Góc Khuất

Chương 12: Chỉnh người!




Burlando nhìn thoáng qua vách núi dựng đứng như bị đao gọt, quay đầu bảo Roman đeo chiếc nhẫn mạng nhện. Hắn phát hiện chỉ số cảm giác của tiểu thư thương nhân cao ngoài ý muốn, chiếc nhẫn này vừa vặn có thể cường hóa năng lực này của nàng. 

Roman mơ ước tới chiếc nhẫn có hoa văn đen trắng xinh đẹp đã nửa ngày, lúc này tất nhiên là tràn đầy hào hứng, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Đây cũng là một chiếc nhẫn ma pháp ư, Burlando?"

"Ừ, nó sẽ giúp cô nghe rõ hơn. Cô chú ý phía dưới đất một chút, nếu có động tĩnh lập tức nhắc nhở Freya. Tôi sẽ về nhanh thôi." Burlando biết trong thung lũng này trừ Ma cây hoàng kim còn có một con trùng dùi đá. Thứ đó cũng tới từ vị diện nguyên tố, trong trò chơi là một con tinh anh hiếm thấy, có một lần bỗng nhiên xuất hiện khiến hắn suýt nữa đã phải luống cuống tay chân.

"Có kẻ địch khác sao?" Hai cô gái cùng nói.

"Khả năng có, lo trước khỏi họa đúng không?" Burlando cũng ngại phải giả mạo tiên tri, điều quan trọng là sau đó không dễ giải thích, chỉ có thể đáp mơ hồ.

Freya lại rất hiểu, gật đầu, hai tay nắm chặt vỏ trường kiếm bảo vệ phía trước Roman, nói: "Tôi sẽ bảo vệ tốt cho Roman, anh nhất thiết phải đi nhanh về nhanh."

"Hơ?" Burlando kinh ngạc nhìn nàng một cái. Cô bé kia biết phối hợp như vậy từ bao giờ, bỗng khiến hắn có cảm giác không biết làm sao. Tuy nhiên, thoạt trông không giống như có âm mưu quỷ kế gì đó —— hắn do dự một chút rồi đặt ba lô xuống, lấy một bó dây thừng và móc câu, lại nhìn hai cô gái một cái, sau đó mới cẩn thận trèo ra ngoài.

"Freya, Burlando một mình đi ra ngoài như vậy không sao chứ?" Roman nhỏ giọng hỏi.

"Burlando có quyết định của mình, chúng ta không thể giúp gì cả, chỉ có thể khiến cậu ta đỡ lo lắng bên này là được."

"Freya?"

Freya lắc lắc mái tóc đuôi ngựa thật dài sau đầu, trong đôi mắt sáng ngời lộ thần sắc nghiêm túc. Nàng không nhận thua, mà là khả năng của mình chỉ có thể làm được nhiêu đó —— vị nữ Võ Thần tương lai này đang nghiêm cẩn suy xét đến vấn đề lực lượng của mình còn chưa đủ, muốn thành đội trưởng thì nhất định phải càng nghiêm khắc với bản thân hơn mới được.

Nàng thở ra một hơi, nắm chặt kiếm kéo tới gần ngực, hạ quyết tâm.

Bên kia, Burlando đeo dây thừng đang đi tới vách núi dựng đứng. Hắn còn cách khe núi đá trong ấn tượng kia khoảng mấy chục mét. Hắn hít một hơi rồi nhìn phía sau, may mà Ma cây hoàng kim và bọn thú tàn khô, con cháu ma cây của nó đều dựa vào âm thanh và dao động ma lực để phát hiện mục tiêu chứ không phải thị giác, bằng không hắn rất dễ bị phát hiện.

Hắn bắt lấy một mỏm đá nhô ra, cát sỏi sàn sạt chảy qua giữa khe hở tảng đá, nhưng chút ấy âm thanh còn chưa là gì. Hắn chỉ lo lắng gây ra tiếng động quá lớn, cho nên tận lực làm động tác thật nhẹ nhàng.

Còn chưa tới ba mươi mét, nhanh.

Dọc đường đi không có đá linh hồn rơi ra, nhưng Burlando biết bản thân hắn còn một cơ hội cuối cùng. Trong cái khe núi phía trước có một bảo tàng – không, nói là bảo tàng cũng có phần chưa chính xác. Tuy rằng mọi người chơi gọi tất cả những chỗ giấu vật phẩm, tài nguyên đều là bảo tàng, nhưng hắn lại biết, bảo vật ở chỗ kia thực tế lại là một số di vật.

Dựa theo kịch bản trong trò chơi, chừng mười năm trước, một người tên là Borg – một quý tộc trẻ tuổi thích mạo hiểm và lại rộng rãi – đã tới thung lũng này. Anh ta và đám bạn bị lũ ma cây công kích nên phải phân tán. Một người trong đó may mắn trốn được đến chỗ này, cuối cùng vì vết thương quá nặng mà khó thoát được cái chết. 

Người đó để lại tài sản và tín vật tùy thân, dựa vào tín vật đó có thể tới Braggs hoàn thành một nhiệm vụ, tuy rằng thưởng ít, nhưng với Burlando thời điểm này thì dù ít còn hơn không.

Tuy nhiên, tài sản mà vị quý tộc nhỏ kia để lại cũng thật thú vị, bởi vì đó là tùy cơ, vận may tốt thì đồ gì cũng mở ra được. Burlando vào lần may mắn nhất đã mở ra được một viên đá năng lượng Hổ Phách. Đương nhiên, lúc này hắn không trông cậy vào thứ đó, chỉ cần có thể nhận được một viên đá linh hồn đã đủ rồi, bởi vì hắn nhớ là tỷ lệ rơi ra đá linh hồn ở đó rất lớn.

Hắn trèo nhanh vào khe hở kia. Khe núi đá này thực sự rất nông, nhưng nhìn từ bên ngoài lại khó phát hiện. Hắn tiến vào một cái lập tức thấy được bộ xương của vị quý tộc không hay ho kia nghiêng ngả một bên, khiến người ta kinh ngạc nhất là mỗi chi tiết nơi này đều giống hệt trong trò chơi. Trong thời gian ngắn, hắn suýt chút nữa cảm thấy mình vẫn đang ở thế giới trước kia.

Tuy vậy, Burlando nhanh chóng tỉnh táo. Hắn cẩn thận vòng qua bộ hài cốt, ánh mắt rơi xuống một cái túi nhỏ bên cạnh. Nhưng hắn hơi sửng sốt, vì hắn nhìn thấy một tấm da dê phủ kín bụi, khô ráo và giòn dễ vỡ được đặt nhẹ nhàng bên trên chiếc túi.

Trong trò chơi không có thứ này.

Hắn nhẹ nhàng cầm tấm da dê kia lên, phát hiện là một tấm di thư, bên trên chỉ viết một đoạn ngắn ngủn:

"Martha trên cao, tôi có lẽ không còn ở trên đời này lâu nữa. Nếu tôi chết, người may mắn tới đây nhìn thấy di thư này của tôi, tôi nguyện chuyển tặng hợp pháp di vật tùy thân của tôi cho người này. Ngoài ra, tôi còn có một sản nghiệp bí mật của tổ tiên, tôi nguyện chia phần tài phú này làm ba. Một phần tặng cho người này, một phần chuyển giao cho vợ tôi, Sadie, một phần để lại cho con gái tôi (Phần chữ sau mờ mờ không rõ)…"

"Nếu như người nhìn thấy bức di thư có ý định với phần của cải này, xin đưa bức di thư và tín vật của tôi chuyển về cho vợ của tôi, rồi nói cho nàng ấy là 'Ước hẹn trên vũ hội Baden', nàng sẽ hiểu ý chuyển đạt của tôi."

"Cuối cùng, tôi thực sự xin lỗi Sadie, nguyện mong đại nhân Martha trừng phạt tôi ——"

Burlando đọc xong, sửng sốt. Hắn xác nhận là trước kia chưa từng thấy vật này. Tuyến nhiệm vụ này trước kia chẳng qua chỉ là tháo chiếc nhẫn huy hiệu trên ngón tay bộ xương nhà quý tộc này xuống, giao cho chỗ đăng ký thị dân ở Braggs, sẽ nhận được một phần tiền thưởng. Tuyến nhiệm vụ tới đó là chấm dứt, không có tiếp sau. 

Nhưng thứ này là sao? Là vì ở đây khác trò chơi? Burlando lắc đầu, theo bản năng hắn không đồng ý tin tưởng vào phán đoán này. Ít ra trước đó chẳng phải mỗi một điểm phát hiện được đều hoàn toàn ăn khớp đấy sao, không lý nào ở chỗ này lại xuất hiện ngoại lệ. Vậy nguyên nhân là gì đây?

Hắn suy nghĩ thoáng một lát, đột nhiên nghĩ tới, chẳng lẽ người đầu tiên phát hiện mới có nhiệm vụ này? Trong trò chơi Hổ Phách có rất nhiều nhiệm vụ duy nhất và nhiệm vụ đầu tiên, nhưng trong phó bản cũng có tình huống như vậy sao? Trước giờ chưa ai từng đề cập tới.

Hắn do dự hồi lâu, chỉ có thể cẩn thận thu lại di thư và chiếc nhẫn huy chương lại, sau đó giấu kỹ trong người. Hắn cảm thấy nhiệm vụ này dường như hơi quen tai, có lẽ năm xưa thực sự có ai đó đã từng hoàn thành —— đáng tiếc là đoạn nói về tên người con gái và địa chỉ nhà kia trên bức di thư đã mờ đi không rõ ràng, không thì nhiệm vụ này đã dễ dàng sáng tỏ.

Tuy nhiên, Burlando không thèm để ý. Nhiệm vụ càng phiền toái chứng tỏ phần thưởng càng phong phú. Cùng lắm thì tới chỗ đăng ký thị dân Braggs nhận thưởng phát đã, ít nhất hắn còn biết được hai đầu mối —— tên của vị quý tộc và vợ của anh ta. Hơn nữa, đó đều chuyện sau này, hiện giờ hắn còn phải đối mặt với nan đề của bản thân.

Cất bức di thư, sau đó xem xét kỹ càng chiến lợi phẩm. Trong túi có hai viên ruby, một ít tiền chừng ba mươi đồng bạc, đã là một khoản tiền không nhỏ. Ngoài ra còn có một cái tẩu thuốc, một phiến đá màu xám, một hạt châu bằng thủy tinh. Burlando gạt mấy thứ này, lại cẩn thận tìm tiếp, thất vọng phát hiện không có đá linh hồn, điều này làm hắn phải thở dài một hơi.

Nếu còn trong trò chơi thì thu hoạch này đã khá lắm rồi, nhưng hiện giờ hắn không cần vật liệu cũng chẳng cần tiền, mà là vật phẩm có thể tăng cường thực lực lập tức. Tuy vậy, thất vọng thì thất vọng, Burlando vẫn hốt sạch những thứ kia vào hầu bao của mình. Hắn không có thời gian kiểm tra những vật kia có tác dụng gì không, đó chẳng qua là đồ trang sức, vật tạp nham, tóm lại chờ an toàn rồi hẵng nói.

Quét tước chiến lợi phẩm xong, Burlando lại nhìn bộ hài cốt một cái rồi quay về đường cũ. Mọi thứ đều thuận lợi. Lúc hắn trở lại chỗ Roman và Freya thì thấy hai cô gái thở dài nhẹ nhõm.

"Burlando, anh đã về rồi. Anh không có đây làm tôi với Freya khẩn trương chết mất, chung quanh lại im ắng, chẳng có tiếng động gì." Roman vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, thở một hơi.

"Đừng kéo mình vào ——" Mặt Freya đỏ hồng.

"Tôi đi kiểm tra tình huống chung quanh mà thôi, bên ngoài cũng chỉ có một đội tuần tra, chúng ta phải nhanh chóng diệt chúng."

"Chúng ta phải ra ngoài sao?"

"Chúng ta cũng có thể không ra, đợi trời tối rồi chúng ta có thể theo một đường núi khác rời đi. Như vậy có thể tránh chiến đấu, nhưng có lẽ thời gian sẽ khá gấp gáp." Burlando đáp.

"Gấp bao nhiêu?" Freya hỏi.

"Trễ chừng hai giờ."

Thiếu nữ ngẩn người:

"Từ đây tới Riedenburg có bao xa?"

Từ nhỏ đến lớn, nàng đi xa nhà nhất cũng chỉ tới Verbin. Tuy rằng thường nghe người lớn nhắc tới Riedenburg, nhưng đó cũng chỉ là một ấn tượng mà thôi.

"Có thể nói thế này, nếu trễ hai giờ thì chúng ta phải thi chạy với đại quân vong linh Madala." Burlando nhìn nhìn Roman: "Có lẽ chúng ta sẽ tới Riedenburg trước một bước, nhưng thời gian còn lại cũng không nhiều lắm."

"Chúng ta ra ngoài giết mấy cái cây kia sẽ nhanh hơn chút sao?" Nàng hỏi.

"Đằng sau có một con đường bí mật, trước đây thương nhân dùng để tránh cửa khẩu mà mở ra. Tôi đã từng nhìn thấy trên văn hiến ở tòa thị chính của Braggs, hồi tôi còn ở trong đoàn dân binh Braggs ——" Nhân vật chính của chúng ta nói dóc mà mặt không đỏ, tim không đập mạnh. Tuy vậy, phần liên quan đến con đường bí mật thì hắn không lừa Freya, chẳng qua là hắn biết từ trò chơi mà thôi.

Freya hoài nghi nhìn hắn một cái.

"Cái cây kia nguy hiểm không?" Nàng chỉ chỉ phía ngoài.

"Vô cùng nguy hiểm, chúng ta có một nửa khả năng thất bại." Burlando nghiêm túc đáp. Tuy rằng hắn cực kỳ cực kỳ muốn xử lý Ma cây hoàng kim —— nhưng hắn cũng nhắc bản thân phải nói rõ cho hai cô gái biết bọn họ cần phiêu lưu bao nhiêu, bởi vì hắn phải chịu trách nhiệm với ba sinh mạng.

Ở trong một đội ngũ, mỗi người đều có quyền lựa chọn cho mạng sống của chính mình, đó là quy tắc cơ bản của Thanh Gươm Hổ Phách. Ai cũng không tài nào bắt buộc ai.

Freya trầm mặc.

"Roman, cậu thấy sao?" Nàng hỏi.

Roman lắc đầu:

"Mình thích mạo hiểm, sinh mạng của mình phải dùng để làm chuyện có ý nghĩa."

Freya này mới thu hồi ánh mắt, gật gật đầu:

"Tôi hiểu rồi, Burlando, xin anh dẫn chúng tôi đánh thắng nó. Nếu thất bại, tôi cũng sẽ không hối hận."

Burlando cười cười, hắn không đoán được Freya lại phản ứng mạnh như vậy: "Không nghiêm trọng thế, tôi sẽ chỉ hai người làm sao đối phó nó, nhưng chúng ta phải giải quyết đội tuần tra kia trước. Sáu con ma cây, hai người đã rất quen thuộc rồi, chỉ là hiện giờ chúng ta phải chấm dứt chiến đấu trong nháy mắt."

Sau đó hắn dẫn hai người tới cạnh khe đá, nhìn ra phía ngoài có thể thấy rất rõ đội ma cây con cháu của Ma cây hoàng kim. Burlando vạch ra một đường giới hạn: "Chúng ta ẩn núp đi tới, để ý dấu tay của mà tôi khởi xướng tập kích bất ngờ. Trước khi triển khai chiến đấu nhất định phải tận lực chậm rãi, không được để chúng phát hiện tiếng động của chúng ta."

"Chúng ta có ít nhất nửa giờ, cho nên không cần sốt ruột."

"Freya."

"Có."

"Tôi và Roman công kích bên phải, cô trốn vào phía dưới khối nham thạch bên trái kia, ngay lúc chúng tôi đánh tới thì cô cũng tấn công hai con đi sau —— cô còn nhớ rõ nhược điểm của chúng chứ?" Burlando để cho Roman đi cùng mình thực ra là để bảo hộ nàng, cũng để giảm bớt áp lực cho Freya. Dù sao thì vị tiểu thư thương nhân đây chẳng có sức chiến đấu gì.

Freya gật gật đầu. Nhược điểm của lũ ma cây ở tứ chi, bởi vì giác quan của chúng đều ở trên tứ chi. Mất đi tứ chi, chúng sẽ hoàn toàn mất sự uy hiếp. Tuy nhiên, nàng lại bắt đầu hồi hộp, lo lắng. Trước đó, bọn họ đối phó với ma cây đều dựa vào một vài kế sách xuất kỳ bất ý, ví như cạm bẫy đá lăn đó. Lần này phải giao phong chính diện, còn phải chấm dứt chiến đấu trong chớp mắt —— nàng không lo Burlando có thể làm được hay không.

Thế nhưng bản thân nàng có thể làm được không đây? Freya không dám xác định.

Burlando nhìn nàng một cái, lòng hiểu nàng nghĩ gì. Mỗi một người mới đều gặp vấn đề như vậy. Tuy Freya có lẽ nên xem là một "NPC", nhưng hẳn cũng không ngoại lệ. Hắn suy nghĩ một thoáng, cổ vũ: "Không cần quá mức lo lắng, giáp bán thân Phong Hậu của cô khắc chế chúng rất lớn, cô chỉ cần buông tay buông chân công kích ——"

Freya gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.