Giường Đơn Hay Giường Đôi

Chương 41: Ân một giọt nước




"Vào đi!" Bùi Địch Văn mở cửa, đặt va li hành lí xuống, thấy Thư Sướng vẫn đứng ở bên ngoài.

Thư Sướng đưa ba lô tới, tránh né ánh mắt anh, hơi bối rối nhìn quanh khắp nơi, "Tổng biên tập Bùi, muộn lắm rồi, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, lần sau em trở lại thăm anh".

Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Địch Văn sa sầm, "Nói gì thế, em lo lắng anh sẽ sàm sỡ em hay là sợ em sẽ sàm sỡ anh?"

"Không phải, không phải, Tổng biên tập Bùi, anh là chính nhân quân tử, em kính ngưỡng và tôn trọng anh như nước Trường Giang cuồn cuộn không ngừng". Có điều đêm khuya người tĩnh, cô nam quả nữ, cùng ở một phòng, miệng lưỡi thế gian đáng sợ.

Nhìn vẻ khó xử của cô, Bùi Địch Văn vừa bực mình vừa buồn cười, "Người không lớn nhưng tư tưởng lại thật phức tạp. Mau đi vào cho anh, em đứng ở bên ngoài như vậy, nếu bị hàng xóm nhìn thấy thì không có việc gì cũng thành có việc".

Thư Sướng bị anh dọa vội vã đi vào nhà.

"Bếp ở đằng kia, tự đến tủ lạnh lấy đồ uống, nhân tiện tìm thứ gì đó cho anh ăn. Anh đi tắm cái đã". Bùi Địch Văn thay dép lê rồi đi thẳng vào nhà tắm.

Thư Sướng đứng bên cửa đánh giá phòng khách nhà Bùi Địch Văn. Trắng, xám, ngoài ra không tìm được màu sắc khác. Đơn điệu, sạch sẽ khiến căn hộ càng tỏ ra trống trải. Sofa bọc vải trắng như tỏa ra ánh sáng xanh, bàn ăn không có một vết bẩn, gần cửa có một cây lan quân tử nở hoa màu vàng, cả phòng khách không có một mẩu giấy, một đôi giầy hay một bộ quần áo, sạch sẽ làm mọi người sợ hãi.

Không ở nhà lâu như vậy mà phòng vẫn sạch, hiển nhiên có người dọn dẹp giúp, nhất định không phải một người phụ nữ có quan hệ mật thiết nào.

Bất cứ một người phụ nữ nào ở lại đây trên một tiếng đều sẽ tìm mọi cách khiến căn phòng có thêm chút màu sắc ấm áp.

Tiếng nước ào ào trong phòng tắm vang tới, Thư Sướng bĩu môi đi vào phòng bếp.

Chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cô vào nhà Bùi Địch Văn, nếu tòa soạn biết thì nhắm mắt lại cô cũng có thể tưởng tượng vẻ mặt của mỗi người sẽ thế nào.

Thư Sướng tự nhận là mình không thuộc về loại hình khéo léo, không giỏi bon chen, muốn vượt qua mọi người thì chỉ có cách cố gắng làm việc, sau đó được lãnh đạo ghi nhận.

Bùi Địch Văn yêu cầu cô rất nghiêm khắc, cô phải làm rất nhiều việc, mặc dù đôi lúc cô cũng thích một vài minh tinh màn bạc có khí chất từng trải nam tính, và quả thật Bùi Địch Văn cũng đẹp trai không thua những minh tinh đó, nhưng từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thích anh.

Có thể là vì bên cạnh cô có Dương Phàm, nhưng cho dù không có ai thì cô cũng cho rằng đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Rất nhiều nữ phóng viên, nữ biên tập trong tòa soạn đều mê mẩn phong độ của Bùi Địch Văn. Cô nghe Tạ Lâm kể chuyện săn đuổi Bùi Địch Văn mà cười ngặt nghẽo, nhưng cô chưa từng tưởng tượng mình cũng là một trong số những người đó.

Có ai nói kiến sẽ yêu voi không?

Bùi Địch Văn là lãnh đạo, thầy nghiêm, Bá Lạc của cô, còn cái gọi là một chút chăm sóc đặc biệt đối với cô, Thư Sướng tự đại cho rằng mình là một nhân tài nên anh mới quan tâm đến mình nhiều hơn một chút như vậy.

Phòng bếp của Bùi Địch Văn rộng rãi vừa phải, dụng cụ đầy đủ. Dao kéo, nồi niêu, bếp núc đều sáng loáng làm nổi bật tường bếp màu trắng sữa, tỏ ra không ăn nhập gì với khói lửa nhân gian. Phòng bếp quá sạch sẽ có lẽ lại khiến mọi người thấy không muốn ăn.

Trong tủ lạnh có đầy đủ đồ ăn, có bia lạnh, nước khoáng, nước ép hoa quả, còn có hoa quả, bánh mì, trứng gà. Trong ngăn đá có rất nhiều sủi cảo với các loại nhân khác nhau.

Vì bị viêm mũi nên Thư Sướng không bao giờ vào bếp, ngay cả mì ăn liền cũng không biết nấu, điểm yếu này không thể để Bùi Địch Văn phát hiện được. Cô khôn ngoan rót một cốc nước hoa quả và cắt mấy lát bánh mì cho Bùi Địch Văn, chính mình thì cầm một chai nước khoáng.

Vừa mở nắp chai thì Bùi Địch Văn đi ra, mặc đồ ở nhà lịch sự, tay áo dài đến đúng cổ tay, tóc chải tùy ý, tỏ ra thân thiện hơn bình thường nhiều.

"Sau bảy giờ tối ăn dầu mỡ sẽ béo". Cô thận trọng đứng bên cạnh bàn giải thích.

Bùi Địch Văn cũng không bắt bẻ, đúng là anh đã đói quá, mặc dù vẫn ăn rất nhã nhặn nhưng một tảng lớn bánh mì chỉ mấy miếng là đã hết veo, cốc nước hoa quả cũng cạn sạch rất nhanh, anh lại đứng dậy tự rót thêm cốc nữa.

Thư Sướng chăm chú uống nước khoáng. Chất lỏng không màu không mùi không vị dập dờn trong miệng nhưng lại có cảm giác như hòa lẫn một chất thần bí gì đó, cũng vô hình, khiến người uống hốt hoảng bất an không tự chủ được.

Cô cố gắng tỏ ra thật thản nhiên, chờ đợi Bùi Địch Văn lên tiếng, sau khi nghe xong lập tức cáo từ về nhà.

Dường như đợi cả ngàn năm, cuối cùng Bùi Địch Văn mới mở miệng.

"Chuyện trong nhà đã xử lí xong hết rồi chứ?"

"Vâng!"

"Tình hình bố mẹ em thế nào rồi?"

"Cơ bản là bình tĩnh lại rồi".

"Còn em?"

"Ơ?" Thư Sướng chớp chớp mắt, không phải cô đang ngồi thoải mái trước mặt anh sao?

"Thư Sướng", Bùi Địch Văn bất ngờ đưa tay ra cầm tay cô, nói với cô rõ ràng từng chữ từng câu, "Nghe anh nói, em phải hiểu rằng không phải chuyện gì em cũng có thể đoán trước được, trong bất cứ một loại ngôn ngữ nào đều có một từ gọi là bất ngờ. Em không thể biết được những gì bất ngờ, đó là chuyện chỉ Thượng Đế mới có thể làm được. Chẳng hạn như bệnh của Thư Thần, chẳng hạn như cái chết của Thư Thần, đó không phải điều em có thể cố gắng ngăn cản không cho nó xảy ra. Thư Sướng, không được tự trách, những việc đó không phải lỗi của em".

Giọng anh không lớn nhưng lại thong thả dõng dạc, bàn tay nắm chặt tay cô vững vàng, đôi mắt sâu nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt đó như có thể nhìn vào chỗ sâu trong lòng cô mà ngay cả chính cô cũng thường làm như không nhìn thấy khiến cô sợ run.

"Không phải em tự trách, có điều hết thảy xảy ra quá đột ngột, em..." Bùi Địch Văn như vậy khiến cô cảm thấy không có nơi ẩn trốn, thân thể hơi vùng vẫy như muốn thoát khỏi sự khống chế của anh.

"Nếu phẫu thuật thất bại, có phải em sẽ có thể chấp nhận dễ hơn không?" Anh kéo dịch ghế về phía cô, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của anh gần trong gang tấc, chỉ nghe thấy anh tiếp tục nói, "Thư Sướng, không được yêu cầu chính mình cao quá, em đã làm rất tốt rồi, nếu không Thư Thần sẽ không yêu em như vậy! Em chỉ là một phụ nữ tầm thường, không phải một vị thần khống chế được sống chết".

Âm thanh của anh nhẹ nhàng, nhẹ như một tiếng thở dài.

Cô vô thức co ngón tay lại, hầu như cảm thấy ngạt thở, linh hồn không tự chủ được rơi vào cặp mắt đen sâu thăm thẳm kia.

Trong đêm khuya yên tĩnh, ánh sáng chợt xuất hiện.

Nước mắt tràn lên viền mắt, sau đó từng giọt nước mắt chảy xuống dọc theo gương mặt, làm ướt bàn tay anh.

Anh than một tiếng, đứng dậy kéo đầu cô vào trong lòng mình.

Trong nháy mắt, hàng trăm hàng ngàn ý nghĩ liên tiếp xuất hiện trong đầu Thư Sướng, cô khóc nức nở không thành tiếng.

Từ khi Thần Thần ngã xuống, cô chưa rơi một giọt nước mắt nào. Bố mẹ cô bị tin dữ này làm mất hết năng lực hành vi, tất cả mọi chuyện trong nhà đều do Thư Sướng lo liệu.

Ba ngày ba đêm cô không chợp mắt. Thắng Nam tới đặt cô lên giường bắt cô ngủ. Vừa nhắm mắt lại cô đã thấy Thần Thần máu me đầy người.

Vu Phân trách móc cô, nhưng thực ra trong lòng cô đã tự oán trách chính mình cả ngàn vạn lần rồi, cô hận không thể dùng hết sức mạnh toàn thân khiến thời gian trở lại thời điểm ở công viên, cô sẽ nắm chặt tay Thần Thần, một giây cũng không buông ra.

Trái tim cô như bị một đôi tay khổng lồ bóp chặt, đau đến mức cô không thể thở được. Dù đau như xé lòng nhưng cô lại không thể nói ra. Cô mong sao mình có thể chết đi thay cho Thần Thần, hoặc trở thành người không phải suy nghĩ gì như Thần Thần.

Từng ngày từng ngày chống đỡ, cô thôi miên chính mình rằng tất cả đều là ý trời, nhưng có đêm nào cô không phải mở mắt thức đợi bình minh.

Hơn nữa Dương Phàm còn mang cho cô một nỗi nhục nhã không thể mở miệng.

Đớn đau trong lòng đã tích lũy chồng chất như núi, lời của Bùi Địch Văn khiến tất cả các lớp phòng ngự của cô vỡ vụn, nước mắt chảy ra không thể kìm lại được.

"Anh đi lấy khăn mặt cho em". Bùi Địch Văn thương xót vuốt tóc cô.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy mình đã làm chiếc áo mặc ở nhà của anh ướt đẫm, cô áy náy một giây, nuốt nước miếng rồi lại rơi vào trong ngọt bùi cay đắng lẫn lộn, tiếp tục khóc hu hu.

Bùi Địch Văn nghe Thư Sướng khóc không thể kìm lại được, biết những nỗi đau chìm sâu dưới đáy nước đã từ từ nổi lên mặt biển, anh không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

"May mà lần này em không vừa khóc vừa nguyền rủa anh". Anh vừa dùng khăn mặt nóng nhẹ nhàng lau hai mắt sưng đỏ cho cô vừa mỉm cười trêu chọc.

"Tại sao anh biết em nguyền rủa anh?" Thư Sướng sửng sốt, tiếng khóc yếu đi.

"Chẳng lẽ em không nguyền rủa anh à? Từ văn phòng anh ra là đi thẳng đến nhà vệ sinh, vừa khóc vừa lầu bầu".

"Anh theo dõi em?"

"Không cần, là vì anh quá hiểu em".

Không biết là chỉ trong chớp mắt hay đã sau một thời gian rất lâu, Thư Sướng vội vã cúi đầu né tránh ánh mắt anh.

Anh có một đôi mắt giống một xoáy nước, trước đây cô đã biết điều này nhưng cũng không cảm thấy có gì đáng sợ. Tuy nhiên đến lúc này cô mới phát hiện sự nguy hiểm khi bị rơi vào vòng nước xoáy đó.

"Có một lãnh đạo như anh quả thật là điều rất đáng sợ". Cô đã vô số lần mất mặt trước mặt anh, có đeo mạng che mặt cũng che không nổi nữa.

"Thật tiếc là em lại không hiểu anh cho lắm", Bùi Địch Văn nhún vai tự giễu, "Cuộc đời thật bất công".

"Anh nhận lương cao, ở nhà đẹp, đi xe sang, có địa vị, có quan hệ, mấy ngàn nhân viên phải nhìn sắc mặt anh mà làm việc, chỉ cần vẫy tay là có người đặt thứ anh cần trước mặt. Như vậy mà anh còn kêu bất công, thế thì những người khác như bọn em treo cổ tự sát quách cho xong".

Bùi Địch Văn bật cười, "Trong mắt em công bằng chính là những thứ này?"

"Một bộ phận", ánh mắt Thư Sướng trở nên ảm đạm, còn có, mình cho người ta chân thành, người ta trả lại mình lừa dối, những lời này nói ra sẽ chỉ làm Bùi Địch Văn giễu cợt. Đối với một người đàn ông như anh, hết thảy đều nằm trong khống chế, bao gồm cả tình cảm.

"Thư Sướng, thực ra trời cao rất thiên vị em, em may mắn hơn bất kì ai khác". Anh cúi người xuống nhìn vào mắt cô.

Cô chăm chú nhìn những đốm ánh sáng trong đôi mắt đen của anh, mình không nghe nhầm chứ?

"Quả thật em không chỉ ngốc vừa vừa". Bùi Địch Văn mỉm cười, ngón tay thon dài chạm vào mũi cô, "Đến phòng khách xem TV, anh sắp xếp hành lí xong sẽ đưa em về".

"Em có thể tự bắt taxi..."

"Em ngốc đến mức không có thuốc chữa rồi". Bùi Địch Văn cười khẽ, đẩy cô vào phòng khách, bật TV cho cô còn mình thì xách va li hành lí vào phòng ngủ.

Thư Sướng nào có tâm tư xem TV, trong đầu cô vẫn nghĩ đến lời của Bùi Địch Văn.

Bóng đêm ngoài cửa sổ càng ngày càng đậm, không biết mưa nhỏ đã bắt đầu tí tách từ khi nào. Gió đêm mang theo hơi lạnh thổi vào trong phòng, Thư Sướng rùng mình một cái, cuộn tròn nằm xuống sofa.

Bỗng nhiên cơn buồn ngủ ập đến, cô sực nhớ đã lâu lắm mình không ngủ, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu.

"Thư Sướng..." Bùi Địch Văn từ phòng ngủ đi ra, thấy màn hình TV vẫn đang sáng. Trên sofa, Thư Sướng đã ngủ rồi. Đầu cô gối lên lưng ghế sofa, bím tóc đuôi ngựa tung ra che khuất gương mặt, thân thể cuộn tròn như một con nhộng.

Anh nhẹ nhàng tắt TV, tắt công tắc đèn trong phòng khách chỉ để lại một ngọn đèn tường yếu ớt, đưa tay giúp cô gạt những sợi tóc trên mặt ra phía sau tai.

"Thần Thần, đừng nghịch!" Trong mơ cô vẫn cảm thấy sự ấm áp trên bàn tay anh, cô cong môi thầm thì.

Anh lập tức sững lại.

Anh chưa từng thấy cô ngây thơ như thế bao giờ.

Bàn tay anh vẫn để yên trên mặt cô.

Anh hết sức thận trọng cúi xuống sát mặt cô quan sát tỉ mỉ.

Ánh sáng của ngọn đèn tường cũng đủ để thấy rõ gương mặt cô, lông mi rất dài, cánh mũi mỏng manh, đôi môi ướt át, quầng mắt màu xanh, lông mày hơi nhíu lại.

"Cô bé ngốc ngếch, rốt cục trong lòng em chồng chất bao nhiêu tâm tư?" Anh thì thầm, áp sát vào khẽ chạm môi lên môi cô, sau đó rời ra rất nhanh.

Cô cử động nhưng vẫn không tỉnh lại, giấc ngủ trầm lắng.

Nụ cười bên khóe miệng anh trở nên rõ ràng hơn.

Có những người chúng ta không thể nói rõ họ tốt ở điểm nào, nhưng bất kì ai khác cũng không thể thay thế được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.