Góc Khuất

Chương 20: Gặp lại bên Đoạn kiều




Trong căn phòng bí mật, sắc mặt Doanh Thừa Phong trở nên ngưng trọng.

Mấy vị cường giả Bạch Ngân Cảnh này quả nhiên không phải hạng người dễ dàng, kết quả sau khi bọn họ họp mặt vượt quá dự liệu của mình.

Trong ba người, bề ngoài Khương Văn Lực có vẻ yếu nhất lại có thể trốn thoát trong tay của A Nhĩ Pháp Đặc, trong Linh Vực Lệ Hạo Thành có thanh danh hiển hách, đã đạt đến Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao, mà cũng bị đối phương vây khốn đến chết.

Tuy nhiên, điều khác biệt với dự liệu trong lòng mình chính là, dường như Lệ Hạo Thành bị hắc ám thuật của đối phương vây khốn đến mức sống không bằng chết.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong có cảm giác giống như đem đá tự đập chân mình.

Hắn đưa tầm mắt nhìn qua, lập tức quyết định.

Bước nhanh một bước dài, Doanh Thừa Phong đến trên cột chính đã héo khô dài khoảng ba trượng.

Muốn mang theo cái cột chính như thế này không hề dễ dàng chút nào, trừ phi là cắt thành vô số lát nhỏ và luân phiên mang đi, nếu không đối với người bình thường thì đừng nghĩ đến việc khiêng thứ này đi khỏi di tích.

Cho nên hai người Lệ Hạo Thành và Khương Văn Lực không làm như vậy, bởi vì bọn họ đều biết rằng, cột chính lớn như thế một khi cắt ra sẽ khiến sức mạnh sinh mạng ẩn chứa trong đó dần dần yếu đi. Tuy rằng không đến mức biến mất hoàn toàn, nhưng dù sao cũng không thể so sánh được với cây cột chính ở trạng thái hoàn mỹ

Yêu cầu đối với nguyên liêu chu yêu để Khương Văn Lực luyện chế Tẩy Tủy Đan cực kỳ hà khắc, trong đó ẩn chứa lực lượng sinh mạng càng mạnh càng tốt. Tất nhiên là phải luyến tiếc không lỡ cắt nhỏ vật khổng lồ này.

Dựa theo ý tưởng ban đầu của bọn họ, phải thu thập đủ toàn bộ nguyên liệu bên ngoài về, sau đó quay về đây bắt đầu luyện đan.

Nếu trước giờ chưa từng có người phát hiện chỗ thông đạo này thì cách làm này chắc chắn là hợp lý nhất rồi.

Doanh Thừa Phong kích nổ tiểu lang, phóng thích khí tức của Hắc Chướng Kỳ lên người Lệ Hạo Thành, ý định khiến hai người bọn họ và A Nhĩ Pháp Đặc lưỡng bại câu thương, từ đó ẩn dấu triệt để căn phòng bí mật này.

Nhưng, kết quả sau cùng lại không như mong muốn.

Không chỉ có Khương Văn Lực trốn thoát, ngay cả Lệ Hạo Thành cũng chưa hề chết, mà chỉ rơi vào tay của A Nhĩ Pháp Đặc.

Sức mạnh hắc ám của người này thần bí khó lường, nếu có đặc thù bí pháp gì đó, căn cứ lời nói của Lệ Hạo Thành để suy ra chân tướng, và tìm đến nơi này, cũng chẳng có gì lạ.

Cho nên, Doanh Thừa Phong không thể để cho cột chính của cây sinh mệnh này lưu lại nơi đây rồi.

Ánh mắt dò xét trên cây cột chính một lát, Doanh Thừa Phong lấy ra túi không gian.

Trước khi tiến vào chiến trường cổ, Doanh Thừa Phong từng chuẩn bị một ít đồ vật. Nhưng đồ vật chuẩn bị lần này không thể so sánh với lúc tiến vào không gian tháp Truyền Thừa.

Ở trong túi không gian của hắn, còn có không gian thật lớn.

Lực lượng tinh thần vận chuyển đến cực hạn, miệng túi không gian lập tức bành trướng lên giống như bóng cao su sung khí.

Tuy rằng Doanh Thừa Phong đã chuyển rất nhiều đồ vật bằng túi không gian, nhưng đây là lần đầu tiên chở cột chính cây sinh mệnh to lớn như thế này. Cho nên ngay cả hắn cũng không chắc chắn liệu có thể mở miệng túi không gian rộng đến mức như thế không.

Thời gian dần qua, trong ánh mắt hắn có chút chờ đợi, miệng túi không gian rốt cục đạt đến đường kính khoảng một trượng. Từ bên ngoài nhìn vào, phảng phất giống như cái miệng không đáy của con cự thú, lộ ra hàn ý thật sâu.

Trên trán Doanh Thừa Phong nổi lên gân xanh lờ mờ, ngay cả Trí Linh cũng đang vận chuyển toàn bộ.

Miệng túi không gian mở càng lớn, đòi hỏi lực lượng tinh thần càng nhiều. Nều là tinh thần lực của Linh Sư Bạch Ngân Cảnh bình thường, không thể đủ để mở túi không gian rộng đến như vậy.

Nhưng, sau khi Trí Linh hấp thu chân khí chuyển hoán thành lực lượng tinh thần và gia nhập trong đó, tình hình liền thay đổi hoàn toàn.

Khi bọn hắn đồng tâm hiệp lực, miệng túi không gian rốt cục đạt đến mức có thể cất chứa cột chính cây đại thụ.

"Hô..."

Một trận cuồng phong thổi qua, từ trong túi không gian truyền ra lực hút nhẹ, trên mặt đất, cột chính của cây sinh mệnh đã vạn năm chưa từng di động hơi dường như hơi lay động, rốt cục va cham bay lên, và chui vào trong túi không gian.

Khi một nhánh cây cuối cùng cũng biến mất, tinh thần của Doanh Thừa Phong đột nhiên thả lỏng, toàn thân không chút khí lực, giống như bị tê liệt.

Lực lượng tinh thần giảm xuống giống như thủy triều, miệng túi nhanh chóng đóng lại, giống như là chưa từng mở ra.

Trên mặt của Doanh Thừa Phong nổi lên vẻ đắc ý, sau khi tinh thần lực của hắn thăng tiến Bạch Ngân Cảnh, chẳng những không kiêu ngạo tự mãn, ngược lại còn siêng năng tu luyện, luôn cố gắng giỏi hơn. Nếu không như vậy, hôm nay cũng không chắc có thể mở miệng túi không gian rộng đến như thế rồi.

Tuy rằng lúc này tinh thần của hắn vô cùng mỏi mệt, nhưng vẫn cố gắng đứng lên, quay đầu lại liếc nhìn cái ao, truyền ý niệm tinh thần đến khí linh Bá Vương thương.

Tuy rằng lúc này đang là thời điểm then chốt để khí linh tấn thăng, nhưng cũng có hồi đáp nho nhỏ.

Khẽ gật đầu, thân hình Doanh Thừa Phong như linh hồ xoay người rời đi, và nhảy ra ngoài từ chỗ phiến bản.

Tuy nhiên, hắn không biết là, sau khi hắn rời đi không lâu, một cỗ khí tức âm trầm quỷ dị thần bí mà cường đại lập tức tràn ngập không gian.

Một đạo nhân ảnh màu đen chậm rãi ngưng tụ thành hình ở trong mật thất, gã nghiêng cái đầu, dường như là đang suy tư cái gì, mà ánh mắt của gã lại tập trung vào cái ao đầy máu tươi.

Dường như gã cực kỳ kiêng kị máu tươi trong ao, không dám tới gần. Nhưng trong mắt gã lại bộc lộ vẻ khát vọng mãnh liệt, loại cảm giác mâu thuẫn này khiến gã cực kỳ thống khổ.

Nắm cái đầu, gã phát ra một đạo thanh âm bi thương, sau đó gã vung tay áo, cả người hóa thành một màn sương đen biến mất. Tuy nhiên, đúng lúc thân hình của gã tiêu tan, một cỗ khí tức lăng liệt khuếch tán ra ngoài, lập tức, toàn bộ căn phòng bí mật tràn ngập một loại gió âm khí quỷ, cổ khí tức này vô cùng to lớn, đè mạnh xuống dưới...

Chưa tới nửa giờ sau, hắc khí bao bọc quanh người, Khương Văn Lực lại đến nơi này lần nữa.

Tuy rằng gã không biết Lệ Hạo Thành có thể trốn thoát hay không nhưng gã cũng không dám xoay người trở về. Tuy nhiên, trước khi lẩn trốn khỏi nơi này, gã cũng không thể trở về mà không thu hoạch được gì.

Tuy nói gã không thể mang hết cột chính cây sinh mệnh, nhưng cho dù chỉ là một phần cũng có giá trị rất lớn.

Lệ Hạo Thành có thể biết được lai lịch của vật ấy và hiểu được phương pháp tinh luyện sinh mạng lực, như vậy chắc chắn cũng sẽ có người thứ hai biết được.

Từ trên phiến bản nhảy xuống, gã vội vã đi tới cuối thông đạo, bắt đầu phủi vách tường trước mặt với tốc độ nhanh nhất.

Có lẽ do uy hiếp cực lớn từ A Nhĩ Pháp Đặc, lúc này tốc độ của gã lại nhanh hơn rất nhiều.

Một lát sau, vách tường ầm ầm mở ra.

Trên mặt Khương Văn Lực lộ ra một tia ngạc nhiên vui mừng, nhưng mà, đúng lúc gã muốn chạy vào trong đó, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.

Bởi vì ngay trong nháy mắt lúc vách tường vỡ ra, không ngờ một cỗ gió âm dao động mãnh liệt từ bên trong truyền đến.

Trong nháy mắt, một loại hàn ý thấu xương thấm vào toàn thân của gã, khiến trong lòng gã dâng lên cảm giác sợ hãi khó có thể kháng cự.

Đôi mắt của gã toát ra vẻ kinh hãi tột độ.

Ở trong di tích gió âm quỷ quái, gã cũng không xa lạ gì cổ hàn ý này.

Đây là 1 loại khí tức âm hàn đặc thù của di tích này, quỷ binh chỉ có thể tự do hành động trong khí tức này. Nếu rời khỏi khí tức này thì quỷ binh sẽ dần dần sụp đổ, thậm chí là hoàn toàn biến mất.

Theo lý mà nói, Khương Văn Lực hẳn phải có kháng tính rất mạnh đối với loại gió âm này, cơ bản không có lý gì phải sợ hãi.

Nhưng, sau khi tiếp xúc với làn gió âm trong mật thất này, lại khiến gã phát lạnh từ đầu tới chân. Dường như ở trước mặt gã có một con viễn cổ cự thú mà gã không thể kháng cự, đang trừng đôi mắt to như đèn lồng có thể nuốt trôi gã.

Đây là một loại uy hiếp đến từ sự cảm nhận bằng giác quan thứ sáu thần bí

Hít một hơi thật sâu, Khương Văn Lực xoay người chạy ra ngoài mà không hề do dự.

Tuy rằng Cây sinh mệnh rất quý giá, nguyện vọng của Tẩy Tủy Đan rất tốt đẹp, nhưng tất cả đều không thể quý bằng tính mạng bản thân.

Gã xoay người bỏ chạy là vì gã nhớ tới một truyền thuyết.

Tại nơi sâu nhất trong khối di tích, có quỷ binh cấp bậc Tử Kim Cảnh tồn tại.

Tử Kim Cảnh, đây chính là cường giả mà gã mơ ước cũng chưa chắc có thể nhìn thấy. Nhân vật như vậy, chỉ cần vươn một đầu ngón tay là có thể bóp chết gã một cách dễ dàng.

Tuy rằng gã không thể khẳng định làn gió âm có phải là cường giả cấp bậc đó không, nhưng gã cũng không dám mạo hiểm.

Cho nên, gã quyết định thật nhanh, bỏ đi tất cả ảo giác, chỉ mong có thể thoát khỏi nơi đây một cách bình an.

Nhưng, ngay khi Khương Văn Lực xoay người đi, gió âm trong mật thất lại như có linh tính, chúng ngưng tụ lại một chỗ, biến thành một bàn tay cực lớn, hung hăng bay theo tóm gã lại.

Khương Văn Lực sợ tới mức hồn bay phách tán, tốc độ của gã nhanh hơn vài phần so với lúc bình thường.

Nhưng, mặc dù tốc độ của gã rất nhanh, tốc độ bàn tay phía sau còn nhanh hơn, ngay khi gã sắp chạy đến phiến bản, bàn tay to lớn đã đuổi qua gã và gió âm vờn quanh thân gã.

"A..."

Khương Văn Lực hét lớn một tiếng, các loại dược phẩm màu mè trên người phun hết ra.

Gã biết rằng, giờ phút này là thời khắc sống còn, không được phép bảo lưu.

Làn khói độc đặc biệt mà gã chưa cần phóng thích lúc đối mặt với A Nhĩ Pháp Đặc thì lúc này gã cũng phải phóng ra. Tuy nhiên, tất cả nỗ lực cùng đều phí công vô ích.

Tất cả dược phẩm của gã đi vào bên trong làn gió âm, đều giống như muối bỏ biển vậy, không có bất kỳ phản ứng nào.

Tiếng kêu thảm thiết của Khương Văn Lực càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Mà đoàn gió âm bao bọc Khương Văn Lực, kẻ chưa rõ sống chết, lại tiến nhập vách đá, sau đó, vách đá này chậm rãi đóng lại, tất cả trở về trạng thái bình thường.

Nửa canh giờ sau, A Nhĩ Pháp Đặc từ trên phiến bản nhảy xuống.

Gã tò mò đánh giá nơi đây rồi bước vào phía trong.

Sau khi thi triển bí pháp bắt được hồn phách của Lệ Hạo Thành, gã chiếm được rất nhiều vật hữu dụng.

Tuy rằng gã rất thắc mắc, hai người kia không phải là hung thủ sát hại huynh đệ nhà mình, vì sao trên người họ lại nhiểm phải khí tức của Hắc Chướng Kỳ.

Nhưng, từ trong hồn phách của Lệ Hạo Thành, gã lại chiếm được một tin tức khiến gã kinh hỷ.

Bên trong di tích này, có một căn phòng bí mật thần bí.

Gã lập tức vứt bỏ tất cả để đi tới nơi này.

Nhưng, ngay trước khi gã đi tới cửa chính, sắc mặt lại đột ngột ngưng trọng lên.

Gã đảo mắt một vòng, mũi nhẹ nhàng co rúm , dường như đang phân biệt điều gì.

Một lúc lâu sau, sắc mặt của gã đột nhiên đại biến, sẽ không bao giờ nhìn đến căn phòng bí mật một lần nào nữa, gã dùng hết tốc lực để chạy trốn khỏi nơi đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.