Editor: Nguyetmai
Môi của Trì Nguyên Dã hơi lạnh, cứ miết đi miết lại trên môi Điềm Tâm. Dần dần, Trì Nguyên Dã bất giác dần chìm sâu vào nụ hôn này…
Cậu cạy hàm răng của cô ra, đầu lưỡi khéo léo quấn lấy cái lưỡi nhỏ nhắn của cô.
Điềm Tâm cảm nhận được nụ hôn mang theo hương Bạc Hà nhàn nhạt thì cả người như hỏng mất, cô sốt ruột muốn đẩy cậu ra ngoài, thế nhưng cậu lại bá đạo không chịu buông cô ra.
Cô chỉ cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn hơn, dường như tất cả không khí trong miệng đều bị thiếu niên ác ma này cướp hết trong nháy mắt.
Một cơn gió mát thổi qua, lay động những cành cây bên cạnh. Vào buổi trưa, tất cả mọi thứ xung quanh nơi này đều yên tĩnh xinh đẹp như vậy…
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại trong túi Điềm Tâm vang lên dồn dập phá tan không khí mập mờ trước mắt.
Hàng lông mi cong dài của Điềm Tâm khẽ run lên, cô lập tức tỉnh táo lại, sau đó dùng sức cắn đôi môi mỏng hấp dẫn của Trì Nguyên Dã.
Cậu bị đau nên cau mày, đành phải buông cô ra. Điềm Tâm dùng sức lau chùi môi của mình, tức giận nhìn cậu chằm chằm, "Trì Nguyên Dã! Tên khốn nhà cậu! Tôi không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa!"
Nói xong cô lập tức quay đầu bỏ chạy.
Đáng chết, con nhóc thối kia nói gì chứ?
Trì Nguyên Dã tức giận nghiến răng, cả người lộ ra vẻ ngang ngược không kiềm chế được, cậu xoay người đá mạnh vào thân cây bên cạnh.
***
Điềm Tâm thở hổn hển chạy thật xa, lúc này trong lòng vẫn còn sợ hãi, quay lại nhìn về phía sau, phát hiện Trì Nguyên Dã không đuổi theo thì mới thở phào.
Sau đó, cô dựa cả người lên trên một thân cây to.
A a a a, thật là muốn điên lên rồi, tên khốn Trì Nguyên Dã kia lại dám cưỡng hôn mình!
Rốt cuộc cậu ta dựa vào cái gì mà cứ cưỡng hôn mình hoài vậy chứ?
Cậu ta có là gì của mình đâu? Dám cưỡng hôn mình nhiều lần như vậy!
Nhất định tên ác quỷ đó đang muốn trêu chọc mình.
Cậu ta cố ý!
Nhất định là muốn thấy mình chật vật!
Điềm Tâm càng nghĩ càng tức giận, cô dùng sức lau chùi môi mình.
Chuông điện thoại trong túi áo vẫn cố chấp reo lên như lúc nãy, Điềm Tâm có phần bực bội móc điện thoại ra.
Trên màn hình hiện lên hai chữ to: Quả Quả.
Ồ, thật đúng là phong cách của Mộc Quả Quả, chưa đạt được mục đích thì quyết không bỏ qua.
Điềm Tâm bấm nhận cuộc gọi, nhưng cô không để điện thoại lên sát tai mình vội mà đưa nó ra thật xa.
Quả nhiên trong điện thoại truyền tới tiếng gào thét của Mộc Quả Quả: "Lạc Điềm Tâm, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy hả? Xem thử mình gọi cho cậu bao nhiêu cuộc rồi? Mình còn tưởng là cậu bị người ta bán mất rồi đấy?"
Lúc này Điềm Tâm mới kề điện thoại vào sát tai mình, ngồi xổm xuống, buồn bã xoắn cành cỏ dại ở bên cạnh: "Không có mà, mình đang ở trường học, vừa rồi… vừa rồi có chút việc."
Mộc Quả Quả lầm bầm mấy tiếng rồi nói: "Ở Học viện Thánh Lợi Á thế nào? Có ai bắt nạt cậu không hả?"
Điềm Tâm đặt ngón trỏ ở trước môi, suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Không có."
"Thật à? Nếu có ai dám bắt nạt cậu thì nhất định phải nói với mình. Chị đây sẽ đi giết nó báo thù cho cậu ngay trong đêm luôn. Cậu cũng đừng ngốc nghếch giấu hết mọi thứ trong lòng không nói ra nhé!"
"Ừ. Mình biết rồi."
"Còn nữa, mình muốn bàn bạc với cậu một chuyện." Giọng nói của Mộc Quả Quả đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Điềm Tâm dựng thẳng lỗ tai lên, "Sao thế?"
"Mấy ngày nay trường học của các cậu sẽ xuất hiện một học sinh trao đổi tên là Lăng Dĩ Sóc, lớp mười một, cậu chú ý đến anh ta hộ mình nhé!"
"Lăng Dĩ Sóc sao?" Điềm Tâm nghi ngờ hỏi lại.
Tại sao lại là cái tên này?
"Làm gì vậy? Nghe nói anh ta là người bên học viện các cậu nhỉ? Chẳng lẽ cậu vừa ý người ta?" Điềm Tâm cong môi, nhiều chuyện hỏi thăm.