Gõ Cửa Trái Tim

Chương 50: Ngoại truyện - bài phỏng vấn sau khi đọc kiệt tác của Sơ Du




“Lão đại, tại sao em cảm thấy cái nón của anh và trang phục của cô giáo là một bộ nhỉ?” Chó Tang nhìn vào chiếc nón rộng vành còn đang đội trên đầu Tiêu Hồng Vĩ thắc mắc.

Lâm Hạo cũng chú ý đến điềm này, hỏi: “Mày đừng nói là lấy từ cô giáo đấy nhé!”

Tiêu Hồng Vĩ rầu rĩ gật đầu xác nhận.

“Cô giáo này xinh thật đấy! Có thể so sánh với chị dâu đó nha!” Cô giáo đang đứng trên bục giảng đúng thật là một đại mỹ nhân, nhất là khí chất nho nhã của dân trí thức ấy, giống hệt các cô tiểu thư đài các cổ điển thời xưa.

“Nghe nói lớp chúng ta có 3 bạn mới vào học, có thể để cô làm quen một chút được không?” Giọng nói ngọt ngào của có giáo vang lên trên bục giảng.

“Chào cô! Em tên là Chó Tang!” Chó Tang là người đầu tiên đứng dậy, tuy ngồi ngay hàng cuối nhưng thân hình to lớn của hắn vẫn nổi bật giữa đám đông, bộ mặt tươi cười hiền lành của hắn dễ làm người ta lầm tưởng đây là một người lương thiện.

Cô giáo xinh đẹp mỉm cười chào lại Chó Tang, kế đến là Lâm Hạo, tuy hắn không cao to như Chó Tang nhưng thân hình khỏe mạnh và khuôn mặt tuấn tú cũng khiến cô giáo sáng mắt, đặc biệt là ánh mắt vênh váo coi trời bằng vung của Lâm Hạo càng làm cô giáo cảm thấy ngạc nhiên, 2 cậu học viên mới đến này đều cho người ta cảm giác đặc biệt, không biết người thứ 3 sẽ thế nào nhỉ?

Đang lúc suy nghĩ, ánh mắt cô giáo xinh đẹp đã dừng 1ại trên người Tiêu Hồng Vĩ ngồi kế bên Lâm Hạo, vật đầu tiên thu hút sự chủ ý của cô chính là chiếc nón trắng rộng vành, nó là nón của mình mà. Cô giáo xinh đẹp vừa định buột miệng la lên đó là nón của mình, nhưng lại nghĩ đến chiếc nón bị người đó lấy mất rồi mà? Câu nói sắp thốt ra khỏi miệng lại được nuốt trở ngược vào cổ họng.

Tiêu Hồng Vĩ âu sầu đứng dậy, tự giới thiệu một cách ngắn gọn, nụ cười quái dị trên khóe môi của hắn làm cô giáo xinh đẹp trên bục giảng lạnh toát sống lưng.

Ấp a ấp úng bảo Tiêu Hồng Vĩ ngồi xuống, cô giáo xinh đẹp bắt đầu tiết học ngay, không gian xung quanh như trở nên ngột ngạt, sau khi hết tiết cô giáo vội vàng chạy ra khỏi lớp như chạy nạn vậy.

“Lão đại, nón của anh đúng là của cô giáo đó à! Em Phục anh thiệt rồi đó! Không hổ danh là lão đại của em!” Chó Tang nhìn Tiêu Hồng Vĩ đầy và ngưỡng mộ sau khi cô giáo xinh đẹp ra khỏi lớp.

Tiêu Hồng Vĩ mặc kệ những lời khen tặng của Chó Tang, quay sang Trần Phi Phi tìm hiểu thôngtin vê cô giáo xinh đẹp kia.

Trần Phi Phi cho biết cô giáo xinh đẹp tên là Mạnh Mỹ Ðình, là giáo viên dạy môn ngữ Văn. Tiêu Hồng Vĩ cầm chặt chiếc nón trên tay, có nên tìm cô giáo giải thích không nhỉ? Tiện thể gởi trả chiếc nón luôn. Khuôn mặt xinh đẹp mang về sợ hãi chảy nước mắt giàn giụa của cô giáo hiện ra trong đầu hắn, chắc có lẽ phải làm thế rồi.

“Ê, Chó Tang, giao nhiệm vụ cho mày nè, lúc chập tối máy hãy mậu tập lực lượng cho tao, tao phải tiêu diệt oai phong của Quạ Đen.” Bang Quạ Đen dám mai phục mình ngay ban ngày ban mặt, vậy thì bọn chúng phải lãnh lấy bài học thương đau. Tiêu Hồng Vĩ chưa tùng chịu để mặc đối phương muốn làm gì thì làm, đánh trước dằn mặt mới là tác phong của hắn. Lực lượng mà hắn nói không phải là lưu manh trong trường, họ vừa mới vào học nên chẳng có ai theo, ngoại trừ một thằng bán nam bán nữ Trần Phi Phi vướng chân bận cẳng, lần này Tiêu Hồng Vĩ muốn dùng đến lực lượng của Quỷ Hồn bang, chỉ cần đánh một trận tuyệt đẹp, vậy đàn em sẽ tự động tìm đến đầu quân thôi.

“Tuân lệnh, lão đại!” Chó Tang phấn khích gọi theo hướng Tiêu Hồng Vĩ bỏ đi, máu nóng trong người hắn bắt đầu sôi lên sùng sục, chỉ có Lâm Hạo ngồi bên cạnh là vẫn giữ sắc mặt dủng dưng lạnh lùng như cũ.

Trong phòng giáo viên, Mạnh Mỹ Ðình đang ngồi dựa lưng vào ghế. Những chuỵện xảy rạ hôm nay quá trùng hợp rồi, cô vẫn chưa thể chấp nhận được, nỗi sợ hồi sáng đến giờ còn chưa hết, hễ nghĩ tới nụ cười dâm dật của tên lưu manh kia là cô lạnh toát toàn than rồi, điều làm cô hãi hùng nhất là ánh mắt của Tiêu Hồng Vĩ, cô không thể hiểu nổi rõ ràng hắn là một học sinh mà sao có ánh măt đáng sợ đến thế? Ánh mắt đó đủ khiến cô đứng ngồi không yên.

“Báo cáo!”” Ngoài cửa một giọng nói vang to.

“Vào đi!” Mạnh Mỹ Ðình không ngước nhìn người vừa lên tiếng là ai đã cho người ta vào theo thói quan.

“Thưa cô, chuyện sáng nay thành thật xin lỗi.”

Mạnh Mỹ Ðình bật dậy như chiếc lò xo, chạy sát vào góc phòng theo bản năng.

“Em không đáng sợ như vậy chứ?” Tiêu Hồng Vĩ mỉm cười nói, hắn thật sự không biết mình lại đủ sức hù dọa có giáo xinh đẹp sợ đến mức này.

“Em... em muốn làm gì? Đây là trường học đấy, em không được làm bậy!”

Mạnh Mỹ Ðình vừa run rẩy cảnh báo vừa nhìn chằm chằm nhìn vào Tiêu Hồng Vĩ như đề phòng hắn bất ngờ lao vào cô.

Tiêu Hồng Vĩ lắc đầu bó taỵ, mình giống lưu manh đến vậy sao trời? Hắn cũng không muôn giải thích nhiều, chỉ đặt chiếc nón lên bàn rồi ra khỏi phòng ngay, tại sao người đời cứ thích nhìn bề ngoài đánh giá người khác thế nhỉ?

Sau khi Tiêu Hồng Vĩ bỏ đi, Mạnh Mỹ Ðình mới từ từ ngồi trở vào ghế. Nhìn vào chiếc nón trắng đặt trên bàn, đôi mắt cô một lần nữa để lộ vẻ không hiểu, rốt cuộc hắn là người như thế nào? Hành động vừa rồi rõ ràng cho thấy hắn không phải là một tên lưu manh, nhưng bộ mặt dâm dật của hắn hồi sáng lại khiến cô cảm thấy hắn chính là, một tên lưu manh, thằng lùn tịt này đã lặng lẽ bước vào trái tim cô, đột nhiên cô rất muốn tìm hiểu về hắn.

Mấy tiết học buổi sáng đều trôi qua trong giấc ngủ, sau bữa cơm trưa Chó Tang kéo theo Lâm Hạo và Trần Phi Phi đòi đi tham quan trường học, nói là tham quan trường học nhưng thật ra là đi ngắm gái đẹp đấy mà.

Tiêu Hồng Vĩ đi dạo một mình trong sân trường, hắn rất ít khi ở một mình, bình thường đều có Lâm Hạo, Chó Tang kè kè hai bên. Khó khăn lắm mới có chút ít thời gian rãnh rỗi giữa trưa, Tiêu Hồng Vĩ bước thong dong vào đến một vườn hoa trong khuôn viên học viện Bạch Mã.

Bây giờ đang là lúc cuối xuân đầu hạ, lá non thi nhau chồi lên từ thân cây hấp thu ánh nằng mặt trời, Tiêu Hồng Vĩ ngắt một chiếc là non đặt vào lòng bàn tay, cảm thán: “Chiếc lá nhỏ kia ơi! Có phải mày đang oán trách tao vô tình, mày có hoài niệm cành cây và ánh nắng?”

Chiếc là tí hon làm Tiêu Hồng Vĩ nghĩ về đường đời của mình, cuộc đời hắn cũng bất lực như chiếc lá nhỏ, cho dù là lúc này hắn cũng đang ra sức vì lí tưởng của người khác, thậm chí hắn chưa từng cố gắng cho mục tiêu riêng của mình.

“U buồn là đặc tính của anh đó à?” Một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên sau lưng Tiêu Hồng Vĩ.

Tiêu Hồng Vĩ quay đầu lại, thì ra là Hạ Thanh, đã lâu lắm rồi không gặp cô bé, cô ta vẫn hoạt bát và xinh đẹp như xưa, nụ cười tự tin pha lẫn tinh nghịch ấy không nhầm vào đâu được.

“Tại sao em lại ở đây?”

“Tại Sạo em không được ở đây? Em là giảng viên của trường nàỵ tất nhiên được quyền ở đây rồi.” Hạ Thanh tươi cười hớn hở bước tới cùng ngồi lên một hàng ghế dài với Tiêu Hồng Vĩ.

“Giảng viên? Chẳng phải em đang học đại học đó sao?” Tiêu Hồng Vĩ há hốc miệng kinh ngạc.

“Hừ! Còn nói nữa hả? Anh lén đi học trở lại mà cũng không thông báo em một tiếng.” Hạ Thanh phụng phịu oán trách: “Em đã sớm học xong chương trình đại học rồi, nên nhớ trước khi em vào đại học đã thi đậu học hàm tiến sĩ rồi nhé, em vào đại học chẳng qua là ham vui thôi; Bây giờ em dùng thân phận giáng viên đại học xin vào trường này giảng dạy đấy, ai biểu các anh đến đây không báo cho em biết!”.

Tiêu Hồng Vĩ tuyệt nhiên không ngờ rằng cô nương xinh đẹp ưa gây sự này lại là sinh vật trí tuệ cao. “Nhưng sao em biết bọn anh đang ở đây?”

“Anh hai nói em biết đấy! Anh hư lắm nhé! Không hề để tâm đến em gì cả.” Hạ Thanh hờn dỗi.

“Ðâu có, tại gần đây anh bận quá đó mà!” Tiêu Hồng Vĩ vội vàng phân bua, hắn luôn cảm thấy Hạ Thanh hôm nay hơi khác lạ sao ấy.

“Còn nói là không nữa à! Em mặc kệ, anh phải chuộc lỗi đi!” Hạ Thanh liên tục nhõng nhẽo.

“Chuộc lỗi?” Tiêu Hồng Vĩ ngơ ngác.

“Tất nhiên rồi. Anh hại em lo lắng nên anh phải bồi thường tổn thất về mặt tinh thần cho em, ít ra phải mời em ăn một bữa cơm mới chịu!”

“Ha ha! Anh còn tưởng em đòi gì khó khăn. Được rồi, anh sẽ mời em ăn một bữa!” Tiêu Hồng Vĩ nhận lời ngay, trong lòng hắn hy vọng đừng gây ra rắc rối gì nữa, hình như mỗi lần đi chung với cô bé này đều luôn xảy ra chuyện.

“Tốt! Vậy thì tối nay anh mời em ăm cơm luôn đi! Em có thể dẫn theo một người không?”

“Tất nhiên là được rồi, nhưng phải muộn một chút!” Tiêu Hồng Vĩ không hề quên chiến dịch xóa sổ bang Quạ Đen vào đêm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.