Gỗ Mục Không Thể Đẽo

Chương 12




"Rầm rầm rầm..."

Bên trong Sơn Hà Đồ, một con quái thú có thân hình to lớn đột nhiên chui ra từ một lỗ thủng không gian.


*** Sơn Hà Đồ: Bức tranh non nước.

Nó ngơ ngác nhìn ngó xung quanh, cơ thể hiện rõ vẻ cứng nhắc.

Tất cả quân bảo vệ đá định vị đều được sinh ra dựa theo sức mạnh không gian của đá định vị, sức mạnh của chúng vô cùng lớn mạnh, nhưng trí tuệ thì lại không cao.

Mà nếu xét về trí tuệ, thì căn bản không thể nào hiểu nổi vì sao lúc trước còn ở trên bãi cát biển, nhưng chỉ trong chớp mắt đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Nó cựa quậy thân hình to lớn, đưa mắt nhìn xung quanh.

Doanh Thừa Phong cũng đang quan sát mọi động tĩnh phía dưới, nhưng lần này hắn không thực hiện công kích, mà là lẳng lặng quan sát.

Hắn muốn chứng thực một chút, điều mà vị lão nhân kia đã nói có đúng hay không.

Một lát sau, quái thú Sa Lạp dường như không tìm thấy vật gì có ích, nó bắt đầu dùng đôi chân thô kệch to lớn bước những bước dài di chuyển về phía trước.

*** Quái thú Sa Lạp: Quái thú hạt cát

Nhưng đúng vào giây phút đó, Cái chân thô kệch kia đột nhiên cứng khựng lại. Ngay sau đó, cơ thể của nó bắt đầu phân giải vào hư không.

Hơn nữa, tốc độ phân giải cực nhanh, bắt đầu từ đầu của đôi chân thô, cứ giống như là một loại vi rút lan tỏa tới toàn thân.

Dường như vấp phải sự uy hiếp của cái chết, nhưng lại không cam tâm khoanh tay chịu chết, con quái thú hạt cát này ngẩng cao đầu, rang rộng đôi cánh tay, toàn bộ cơ thể đột nhiên trở nên xám mờ mịt.

Liền sau đó, một luồng khí tức khổng lồ khó mà tin được tuôn trào điên cuồng từ trên người nó.

Giống như thùng thuốc nổ bất ngờ bộc phát, cơn sóng không khí cuồng bạo bắt đầu lan tỏa ra xung quanh lấy nó làm điểm trung tâm, toàn bộ một vùng không gian đều bị rung chuyển.

Doanh Thừa Phong nhìn đến nỗi cứng lưỡi không thốt lên được lời nào, nếu như một cường giả Hoàng Kim Cảnh ở nơi trung tâm vụ nổ, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.

À không, đừng nói là Hoàng Kim Cảnh, cho dù là cường giả Tử Kim Cảnh cũng không thể có đường sốt sót.

Nhưng điều đáng tiếc là, lúc này xung quanh người con quái thú, lại trống trải không một bóng người, chỉ có không gian vô tận kia mới có thể dần dần trừ khử được sức công phá khủng khiếp của nó.

Dần dần, vô số hạt cát hóa thành bụi mù bay tràn lan khắp hư không. Một cơn gió nhẹ thổi đến, đem những hạt cát nhỏ này ra xa hơn, tạo nên một lớp bụi cát mỏng trên đất.

Sau khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, trên mặt đất đã không còn thấy bóng dáng của con quái thú đáng sợ kia đâu nữa.

Điều duy nhất có thể chứng minh con quái thú kia đã từng xuất hiện nơi đây, chính là trên mặt đất có một viên đá màu đen đang phát ra năng lượng vô cùng tận.

Doanh Thừa Phong vừa kinh sợ vừa mừng vui nhìn vào mọi thứ, tuy viên đá định vị kia vô cùng hấp dẫn, nhưng điều hắn coi trọng lại không phải là vật này.

Vào lúc quái thú Sa Lạp phát nổ, bộc phát ra nguồn năng lượng khổng lồ không thể hình dung nổi. Có lẽ là do có sức mạnh không gian, cho nên luồng sức mạnh này sẽ không tiêu giảm theo phương thức thông thường, mà là hội tụ thành một luồng sức mạnh ngầm ẩn, hung hăng xung kích vào một mảng tầng mây trong bức Sơn Hà Đồ kia.

Nguyên là dưới sự toàn lực công kích của Doanh Thừa Phong, tầng mây đó mới hé nứt ra một khe hở nhỏ, lại công thêm một lực tác động nhỏ này nữa.

Tuy lực tác động không lớn, nhưng bởi vì trước đó đã tồn tại vết nứt, cho nên lúc này vết nứt đó càng mở rộng thêm gấp đôi.

Niềm vui mừng ngoài mong đợi này khiến cho Doanh Thừa Phong không khỏi rạng ngời khuôn mặt, khó kiềm chế cảm xúc.

Tuy khe hở không lớn, so sánh với toàn bộ bức Sơn Hà Đồ chỉ là một vết sước không đáng kể. Nhưng, khe hở này lại ở nơi rất cao không thể hình dung được trên không trung.

Từ trên góc độ này nhìn xuống, phạm vi mặt đất được nới rộng hàng nghìn vạn lần.

Cho nên, phạm vi khe hở tăng lên gấp đôi, khiến cho phạm vi quan sát và khống chế của hắn cũng tăng lên gấp đôi.

Tiểu tử, ngươi thành công rồi sao?

Đột nhiên, luồng âm thanh nghe có phần quen thuộc kia vang lên, ý niệm tinh thần của Doanh Thừa Phong bỗng trở về hiện thực.

Hắn chợt giật mình, vội vàng quay đầu lại nhìn.

Vị lão ông kia không biết tự bao giờ lại một lần nữa xuất hiện, lão đang cười tủm tỉm nhìn vào mình.

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:

- Nhờ phúc của tiền bối, đã thành công rồi.

Hắn vẫy tay một cái, viên đá định vị màu đen đột nhiên biến mất, đồng thời nó cũng xuất hiện trên tay hắn.

Lão ông thản nhiên liếc nhìn, lão không có chút dã tâm và hứng thú gì đối với vật này.

- Lão phu thấy ngươi quá đỗi vui mừng , phải chăng có việc gì vui?

Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, hắn phá lên cười ha hả, nói:

- Tiền bối, thực ra cũng không có chuyện gì vui, chỉ là có thêm một viên đá định vị thứ hai, cho nên mới tỏ ra vui mừng.

Lão Ông ồ lên một tiếng, trong lòng thì không tin vào chuyện đó.

Tuy nhiên, lão không hề chất vấn mà nói rằng:

- Ngươi có muốn nghỉ ngơi một lát không?

Doanh Thừa Phong suy xét chốc lát, nói:

- Đa tạ tiền bối.

Hắn lập tức ngồi xuống nhắm mắt điều tức. Nhưng trên thực tế, hắn lại đang tập trung phần lớn tinh lực trên người vị lão nhân trước mặt kia.

Sự xuất hiện và rời đi của người này đều vô cùng quỷ dị, Doanh Thừa Phong thậm chí còn hoài nghi, cái vị lão ông trước mặt liệu có phải là hư ảo.

Nếu như không biết rõ về mục đích của người này, hắn tuyệt đối không dám hợp tác với ông ta, mà là bỏ chạy càng xa càng tốt.

Lão ông mặc nhiên không nói một lời, trên mặt vẫn hiện rõ nụ cười tỏ vẻ ôn hòa khiến người ta thấy tin tưởng.

Một lúc lâu sau, Doanh Thừa Phong cuối cùng đứng dậy, tinh thần tràn đầy, hắn nói:

- Tiền bối, xin mời tiếp tục dẫn đường.

Lão ông gật đầu, quay người dẫn hắn đi theo hướng một con đường khác.



Lĩnh Lang Quận, chính là nơi chiếm cứ của Thông Thiên Lĩnh.

*** Thông Thiên Lĩnh: Đỉnh núi cao thông với trời.

Ở bên trong Linh vực này, Thông Thiên Lĩnh chỉ xếp sau đại môn phái Linh Đạo Thánh Đường mà thôi, cao thủ trong tông môn nhiều không đếm xuể, cho dù là cường giả Tử Kim Cảnh cũng có tới vài vị.

Nếu như trong tông môn không có cường giả Tước Vị trấn thủ, vậy thì thực lực hùng hậu của nó e rằng đã không thua kém Linh Đạo Thánh Đường rồi.

Ngày thường, khi các môn hạ của Thông Thiên Lĩnh hành tẩu giang hồ, đều tỏ ra vênh váo, hành sự cao ngạo.

Nhưng, mấy ngày trước, trong tông môn có truyền thiết lệnh, tuyệt đại đa số đệ tử tạm thời ẩn cư.

Các đệ tử bình thường đương nhiên không biết nguyên cớ gì, nhưng những vị thái thượng trưởng lão Tử Kim Cảnh kia thì đều rõ trong bụng, bọn họ đang chờ đợi vị thái thượng trưởng lão đầu tiên đó là trưởng lão Tiết Văn Khản xung quan phá cảnh.

Bởi vì có một sự hiểu lầm lớn ở đây, cho nên các vị trưởng lão của Thông Thiên Lĩnh đều nhất trí cho rằng, Tiết Văn Khản quan sát sét trời ngẫu hứng, cho nên bắt đầu xung quan phá cảnh, chuẩn bị xung kích cảnh giới trong truyền thuyết đó là Tước Vị cảnh giới.

Lúc này, tại một ngọn núi cao nơi rất xa, có mấy vị lão nhân cùng lúc cảm ứng được một chút gì đó, ánh mắt của họ đều nhìn về một phía.

Ở nơi đó, đột nhiên truyền đến một luồng sức mạnh cường liệt đến cực điểm.

Cũng chỉ có duy nhất cường giả đã đạt đến Tử Kim Cảnh, mới có thể mơ hồ cảm thụ được sự rung động của luồng sức mạnh này.

- Đây, đây là cái gì?

Một vị lão nhân đứng lên, miệng run rẩy nói.

Những người còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau, nhưng trong ánh mắt của họ đều có chung một tia vui mừng không che dấu được.

Cường giả Tử Kim Cảnh quả là có một năng lực mà người thường không thể có được, tuy nơi đây cách rất xa nơi xảy ra vụ nổ, nhưng mọi người lại đều hiểu rõ một việc, đó chính là sự hùng mạnh của nguồn năng lượng phát nổ đó vượt xa sức tưởng tượng của họ.

Đây tuyệt đối là một luồn năng lượng thần uy vô thượng đã vượt qua Tử Kim Cảnh.

Cường giả có khả năng phóng thích ra loại uy năng này, tuyệt đối không phỉa là cường giả bình thường.

- Đây là... Tiết sư huynh sao?

Một người khác vội hỏi.

- Không biết.

Một vị lão nhân béo lùn cười khổ, nói:

- Trong chúng ta, không ai biết Tước Vị là một cảnh giới như thế nào, hơn nữa, sự chênh lệch quá lớn. Chúng ta cũng không thể phán đoán được rút cuộc chủ nhân của luồng khí tức này là ai.

Chúng ta có thể cảm ứng được dao động của luồng sức mạnh này đã là cực hạn rồi, căn bản không thể nào xác định được là người nào đã gây ra xung kích sức mạnh mãnh liệt đến vậy.

- Ài.

Vị lão giả lúc đầu thở dài một tiếng, nói:

- Hy vọng đây là dấu hiệu dự báo Tiết sư huynh xông quan thành công.

Mọi người đều gật đầu đồng ý, một người trong số họ trầm giọng nói:

- Trời giúp Thông Thiên Lĩnh ta.

- Trời giúp Thông Thiên Lĩnh ta.

Mọi người đều cúi sát đầu xuống, thầm lặng cầu nguyện.

Nhưng mà, bọn họ lại không biết, luồng sức mạnh này không phải là do Tiết Văn Khản người đã sớm tử vong từ lâu phát ra, mà là quái vật Sa Lạp chịu sự bài xích của sức mạnh không gian, sau khi phát nổ gây nên dao động năng lượng.

Thực ra, nơi này cách rất xa nơi xảy ra vụ nổ, cho dù sức mạnh của Doanh Thừa Phong được tăng lên nghìn vạn lần cũng không thể cảm ứng được.

Nhưng, năng lượng trong cơ thể của quái thú Sa Lạp chính là sức mạnh không gian, sức mạnh sản sinh bởi sự giằng co và va đập của hai loại sức mạnh không gian là vô cùng huyền diệu, dư sóng rộng lớn đến mức khó tin.

Cho nên, những cường giả Tử Kim Cảnh này mới có thể cảm ứng được.

Mà chính là vì cảm ứng được sức mạnh không gian trong các cơn dao động, cho nên bọn họ ồ lên kinh ngạc.



Thiên Hạo Thành, Linh Tháp chân nhân ngồi ngay ngắn trên đỉnh tháp, ngồi đối diện với ông là Võ Lão, hai người đang ngồi nhâm nhi chén rượu rất vui vẻ và ung dung.

Đột nhiên, ánh mắt của hai người hộ cùng lúc ngưng tụ, nhìn về phía xa xa nào đó.

Trong ánh mắt của họ, trước tiên lộ ra một tia lo lắng và giật mình, nhưng chỉ giây lát sau, hai người họ có vẻ như đã hiểu ra điều gì đó trở nên nhẹ nhõm.

- Ha ha, chân nhân, ngài đem Sơn Hà Đồ tặng cho Doanh Thừa Phong rồi, không ngờ tiểu tử này lại có thể vận dụng nó nhanh đến vậy.

Linh Tháp chân nhân mỉm cười, nói:

- Sơn Hà Đồ là chí bảo gia truyền của tổ tiên, hơn nữa hắn được Y Bát Truyền Thừa của tổ tiên, đương nhiên có thể sử dụng nó.

Võ Lão khẽ lắc đầu, nói:

- Dùng thì đúng là dùng rồi, nhưng mà có thể phóng thích ra sức mạnh không gian với phương thức này, thì lại là nằm ngoài dự liệu của lão phu.

Năng lực cảm ứng của hai người họ vượt xa những cường giả Hoàng Kim Cảnh của Thông Thiên Lĩnh.

Cho nên, tuy nơi tự phát nổ của quái thú Sa Lạp các rất xa nơi đây, nhưng họ lại vẫn có thể mơ hồ cảm ứng được.

Lúc đầu, họ còn tưởng rằng một vị cường giả Tước Vị nào đó phá giới chui ra, nhưng ngay sau đó lại phát giác được một tia khí tức quen thuộc, lúc này họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Linh Tháp chân nhân cười ha hả, nói:

- Tên tiểu tử này có thiên phú dị bẩm, quả đúng là truyền nhân tốt nhất của tiên tổ.

Võ Lão mỉm cười, nói:

- Tuy nhiên tiểu tử này lại sử dụng Sơn Hà Đồ ở nơi Động Thiên Phúc, có vẻ như quá lười nhác một chút rồi.

Hai người họ không hề hay biết khu vực Động Thiên Phúc có tiềm ẩn những cường giả đáng sợ đến mức nào, cho nên mới cho rằng Doanh Thừa Phong mới gặp Tinh Linh thú hơi mạnh một chút đã ngay lập tức sử dụng Sơn Hà Đồ để giải quyết.

Linh Tháp chân nhân cười, nói:

- Không hề gì, Sơn Hà Đồ đã tặng cho Thừa Phong, vậy thì bất luận hắn muốn sử dụng thế nào cũng được, đều là việc của hắn.

Ánh mắt của ông ta ngưng tụ thành một tia, phóng nhìn về phía chân trời xa tít, miệng lẩm bẩm nói:

- Hy vọng hắn có thể nhanh chóng thấu ngộ triệt để, trước khi ngày đó xảy ra, có thể nắm bắt được toàn bộ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.