sinh.
Trì Nguyên Dã mang theo dáng vẻ nguy hiểm, hai tay đút vào túi, đi tới đi lui với tâm trạng vô cùng khó chịu.
Cách đó không xa, một thành viên của Hội học sinh đang thấp thỏm ngồi ở một bên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
"Lạc Điềm Tâm đáng chết, con nhóc chết tiệt đó. Làm phản rồi à? Còn dám nổi giận? Nói ghét mình? Có phải sau này bản thiếu gia cũng phải xem sắc mặt của cô ta để sống qua ngày không hả?" Trì Nguyên Dã càng nói càng khó chịu, trên gương mặt đẹp trai là vẻ âm u không thể nào xua đi được. Trong lúc nói chuyện, cậu còn đạp lên một cái kệ trang trí bằng gỗ, thế là chiếc bình sứ Thanh Hoa tinh xảo được đặt trên đó rơi ầm xuống đất, tiếng vỡ nát chói tai vang lên.
Học sinh nam đeo kính yên lặng lau mồ hôi lạnh trên trán, hu hu, cậu ta chỉ trùng hợp tới đây đưa một tài liệu cho hội trưởng thôi mà? Tại sao lại bị hội trưởng bắt ở lại, còn phải ngoan ngoãn ngồi đây nghe những lời khó hiểu này chứ…
Hơn nữa, hội trưởng nhà mình thật sự rất thích đạp đồ, cứ tức giận thì phải đạp đồ, có phải hơi nóng tính rồi không…
Đáng tiếc, học sinh nam đeo kính chỉ có thể mắng thầm trong lòng, còn bên ngoài thì vội vàng đắp lên vẻ ngây thơ, "Vâng, đúng vậy ạ, hội trưởng, anh là người rộng lượng, cần gì phải tranh cãi tức giận với con nhóc chết tiệt Lạc Điềm Tâm kia chứ? Không đáng…"
"Đáng chết, cậu nói ai là con nhóc chết tiệt hả, không muốn sống nữa à?" Trì Nguyên Dã hung hăng chỉ vào cậu bạn kia.
Học sinh nam đeo kính bị hù dọa đến mức khóc không ra nước mắt, "Hội trưởng, là chính anh nói mà…"
"Tôi có thể nói, nhưng cậu không thể nói cô ấy là con nhóc chết tiệt!" Trì Nguyên Dã tức giận nhìn chằm chằm cậu ta,
"Vâng vâng vâng."
Trì Nguyên Dã hừ lạnh, sau đó liên tục đi qua đi lại trong phòng.
Lúc đi tới cửa kính sát đất, Trì Nguyên Dã nhìn sườn mặt của mình.
Trong đầu lại hiện ra dáng vẻ con nhóc chết tiệt kia nói ghét mình.
Đáng chết, rốt cuộc mình bị làm sao vậy, hà cớ gì phải để ý đến lời nói của con nhóc tiểu học như vậy chứ?