Góc Khuất Số Phận

Chương 13: Món ăn cực phẩm




Ting!

Từ vị trí Viêm Điểu ngã xuống, xuất hiện một cái bình đài, sau đó chính giữa bình đài có một vòng hồn hoàn màu tím dâng lên. Hiển nhiên là hồn hoàn của Viêm Điểu vừa chết, bất quá tám ngàn năm hồn hoàn này có một chỗ đặc thù kì lạ, xung quanh hồn hoàn, rõ ràng có hỏa vân dập dờn vờn quanh.

Long Thần thành tiểu đội ở bên ngoài, gương mặt không khỏi kinh hỷ. Phải biết Viêm Điểu là hồn thú cường đại cùng quí hiếm cỡ nào, lại là phi hành hồn thú, cực kỳ thích hợp với Tiếu Phong.

Hỏa nguyên tố bên trong hồn hoàn này, không nghi ngờ gì, cung cấp cho Tiếu Phong vô số chỗ tốt.

Thử tưởng tượng mộ cái lốc xoáy khổng lồ được bao phủ bởi hỏa viêm cuồn cuộn, mấy ai nguyện ý đi đón đỡ, còn không phải chạy trối chết a.

Tầng mười Thông Thiên Tháp, phần thưởng liền tương xứng với công lao Tiếu Phong bỏ ra. Hiện tại hắn vừa đột phá một mạch hai cấp, lại có hồn hoàn mang tới. Còn không phải là nhân họa đắc phúc hay sao.

Nếu như hắn dung hợp thành công, Long Thần thành tiểu đội liền có vị Hồn Vương đầu tiên, nghĩ tới nghĩ lui đều thấy kinh hỷ tột cùng. Như vậy ở những tầng tiếp theo, bọn hắn hội dễ thở hơn rất nhiều.

Lồng ánh sáng biến mất, Tiếu Phong hạ xuống bình đài nơi có hồn hoàn của Viêm Điểu. Bất quá, hắn không có lập tức hấp thu mà lại xoay đầu nhìn về Vân Chính Thiên một cái, ánh mát có vài phần dò hỏi.

Vân Chính Thiên không do dự gật đầu. Thấy vậy, Tiếu Phong mỉm cười đáp lại, sau đó mới ngồi xuống, hồn lực bắt đầu truyền vào hồn hoàn, tiến hành hấp thu.

Tiếu Phong có biểu hiện như vậy rất dễ hiểu, hấp thu hồn hoàn cần tiêu tốn đại lượng thời gian. Cho nên không thể vì bản thân mà khiến mọi người chờ đợi được, dù sao bọn hắn vẫn đang trong cuộc đua cực kỳ gay gắt.

Nếu như Vân Chính Thiên lắc đầu, hắn liền từ bỏ hấp thu hồn hoàn này, dù sao đối với Vân Chính Thiên, hắn đều có sự tin tưởng nhất định.

Vân Chính Thiển ngửa mặt lên trời nói lớn:

“Chúng ta muốn hối đoái vật phẩm.”

Tiếu Phong hấp thu hồn hoàn, không thể một sớm một chiều liền hoàn thành. Bọn hắn hiện tại còn chưa bước qua ngày thứ sáu, đã vượt qua tầng mười Thông Thiên Tháp, tin chắc so với Tu La thành lúc đó, không kém hơn là bao.

Hắn muốn tranh thủ trong lúc Tiếu Phong hấp thu hồn hoàn, lựa chọn hối đoái một số vật phẩm để đề thăng thực lực cho cả đội. Có như vậy mới làm cuộc chơi thêm phần thú vị.

Hắn thanh âm vừa dứt, tức thì từ trên cao bay xuống một cái màn hình giả lập, bên trong hiển thị rất nhiều vật phẩm từ hạ cấp tới cao cấp. Mỗi một loại đều có giá trị hối đoái khác nhau.

Hiện tại điểm tích lũy bọn hắn đã không ít, lên tới 112,000 điểm. Cũng nên mua một chút kỳ bảo a.

Vân Chính Thiên từ lúc dung hợp sinh mệnh chi lực với Hoàng Kim Thụ, hắn vô tình sở hữu thông tin về các loại Địa Bảo ở trong Thiên Đạo, thậm chí là Tuyệt Thế Địa Bảo cũng nắm rõ tung tích.

Bất quá không biết tại Thông Thiên Tháp này, có thể hối đoái cấp bậc kỳ bảo như vậy không, cần phải thử mới biết được. Dù sao hiện tại đã vượt qua tầng mười, phẩm chất vật phẩm muốn cao hơn mấy tầng trước nhiều lắm.

“Đây rồi.” Vân Chính Thiên có chút kinh hỷ nói.

Bởi vì lần trước lựa chọn hối đoái vật phẩm, chỉ vỏn vẹn có ba loại danh mục, lần lượt là dược phẩm, đan dược, cùng hồn đạo khí. Nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm hai danh mục nữa.

Là Linh Vật cùng Địa Bảo.

Linh Vật so với Địa Bảo thì thấp hơn một chút, nhưng đồng dạng đều là vật đại bổ. Không có gia tộc hoặc tông môn ở phía sau hậu thuẩn, bình thường hồn sư liền không thể mua được mấy loại vật phẩm này.

Vân Chính Thiên trầm ngâm một chút, hiện tại trong đội, ngoại trừ Tiếu Phong đang đột phá Hồn Vương cấp độ, những người có tu vi cao thứ như bao gồm hắn, Thiên Hoa và A Nhân.

Bản thân hắn thời gian vừa qua tăng trưởng hồn lực có phần quá nhanh đi, cho nên hiện tại không muốn tiếp tục tăng lên như vậy nữa. Hắn cần phải tu bổ lại căn cơ, nếu không sau này sẽ khó lòng mà tiến xa được.

Thiên Hoa cùng Thế Nhân, tốc độ tu luyện vốn không chậm, nếu bây giờ phục dụng thêm linh vật, chỉ sợ cũng không mang đến bao nhiêu lợi ích. Cho nên hắn lập tức gạt bỏ ba người sang một bên, sau đó xoay lại nhìn Thanh Chi, Hoa Quyển Sinh cùng A Long.

Trầm ngâm một chút, hắn lại nói:

“A Long, ta sẽ hối đoái một Địa Bảo có khả năng tăng cường huyết thống loài rồng. Thiên Nguyên Long của ngươi là đặc thù Long loại võ hồn, theo ta phán đoán, nó có thể thông qua một cách thức riêng biệt mà tăng lên tự thân phẩm chất huyết thống.”

Can Hữu Long nghe vậy, nhất thời mừng rỡ muốn bay lên ôm tên kia một cái. Nhưng sau đó suy nghĩ đó lại nhanh chóng tan đi. Bản thân hắn trong cả đội tiến bộ rõ ràng là chậm nhất, bây giờ là lúc cần phải nghiêm túc chấn chỉnh lại.

Vân Chính Thiên ngón tay kéo kéo, tức thì hắn dừng lại ở vị trí ba mươi lăm. Cả đội đưa mắt nhìn qua, tức thì có chút há mồm trợn mắt.

Bá Vương Long một giọt tinh huyết, số điểm tích lũy tiêu hao: 40,000 điểm.

Một cái Địa Bảo vật phẩm, liền mắc như vậy, nháy mắt liền đem gần một nữa tổng số điểm tích lũy của đội giảm đi. Chỉ còn lại 72,000 điểm.

Vân Chính Thiên không ngờ lại ra tay hào phóng như thế, chỉ để đổi vật phẩm cho A Long.

“A Long, ngươi tư chất không thấp, bất quá, ta đã nói rất nhiều lần, nếu như ngươi sau này không sửa đổi, chúng ta liền không cần ở chung đội nữa.”

Vân Chính Thiên cứng rắn nói. Những người khác nghe vậy không khỏi giật nảy mình, A Thiên vào lúc này lại đưa ra quyết định kiên quyết như vậy.

Can Hữu Long cũng hơi chấn động, nhưng hắn làm sao không biết, A Thiên là đang muốn hắn trở nên tốt đẹp. Nếu không vì vậy, sẽ không mua cho hắn một loại Địa Bảo có khả năng tăng lên tự thân huyết mạch đắt đỏ như thế.

Can Hữu Long lúc này vành mắt hơi đỏ lên, hắn có chút nghẹn ngào nói:

“Ta đã hiểu. Mọi người, hãy tin ta.”

Vân Chính Thiên nghe vậy, gương mặt không còn vẻ nghiêm nghị, một tay đưa lên vỗ bờ vai to béo của hắn, nói:

“Tốt, như vậy mới là hảo huynh đệ. Được rồi, tiếp theo là Sinh ca và Thanh Chi. Hai người các ngươi đều là phụ trợ hệ, bất kỳ linh vật tăng lên tố chất thân thể cùng hồn lực là cực kỳ trân quí, vì vậy ta đã quyết định mua hai khỏa Cực Hồn Đan. Phục dụng đan dược này, ta nghĩ cấp bậc hồn lực của hai ngươi sẽ tăng lên ít nhất hai cấp a.”

Cực Hồn Đan, trong màn hình hối đoái, nằm ở danh mục Linh Vật, giá trị một viên là 25,000 điểm. Điều kiện cần để sử dụng yêu cầu là phụ trợ hệ khí hồn sư a.

“Đội trưởng uy vũ, ca ca uy vũ.” Hàn Thanh Chi ngay lập tức reo hò. Hoa Quyển Sinh cũng nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích.

Đây là Vân Chính Thiên vì đại cuộc mà lo nghĩ, hao tổn không ít tâm tư. Bình thường mà nói, có mấy ai kiềm chế được việc muốn mua vật phẩm có thể làm bản thân mình tăng lên không ít năng lực.

Ví như trong danh mục Địa Bảo kia, có một loại gọi là Thiên Băng Vẫn Thạch, là một khối băng từ Thiên Ngoại rơi xuống, tuổi thọ lên tới vài ngàn năm. Nếu Vân Chính Thiên hấp thụ khối Thiên Băng này, không chừng có thể đem khoảng cách cực hạn chi Băng kéo gần lại thêm một chút.

Nhưng hắn đã không làm như vậy, lại lựa chọn đem gần như toàn bộ số điểm tích lũy đổi lấy tài nguyên cho đồng đội. Nhân cách này, không phải ai cũng có.

Sau khi hối đoái ba vật phẩm kia, điểm tích lũy của đội còn lại vỏn vẹn 22,000 điểm. Thế nhưng vật phẩm đổi được, cực kỳ xứng đáng.

Bá Vương Long một giọt tinh huyết, nếu như hồn sư sở hữu loài rồng võ hồn uống vào, võ hồn lập tức có sự biến hóa, ngay cả huyết mạch của vậy.

Bá Vương Long dù sao cũng là thượng cổ hồn thú cấp bậc, hiện tại đã tuyệt chủng. Tương truyền Bá Vương Long trong người chính là mang một tia huyết mạch cao quí của Kim Long Vương a.

Mà Kim Long Vương chính là một phần của Long Thần, cấp bậc huyết thống có thể tưởng tượng được.

Chỉ cần Thiên Nguyên Long sở hữu một tia huyết mạch Kim Long Vương, dù là nhỏ bé đi chăng nữa, vẫn lập tức đưa nó tiến vào vương giả trong loài rồng gia phả. Nếu quả thực thuận lợi như vậy, để hắn gặp lại Băng Linh Long lúc trước, cũng sẽ không bị huyết thống của nó áp chế đến mức đi không nổi a.

Ba người A Long, Hoa Quyên Sinh và Hàn Thanh Chi, chia nhau ra ba góc trực tiếp phục dụng vật phẩm, tiến vào trạng thái minh tưởng đột phá.

Lúc này, trên đài chỉ còn ba người hộ pháp là Vân Chính Thiên, Mã Thiên Hoa và Lương Thế Nhân. Không khí có chút trầm xuống.

Lương Thế Nhân nhãn quan không tệ, cảm thấy thời điểm không phải thích hợp, hắn lập tức nhảy sang bình đài bên phía Tiếu Phong, lựa chọn thủ hộ cho hắn.

Mã Thiên Hoa thấy vậy, nàng hai má hơi đỏ lên, xoay đầu nhìn sang Vân Chính Thiên, đột ngột lên tiếng hỏi:

“Bây giờ có phải lúc hay không?”

Vân Chính Thiên nghe vậy, lập tức ho khan mấy tiếng, chậm rãi quay lại nhìn nàng, mặt có chút dại ra không biết bắt đầu từ đâu.

“Vậy thì thôi đi.” Mã Thiên Hoa tức giận muốn bỏ đi, tức thì Vân Chính Thiên một tay đem nàng hung hăng kéo lại, trực tiếp ôm vào lòng.

“Chuyện ta sắp nói, sẽ dẫn đến hai kết cục. Một là ngươi chấp nhận tha thứ cho ta, còn hai là chúng ta về sau hai người hai ngã. Dù ngươi có lựa chọn như thế nào, ta vẫn không trách ngươi, bởi vì trước sau ta là người có lỗi. Nhưng, ta hiện tại không muốn giấu giếm ngươi hơn nữa.”

“Ta căn bản đã có thể lựa chọn im lặng, đóng kịch mọi lúc mọi nơi, cho đến khi ta thực sự quên đi đoạn ký ức đau buồn đó. Làm như vậy, ngươi sẽ không hề hay biết.”

“Nhưng mà, lừa dối một người thuần khiết như ngươi, ta tuyệt đối không làm được. Vì vậy chỉ có thể lựa chọn xa lánh, sau đó chủ động nói lời chia tay. Bất quá, hiện tại ta biết ta làm vậy là sai rồi, ta nên nói cho ngươi nghe mọi chuyện từ đầu, sau đó để ngươi tự mình quyết định cho mối nhân duyên này a.”

Vân Chính Thiên thanh âm chậm rãi truyền ra, tất cả đều chất chứa trong đó rất nhiều nỗi lòng. Mã Thiên Hoa ở trong ngực hắn, lặng yên lắng nghe không chút phản kháng.

Đột nhiên ngay lúc này, Vân Chính Thiên khí tức thay đổi. Nguyên bản quang minh chính đại khí tức biến mất, thay vào đó là một cỗ thâm sâu cùng cực mang theo nhàn nhạt sát khí hiện lên.

Mái tóc màu trắng của hắn, cũng hóa thành một màu đen kịt, khẽ khinh động trong gió. Tròng mắt cũng hóa thành màu đen, không còn phân biệt được con ngươi và tròng trắng.

Mã Thiên Hoa lập tức buông hắn ra, đưa mắt chăm chú quan sát, nàng rõ ràng cảm nhận, trước mặt nàng bây giờ, không phải là Vân Chính Thiên nàng từng biết, mà là một người hoàn toàn lạ lẫm.

Vân Chính Thiên một đầu tóc đen, ngạo nghễ đứng giữa thiên địa, tựa như một đầu Ma Thần hàng lâm.

..............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.