Editor: Nguyetmai
Đám đông người nước ngoài ở đây chiêm ngưỡng pho tượng Phúc Thần, có một số người nhanh nhạy đã nghiên cứu sẵn trong lòng phải làm thế nào mới có thể sinh sống trong dị cảnh này.
Dù sao thì ở đây cũng có một khu dân cư bốn kilomet vuông luôn đấy!
Rất đồ sộ, rất cao cấp!
Cả đám người vây quanh Lý Di hỏi về yêu cầu mua nhà ở trong này, ồn ào xôn xao khá là nhộn nhịp.
Tiêu Vi không hổ là xuất thân từ gia đình doanh nhân, cô bé tìm Hồng Tiểu Phúc nhỏ giọng hỏi: "Anh Phúc, anh Phúc, ở đây xây dựng đẹp như vậy, anh nói xem nếu em gọi nói mẹ em mua một căn nhà ở đây thì sẽ thế nào?
Điều kiện của Trình Dương không sánh bằng Tiêu Vi, cậu ta sờ sờ cằm hỏi: "Anh Phúc, nếu muốn mua nhà thì ngoài cách dùng tiền ra còn có thể có điều kiện khác không? Em cũng muốn thử xem sao…"
Ninh Hạo nói thẳng: "Cố gắng kiếm thật nhiều tiền, tớ cũng sẽ tranh thủ mua một căn!"
Đây là ba khách hàng tiềm năng đó, Hồng Tiểu Phúc và Triệu Minh liếc nhìn nhau một cái, cùng gật đầu: "Được! Khi nào có thời gian anh sẽ hỏi giúp các em!"
Hà hà, mua nhà ở của bọn anh rồi để xem các cô cậu còn đi đâu. Oa, ha ha ha ha!
Hôm nay xem như triển lãm khoa học kỹ thuật thế giới đã thành công tốt đẹp, thời gian sau đó những người nước ngoài tới đây được các quân nhân hướng dẫn đi tham quan khắp nơi để học tập một ít kinh nghiệm tiên tiến ở Hoa Hạ.
Đoàn người nhanh chóng tản ra, lúc này Luna lại ngẩng đầu nhìn tượng Phúc Thần một chút, hơi do dự nói: "Chuyện này… Cậu Tiểu Phúc, tôi muốn hỏi một chút, có tiện hay không... Có thể đưa tôi đi gặp lãnh đạo của quý quốc không? Tôi có một chuyện… Cần tìm hiểu một chút."
Úi trời?
Hồng Tiểu Phúc hơi sửng sốt, đây là một cơ hội rồi!
Sau đó cậu gật đầu: "À, được chứ, đi thôi! Vậy em sẽ đưa chị Luna đến gặp ông em."
Sau đó cậu lại nhìn nhóm ba người Trình Dương…
"Mọi người cũng đi cùng đi!" Hồng Tiểu Phúc cười nói: "Nhân tiện đưa mấy đứa vào thăm quan bên trong tường vây."
"Oa! Thật sao?" Dù sao thì nhóm ba người của Trình Dương cũng chỉ là ba đứa trẻ, lúc này bọn họ vô cùng hứng thú: "Bọn em thật sự có thể đi vào sao?", "Tốt quá rồi!", "Trời ạ! Em tò mò về bên trong lâu lắm rồi!"
Hồng Tiểu Phúc bèn dẫn theo Luna và ba người nhóm Trình Dương vào bên trong tường vây cầu bao.
Nhắc đến thì Luna là một người thức tỉnh LV3 có thân thủ bất phàm nên Hồng Tiểu Phúc vẫn phải đề phòng một chút. Cậu dẫn theo Đại Tráng đi cùng.
Dù sao cẩn thận đề phòng vẫn hơn, lỡ như Luna ra tay thì phải làm sao?
Đoàn người nhanh chóng đến cửa phòng họp lớn, vừa vào cửa đã nhìn thấy Lưu Hoa Quân và một nhóm ông lớn đang cười ha ha.
Lưu Hoa Quân ngồi bên cạnh vừa vỗ bàn vừa cười: "Ha ha ha ha!"
"Đúng vậy." Thủ trưởng Phương cười dài nói: "Video ở hiện trường thật thú vị, lúc máy xúc hạng nặng đi ra thì khuôn mặt của đám lão già ngoại quốc kia đều tái cả đi, nhất là những tên người Mỹ, thật sự đã bị dọa đến phát sợ! Úi chà, lại nói tiếp bây giờ máy móc mới chỉ là giai đoạn ý tưởng, đợi thêm hai, ba tháng nữa sản lượng của chúng ta sẽ cho bọn họ hiểu rõ thế nào là tốc độ của Hoa Hạ!"
Điều này ông không hề khoác lác, trước giờ Hoa Hạ luôn có một đặc điểm.
Cái đầu tiên là khó nhất và chậm nhất.
Sau khi làm xong cái thứ nhất rồi thì những cái sau đó sẽ dễ như làm sủi cảo mà thôi.
"Chà chà, nhóm người Tiểu Phúc và Tiểu Linh đến rồi." Lúc này Mạnh Đình Huy nhìn thấy nhóm người Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh đi vào cửa thì kéo mọi người đi đến nói: "Đến đây nào những vị đại công thần của chúng ta, lần này các cháu thật sự làm cho mấy ông già này nở mày nở mặt rồi."
"Bộp bộp bộp!"
Đám lão làng trong quân đội lập tức đứng lên vỗ tay chào đón bọn họ.
Hành động này khiến cho nhóm người Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh ngượng ngùng, cậu gãi gãi đầu nói: "Thật ra cũng không tốt như vậy đâu, thật ra chúng cháu cũng chỉ gặp may thôi…"
"Ấy, đừng tự coi nhẹ mình như vậy!" Khuôn mặt già nua của Lưu Hoa Quân cười tươi như hoa, ông nói: "Bây giờ chúng ta có thể hãnh diện như vậy chủ yếu là nhờ vào công lao của hai đứa, chuyện này không cần phải mắc cỡ!"
Lời này của ông không hề khoa trương, nếu không có Hồng Tiểu Phúc thì đến bây giờ bọn họ vẫn không biết phải giải quyết sinh vật nguyên tố hỏa kia như thế nào ấy chứ!
"Vậy, vậy được ạ." Hồng Tiểu Phúc cười cười.
Lúc này mà còn khách sáo thì có vẻ kiểu cách quá.
Mọi người cười nói một lúc lâu, sau đó Lưu Hoa Quân nhìn thấy Luna.
"E hèm, chào cô, có chuyện gì sao?" Lưu Hoa Quân trở nên nghiêm túc trong chớp mắt, tựa như người vừa nãy nói câu: "Tôi thích nhất là nhìn vẻ mặt giống hệt như chưa từng va chạm xã hội của mấy lão già ngoại quốc!" kia không phải là ông vậy.
"Xin chào, tôi là Luna, đến từ Ukraina." Luna mỉm cười nói: "Hôm nay tôi tới đây vì có một số chuyện muốn bàn với ngài."
"À? Xin mời ngồi." Lưu Hoa Quân có chút nghi ngờ, cô gái trước mặt này nhìn có vẻ ngay thẳng khéo léo, không biết là tìm mình có việc gì, ông hỏi: "Xin hỏi cô Luna tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Là thế này." Luna hơi do dự, sau đó vẫn chọn cách nói thẳng: "Bây giờ thời đại đã khác rồi, tôi cảm thấy sự phát triển ở Ukraina có hạn, ngài cũng biết là nước tôi không có dị cảnh. Vậy nên tôi muốn được ở lại quý quốc một thời gian lâu dài, nếu được ở lại tu luyện trong dị cảnh thì càng tốt."
Những lời này cô nói rất chân thành.
Đúng là thời đại này đã khác trước.
Ukraina không có dị cảnh, không có dị cảnh có nghĩa là những người thức tỉnh chỉ có thể tu luyện ở Trái đất.
Phải biết là linh khí bên trong dị cảnh và Trái đất hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, cô đã đạt bậc trung, nếu như không vào dị cảnh thì rõ ràng không thể phát triển hơn được nữa.
"À…" Lưu Hoa Quân sờ sờ cằm, sau đó bỗng nhiên hỏi: "Chỉ số của cô Luna là…"
Luna trả lời: "5.32, thưa ngài!"
"Ồ!" Hai mắt Lưu Hoa Quân sáng ngời. Chỉ số 5.32! Chỉ số này không hề bình thường đâu, tư chất tương đối cao đấy. Đang ở thời kỳ tranh giành nhân tài thế này mà có nhân tài chủ động tìm tới cửa như vậy, tất nhiên không thể không nhận rồi đúng không?
"Vấn đề mà cô Luna muốn nói là…" Lưu Hoa Quân nhìn cô, hỏi: "Vấn đề về quốc tịch? Hay còn vấn đề gì khác?"
Ông hỏi điều này rất hợp lý.
Người thức tỉnh LV3 đó! Một nhân tài như vậy không có lý do gì không được quốc gia coi trọng, giống như Hồng Tiểu Phúc ấy, bây giờ cậu đã là bảo vật quốc gia cấp chiến lược đấy, đến Sở Phi còn phải làm bảo vệ cho cậu, đùa chắc?
"Đúng vậy." Luna gật đầu nói: "Tôi yêu đất nước tôi, tôi sẽ không phản bội lại đất nước của mình. Nhưng tôi lại không thể hoàn toàn đứng về phía quốc gia của mình vì ở đó không có dị cảnh, vậy nên tôi chỉ có thể dùng cách trao đổi để được ở đây một khoảng thời gian lâu dài… Ngài yên tâm, tôi sẽ không tranh đoạt tài nguyên với nhân dân của quý quốc, tôi chỉ muốn ở gần ven cầu dị cảnh là được rồi, làm người vận chuyển cũng không thành vấn đề."
Cô nói hết sức chân thành, Lưu Hoa Quân cũng cảm nhận được thành ý của cô.
Quan trọng nhất vẫn là cô thật sự không hề có ác ý. Nói thẳng ra cũng chỉ là một người tu hành mà thôi, hơn nữa quan hệ giữa Ukraina và Hoa Hạ…
Khụ khụ, tất cả mọi người đều hiểu ha ha…
"Ừm, thế này đi." Lưu Hoa Quân vuốt bộ ria mép suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Cô Luna, chúng tôi cần phải kiểm tra tư liệu về cô, nếu như không có vấn đề gì thì tôi có thể đặc biệt phê chuẩn cho cô ở lại nước chúng tôi với thân phận du học sinh. Thời gian dài hay ngắn đều do cô quyết định, hơn nữa cô muốn về nước bất kỳ lúc nào cũng được, chúng tôi sẽ không ép buộc, có vấn đề gì không?"
"Hả?" Vừa nghe nói vậy, Luna lập tức ngẩn người!
Điều kiện hào phóng và lỏng lẻo vậy sao?
"Không có vấn đề gì, tất nhiên là không có vấn đề gì rồi!" Luna nói với vẻ ngạc nhiên: "Điều kiện của ngài là…"
Lưu Hoa Quân mỉm cười đưa tay ra: "Quan hệ hữu nghị giữa nước chúng tôi và quý quốc."
Lời này của ông là lời thật lòng. Quan hệ giữa hai nước Hoa Hạ và Ukraina không phải là bền như thép!
Luna hoảng sợ ngẩn người! Cô sửng sốt một lúc lâu sau đó mới lên tiếng: "Điều kiện này… Tôi… tôi…"
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?" Lưu Hoa Quân hỏi với vẻ tò mò.
"Không phải, không phải, không phải, không có vấn đề gì, không thành vấn đề! Tôi chỉ… Chỉ là…" Luna im lặng một lúc lâu sau đó mới nói: "Chỉ là tôi quá bất ngờ thôi, không thể tin đây là sự thật…"
"Ha ha." Lưu Hoa Quân cười ha hả nói: "Không có vấn đề gì thì tốt rồi. Được rồi, cô Luna, cô hãy cùng người của tôi đi chọn tạm một ký túc xá đi! Trước hết cô cứ ở đó đã."
Luna nghiêm túc gật đầu một cái, nói: "Được!"
Sau đó cô đi theo một quân nhân.
"Ha ha ha, Tiểu Phúc này." Sau khi Luna đi rồi, rõ ràng hôm nay Lưu Hoa Quân vô cùng hài lòng, ông nói: "Ông phát hiện ra từ sau khi có cháu thì vận mệnh quốc gia của chúng ta đều tốt đẹp."
Hồng Tiểu Phúc ngượng ngùng gãi đầu: "Cháu cũng chưa mạnh đến mức đó đâu..."
"Tại sao lại không?" Lưu Hoa Quân vỗ mạnh vai cậu, nói: "Còn nữa, hôm nay có niềm vui bất ngờ cho cháu!" Ông nói đến đây thì ngừng một chút, sau đó cười nói: "Ông đoán cùng lắm thì ba ngày nữa, nhà của các cháu được cấp ở trấn Đa Phúc cũng hoàn thành tương đối rồi!"
Hồng Tiểu Phúc: "Ơ…"
Sau đó: "Hả?"
Sau đó Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh: "Gì cơ?!"
Hai người: (✪▽✪)
"Ông ơi, ông ơi, thật sao ạ?" Thẩm Tiểu Linh nhảy cẫng lên: "Căn nhà của chính bọn cháu sao?"
"Còn phải hỏi?" Lưu Hoa Quân cười ha hả: "Hai đứa các cháu ngoan ngoãn nghe lời, bỏ bao công sức như vậy, nếu không nhanh chóng cho các cháu lợi ích thì không phải là quá đáng lắm sao? Yên tâm đi, ông nói cho các cháu biết, đó là một căn biệt thự! Biệt thự trong trấn Đa Phúc đấy! Hiểu chưa? Đó là một ngôi biệt thự nhỏ ba tầng!"
Lời này của ông không hề nói quá.
Bọn họ thiết lập quan hệ với sinh vật nguyên tố hỏa thu được nhiều tinh thể nguyên tố hỏa như vậy, quan trọng đó còn là tài nguyên tái sinh. Hơn nữa, sau này có nguyên tố hỏa rồi sẽ có thể xây dựng một nhà máy nhiệt điện trong lòng đất, ngay cả than đá cũng không cần dùng đến!
Hết lần này đến lần khác, cộng thêm những cống hiến lần trước nữa mà bọn họ không thưởng thật mạnh tay thì coi được sao?
Tất nhiên vừa nghe vậy, Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh đã lập tức hét ầm lên: "Oa oa oa!!!"
Tuyệt quá đi mất!
Chuyện này đúng là quá tuyệt!
Biệt thự trong trấn Đa Phúc đó! Căn biệt thự nhỏ ba tầng! Đúng là nằm mơ cũng không dám nghĩ đến thứ tốt như vậy!
Bây giờ bọn họ thật sự đã có nhà của mình rồi!
"Thật tốt quá!" Thẩm Tiểu Linh và Hồng Tiểu Phúc nắm lấy tay nhau, vui vẻ đến mức không biết nên nói gì: "Cuối cùng chúng ta cũng có nhà riêng của mình rồi! Ha ha ha! Còn là biệt thự nữa! Ha ha ha!"
"Ha ha!" Nhìn bộ dạng vui vẻ của hai người bọn họ, Lưu Hoa Quân cảm thấy tuổi già được an ủi phần nào.
Hai đứa nhỏ này thật sự quá tốt rồi.
Người khác có thế nào ông cũng không xen vào, nhưng hai đứa trẻ này… Những thứ này đều là những gì chúng xứng đáng có được!