Góc Khuất

Chương 19: Nhân duyên ngàn năm






Ngay sau đó, A Nhĩ Pháp Đặc đã xông vào màn sương mù dày đặc màu xanh đó.

Trên mặt Khương Văn Lực đa hiên lên một tia vui mừng, gã chính là một vị đan sư hùng mạnh, am hiểu không phải do chiến đấu cùng người khác, mà là luyện chế các loại đan dược thuộc tính.

Những đan dược này đều có thần hiệu riêng, có loại có thể làm cho chân khí tăng tiến, có loại có thể trị bách bệnh, nhưng cũng có loại có thể phóng xuất ra độc tính trí mạng mãnh liệt

Loại thuốc độc này, mới là thứ mà gã dựa vào để bảo vệ tính mạng bản thân, và là lợi thế lớn nhất để gã chiến đấu với cường giả đồng cấp

Có điều, khi A Nhĩ Pháp Đặc vừa sải bước vào màn sương mù, đột nhiên trên người gã dâng lên một vòng bảo hộ màu đen, tầng đen này như thể là có ma lực thần kỳ, lại ngăn cản màn sương mù ra bên ngoài.

Khương Văn Lực khẽ cười, vội lui thân về sau

Mà ở bên cạnh của gã, Lệ Hạo Thành lại quơ áo khoác tiến lên.

Là một vị cường giả, gã đương nhiên không thể để cho Khương Văn Lực chính diện ứng chiến. Cho nên tuy rằng trong lòng của gã cực kỳ kiêng kị A Nhĩ Pháp Đặc, nhưng vẫn kiên trì xông tới.

Hai vị Bạch Ngân Cảnh cường giả kịch liệt xung đụng vào nhau, có điều giữa bọn họ cũng không có nhiều sức mạnh bắn ra ngoài. Bất kể là nhuyễn kiếm trong tay A Nhĩ Pháp Đặc y, hay là áo khoác trong tay Lệ Hạo Thành, đều không phải lợi khí kiên cố, tự nhiên không thể va chạm ra ánh lửa chói mắt.

Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, Lệ Hạo Thành hô một tiếng, phi lùi lại mấy bước.

Áo khoác trong tay gã xuất hiện nhiều lỗ nhỏ li ti, đây là kết quả bị đối phương dùng nhuyễn kiếm đâm thủng.

Cái áo khoác này chính là 1 loại cực phẩm linh khí cấp bậc Thanh Đồng, mặc dù không có sức mạnh bí văn, nhưng dùng để phòng ngự cũng là trăm lần không sót một. Nhưng hiện giờ dưới nhuyễn kiếm của đối phương đã dễ dàng bị phá hủy, tự nhiên là khiến gã phải kinh sợ.

- Hoàng kim cấp, đây là Linh binh (vũ khí) hoàng kim cấp. Lệ Hạo Thành trợn mắt kêu lên.

Lập tức, ánh mắt nhìn về phía nhuyễn kiếm của Khương Văn Lực và Tiểu Lang đang ẩn thân có chỗ bất đồng.

Rõ ràng linh khí cùng bậc. Nếu muốn vượt cấp khống chế linh khí, cũng không phải là một việc đơn giản.

Hơn nữa khi khống chế vượt cấp, có khả năng rất lớn không thể phát huy ra uy lực của linh khí, uy lực này có thể ngược lại không mạnh như sử dụng linh khí đồng cấp.

Đương nhiên, ở một số tình huống đặc biệt, sử dụng linh khí vượt cấp cũng không phải là không có khả năng.

Thí dụ như sau khi siêu phẩm linh khí nhận chủ, dưới sự hiệp trợ của khí linh, cho dù là cấp bậc người sử dụng không đủ cũng có thể kích phát bí văn lực trong khí linh, phóng xuất ra sức mạnh cao hơn một bậc

Lại thí dụ như linh khí này vốn có thuộc tính hoàn toàn phối hợp với công pháp mà người sử dụng tu luyện, và song phương ở chung nhiều năm, sinh ra tần suất cộng hưởng nào đó không thể dùng ngôn ngữ giải thích. Khi đó, sử dụng linh khí vượt cấp cũng có thể phát huy ra phần lớn uy năng như vậy.

Không thể nghi ngờ gì nữa, A Nhĩ Pháp Đặc chính là trường hợp sau. Gã cười lạnh một tiếng, được lý không tha người, nhuyễn kiếm hơi rung lên, lại lần nữa hóa xuất hàng ngàn con rắn đập vào mắt xông tới.

Sau khi biết linh khí này chính là thần binh Hoàng Kim Cảnh hùng mạnh, thái độ của Khương Văn Lực và Lệ Hạo Thành lập tức đại biến.

- Lui!

Khương Văn Lực khẽ quát một tiếng, song thủ giơ lên, một mảnh sương mù trắng xoá lập tức từ trong tay của gã sôi trào dựng lên.

Gã lúc này đã biết, thực lực của A Nhĩ Pháp Đặc tuyệt đối mạnh hơn bọn họ tưởng tượng. Nếu không muốn chết ở chỗ này thì không thể bảo lưu.

Màn sương mù màu trắng một khi dâng lên, lập tức hướng tới A Nhĩ Pháp Đặc tập kích.

Kiếm quang giống như hàng ngàn đạo linh xà vặn vẹo bay múa, một khi tiến vào sương mù, lập tức phát ra tiếng "Híz-khà zz Hí-zzz" , theo sau liền tan rã ở trong sương mù.

Nếu không như vậy, thế đi tới của màn sương trắng không có gì tạm dừng, hô một tiếng đều bao phủ cả người A Nhĩ Pháp Đặc trong đó.

Lệ Hạo Thành sắc mặt hơi ngưng tụ, trong lòng của gã thầm kêu may mắn.

Trước khi tiến vào nơi này, gã vốn quyết định chủ ý, một khi tìm được nhánh cây sinh mạng sẽ lập tức kích sát Khương Văn Lực để bảo vệ bí mật này.

Tuy nói Khương Văn Lực cũng là một vị Bạch Ngân Cảnh cường giả nhưng gã vẫn là một vị Linh Sư, nếu gã lén lút ám sát, chưa chắc không thể thành công.

Nhưng sau khi nhìn thấy sương trắng có uy năng nghịch thiên này, ý niệm kích sát trong đầu lập tức tiêu tan.

Linh Sư chính là loại người đáng sợ nhất trên thế giới, có trời mới biết ở trên người bọn họ còn có bao nhiêu bài. Nhân vật như vậy, vẫn là không nên đắc tội thì tốt hơn.

Trong sương mù trắng, A Nhĩ Pháp Đặc tức giận hừ một tiếng.

Vòng phòng hộ hắc ám do áo giáp phóng thích mà gã vẫn lấy làm ngạo mạn không ngờ lại nhanh chóng suy yếu dưới sự ăn mòn của màn sương trắng, cho dù là gã cũng không ngờ, cái lão già này trong tay thậm chí có khói độc cường đại như thế.

Sờ tay vào ngực, gã móc ra hai tấm Phù Lục, trong đó vỗ một tấm ở trên người. Lập tức trên người dâng lên vô cùng hắc khí, và nương theo lấy gió âm gào thét, quỷ khí tràn ngập.

Chỉ thoáng lát, chung quanh thân thể của gã cũng đã phóng đại hắc khí, không ngừng cùng với màn sương trắng độc khí triệt tiêu lẫn nhau, hơn nữa nhìn thế thậm chí còn có xu thế phản nhào về phía trước.

Đồng thời, cổ tay gã run lên, 1 tấm Phù Lục khác cũng nổ tung lao đến như vậy.

Lại là một màn sương đen dâng lên, tuy nhiên màn sương đen này chỉ ngưng tụ trong nháy mắt, biến thành một võ sĩ mặc áo giáp màu đen.

Người võ sĩ này mặc trọng giáp, song đao trong tay, một đôi tròng mắt trống trơn lóe ra lân quang nhàn nhạt.

- Giết!

Theo tiếng quát nhẹ, của A Nhĩ Pháp Đặc, võ sĩ kia lập tức bước nhanh đến phía trước, vọt tới hướng Lệ Hạo Thành.

Trong lòng A Nhĩ Pháp Đặc, uy hiếp đến từ Khương Văn Lực lớn hơn Lệ Hạo Thành rất nhiều, cho nên mới phải sử dụng binh giáp Phù Lục cuốn lấy Lệ Hạo Thành, mà muốn đích thân ra tay giải quyết Khương Văn Lực.

Lệ Hạo Thành mặt trầm như nước, gã rút Linh Binh trong tay ra, đó là một thanh ngô câu cán dài, trong lúc khua tay hàn quang bắn ra bốn phía, uy lực vô cùng.

Nhưng cái binh giáp Phù Lục trước mặt gã lại như là một quái vật đánh không chết, cho dù ngô câu để lại trên người của nó vết thương rợn người như thế nào, thì lại có hắc khí lượn lờ, khiến nó khôi phục trong nháy mắt. Trường đao trong tay nó bay múa, Lệ Hạo Thành lại không dám để đối phương làm bị thương dù chỉ một chút.

Cách đánh như vậy tất nhiên là cực kỳ khó chịu, gã rống lên giận dữ, nhưng cũng không có cách nào khác.

A Nhĩ Pháp Đặc ngăn chặn cửa ra vào thông đạo, hắc khí vờn quanh phía sau gã, Khương Văn Lực và Lệ Hạo Thành căn bản cũng không dám xem thường mà xâm nhập vào đó. Nhưng phía sau bọn gã, lại là quỷ binh hùng mạnh cực đại bên trong gió âm ma quỷ, số lượng nhiều đếm không xuể. Bọn họ cũng không dám xông vào trong màn hắc khí bao quanh A Nhĩ Pháp Đặc.

Nếu thu hút sự chú ý của quỷ Binh, trước sau cùng bị tấn công, bọn họ chắc chắn là chết không có chỗ chôn.

Đến đây, hai người bọn họ mới hiểu được ý đồ thâm độc của A Nhĩ Pháp Đặc, không ngờ là gã muốn lợi dụng địa hình đặc thù của nơi đây để giam cầm bọn họ trong đó.

Trên trán Khương Văn Lực mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn A Nhĩ Pháp Đặc nhe răng cười hiểm độc, trong lòng của gã lạnh cóng.

Mặc dù Phù Lục Linh Sư đang ở trình độ luyện khí và luyện đan, còn kém xa luyện khí sư và đan sư, nhưng bọn họ lại nắm giữ bí pháp huyền ảo nhất trong thiên địa.

Nếu như chỉ nói thuần túy cấp bậc Linh Sư, thì danh hiệu vô địch đương nhiên thuộc về Phù Lục linh sư.

Phù Lục Linh Sư vẽ ra phù lục thần bí hùng mạnh, tuyệt đối có tư cách ngạnh chiến với Linh Vũ giả

- Ha hả, hai người các ngươi phối hợp quả nhiên có chút lề lối. Âm thanh lạnh như băng của A Nhĩ Pháp Đặc tràn ngập oán độc: - Yên tâm, ta sẽ không dễ dàng giết chết bọn ngươi đâu. Ta sẽ bắt bọn ngươi, hút lấy linh hồn để luyện chế thành binh giáp Phù Lục, cho ta sử dụng vĩnh viễn. Ha hả, ta sẽ cho bọn ngươi hưởng thụ thống khổ vô cùng vô tận trong bóng đêm để các ngươi cầu sống không được, như thế mới có thể xóa được mối hận trong lòng ta.

Khương Văn Lực và Lệ Hạo Thành bị dọa chết khiếp, bọn họ bây giờ mới biết, binh giáp Phù Lục vừa rồi ứng chiến Lệ Hạo Thành không ngờ là do một vị cường giả bóc tách linh hồn lực luyện chế mà thành.

Thảo nào một thanh binh giáp lại có được uy năng như vậy, thậm chí còn có thể dựa vào đặc tính bất tử để giao tranh bất phân thắng bại với Lệ Hạo Thành.

Loại binh giáp này uy năng vô cùng cường đại, nếu có thể nắm giữ một cái thì chắc chắn là đòn sát thủ cực lớn. Nhưng, nếu như mình bị luyện chế thành binh giáp như thế thì đây là kết cục vô cùng thê thảm.

Trong mắt hai người bọn họ không hẹn mà cùng hiên lên một tia hoảng sợ.

A Nhĩ Pháp Đặc dường như vô cùng hài lòng với ánh mắt sợ hãi của bọn họ, gã cười gằn nói:

- Các ngươi có thủ đoạn gì liền sử đi ra đi, ta sẽ cho các ngươi rơi vào sự sợ hãi khôn cùng, như vậy luyện chế ra binh giáp Phù Lục mới có thể có được uy năng lớn hơn nữa.

Cơ thịt trên mặt Khương Văn Lực co giật, đột nhiên há hốc miệng, phun ra một ngụm hắc khí.

Chỉ có điều, một màn hắc khí này không tập kích A Nhĩ Pháp Đặc mà lại bao phủ quanh thân thể gã.

Trong lòng Lệ Hạo Thành chợt lạnh, vội vàng kêu lên: - Khương huynh mang ta theo cùng.

Có điều, Khương Văn Lực không hề đáp lại, thân hình gã bên trong màn sương mù bao phủ liền vặn vẹo, không ngờ liền giống như chiếc phi thuyền bay về phía sau chạy trốn ra ngoài.

Lệ Hạo Thành kêu thảm một tiếng, gã muốn tiến lên ngăn cản, nhưng bị binh giáp Phù Lục giằng co, thủy chung không thể tiến một bước, chỉ biết trơ mắt nhìn thân ảnh Khương Văn Lực biến mất ở trong thông đạo.

Tuy rằng Lệ Hạo Thành cũng có được bí pháp tùy hành, nội trong khoảng thời gian ngắn có thể đi lại trong gió âm ma quỷ.

Nhưng bí pháp này khi thi triển nhất định phải ở trạng thái yên lặng, hiện giờ đang kịch chiến binh giáp Phù Lục, cho dù đánh chết gã cũng không dám tiến vào trong đó.

A Nhĩ Pháp Đặc cười lạnh liên tục, nói: - Nếu bị bổn tọa nhìn thấy, làm sao còn có cơ hội trốn chạy, đúng là ngu ngốc.

Gã thò tay vung lên, lại ném một tấm Phù Lục ra ngoài, tờ Phù Lục này không cần gió mà tự bốc cháy, hóa thành nhiều điểm ma trơi nhẹ nhàng tiến về phía trước.

Nhìn vẻ mặt dữ tợn của gã, càng khiến lòng người phát lạnh.

Sau đó, A Nhĩ Pháp Đặc quay đầu, nói: - Vốn dĩ định chơi đùa với các ngươi thêm một lúc, đáng tiếc chính đồng bạn của ngươi lại không chịu phối hợp, ta đành phải giải quyết ngươi trước, rồi đi truy tìm gã.

- Không, bỏ qua cho ta, ta bằng lòng trả tiền chuộc.

Lệ Hạo Thành hét lên điên cuồng, ôm một tia hy vọng cuối cùng.

Thần tình trên mặt A Nhĩ Pháp Đặc vẫn như trước, không hề nhúc nhích. Gã nhẹ nhàng huy động nhuyễn kiếm trong tay, càng nhiều kiếm quang như linh xà giãy dụa thân hình quấn đến.

- Đem linh hồn ngươi kính dâng cho ta để chuộc tội đi. Thanh âm của A Nhĩ Pháp Đặc như quỷ Sói gào rú, uy hiếp lòng người.

Không hổ là kiếm quang do thần binh cấp hoàng kim phóng thích, chỉ sau một lát, khi thiếu Khương Văn Lực dẫn dắt, từng đạo hắc mang đã quấn quanh trên người của gã, phá tan phòng vệ của nội giáp Bạch Ngân Cảnh, khảm nhập thật sâu vào bên trong.

Thanh âm hoảng sợ của Lệ Hạo Thành vang vọng thông đạo, nhưng lại dần dần trầm xuống, cuối cùng trở nên yên lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.