Giữa Ác Quỷ Và Thiên Thần, Cô Là Ai?

Chương 2: Gặp Lại Không Bằng Hoài Niệm




“Tôi… Tôi cảm thấy cô ấy đang tức giận, rất tức giận. Tôi cũng bị dọa. Thình lình cô ấy đập tay lên mặt kính một cái, khiến toàn bộ tấm kính cũng rung lên.”

“Anh Xa, mong anh hãy làm theo những gì chúng tôi dặn lúc trước, đừng tự ý hành động nữa.”

“Xin lỗi. Tôi không ngờ lại như vậy. Trước đây lúc nhìn thấy cô ấy thì không phải như vậy đâu.”

“Con người rồi sẽ thay đổi, ma cũng vậy. So với con người thì ma thay đổi còn lớn và nhanh hơn.”

“… Tôi biết rồi…”

“Vậy ngoại trừ những điều anh vừa nói ra thì anh còn chú ý thấy trên người cô Hầu có thay đổi gì mới không?”

“Không có. Cô ấy vẫn vậy, cũng giống như lúc tôi nhìn thấy trong phòng uống trà, quần áo vẫn rất bẩn, trên người cũng bẩn. Tôi nghĩ cô ấy có lẽ… Cảnh sát cần phải điều tra bao lâu mới ra? Chúng ta bây giờ chỉ có thể đợi thôi sao?”

“Tạm thời là thế. Có tiến triển gì mới chúng tôi sẽ thông báo cho anh ngay.”

“Chuyện mà lần trước các anh nói thì sao? Các anh nói sẽ tiếp xúc với cô ấy, khi nào mới làm? Nếu có thể tiếp xúc trực tiếp với cô ấy, thì rất nhanh có thể…”

“Cô ấy không hề nói chuyện với anh đúng không?”

“Đúng…”

“Chúng tôi sẽ điều tra chỗ người nhà và bạn bè của cô ấy trước. Nếu quả thật cô ấy có tồn tại oán niệm với anh, mà chúng ta lại tùy tiện tiếp xúc với cô ấy thì có khả năng sẽ dẫn đến việc cô ấy tấn công anh, đến lúc đó chúng tôi không thể không xử lý cô ấy được. Chắc anh cũng không muốn chuyện đó sẽ xảy ra đúng không?”

“Xử lý… là sao?”

“Anh có thể hiểu là giết chết cô ấy.”

“…”

“Nếu có thể không cần tiếp xúc trực tiếp với bản thân hồn ma thì chũng tôi sẽ chọn cách không tiếp xúc với họ để hoàn thành nhiệm vụ ủy thác.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Anh Xa, xin anh đồng ý với chúng tôi là không được tự tiện hành động nữa, được không?”

“… Được, tôi biết rồi.”

Ngày 28 tháng 5 năm 2011, liên hệ với hàng xóm của Hầu Gia Ninh là Thái Trí. File ghi âm 07020110528.wav.

“Xin chào ông Thái.”

“Xin chào, các cậu muốn hỏi về cô gái ở sát vách nhà tôi à?”

“Đúng thế. Ông có từng tiếp xúc qua lại với cô Hầu không?”

“Cũng tính là có. Lúc cô ấy vừa dọn đến thì đúng lúc đó gặp chúng tôi, tôi cũng có giúp một tay, còn trò chuyện đôi câu nữa, sau này lúc gặp nhau trong lầu cũng có chào hỏi nhau. Những lúc có bưu phẩm gì đó thì chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ nhau.”

“Gần đây chắc cũng có cảnh sát đến hỏi thăm về cô Hầu, có lẽ ông đã biết, cô Hầu đã mất tích vào khoảng trên dưới ngày 20 tháng 5.”

“Ừ, tôi đã gặp qua cảnh sát, họ còn hỏi tôi rất lâu. Tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngày 20 tháng 5, hôm đó tôi đang tăng ca, khoảng hơn 10 giờ tối mới về, cũng không gặp cô ấy. Mấy ngày sau đó tôi cũng có gặp. Có điều, cũng không tính là kỳ lạ chứ, tôi không để ý mấy. Lúc cảnh sát đến thì tôi mới biết cô ấy mất tích.”

“Ông có để ý thấy mấy ngày hôm đó cô Hầu có biểu hiện gì khác thường không?”

“Không có đâu. Mấy ngày trước chúng tôi có gặp nhau mấy lần, cô ấy đều giống như bình thường thôi.”

“Cô ấy không đề cập đến chuyện gì đặc biệt sao?”

“Đặc biệt à… À, đúng rồi, hình như cô ấy đã mua rất nhiều đồ đạc. Vào cuối tuần trước, chắc là cuối tuần đó, tôi nghe thấy mấy lần tiếng gõ cửa của bên chuyển phát nhanh. Lúc tôi ra ngoài ăn cơm còn gặp cô ấy đang nhận hàng, tôi cũng hỏi chơi một tiếng, cô ấy bảo là quần áo, rồi mỹ phẩm này nọ.”

“Cô ấy có nói tại sao muốn mua mấy thứ đó không?”

“Chuyện này có gì lạ sao? Phụ nữ mua mấy cái đó là chuyện bình thường mà? Cảnh sát cũng hỏi thế, nhưng thực ra chẳng quan trọng đúng không?”

“Trước đó cô Hầu có từng mua một lúc nhiều đồ như thế không.”

“Chắc là không… Nhưng tôi thấy chuyện này rất bình thường mà.”

“Cô ấy còn nhắc đến chuyện gì khác nữa không?”

“Không có.”

“Có khả năng là gần đây cô ấy quen bạn trai không?”

“Chuyện này… Các cậu nói thế, có một số… Nhưng tôi không biết đâu, chưa hề nghe cô ấy nhắc đến và cũng không thấy có đàn ông đến nhà cô ấy.”

“Ông còn manh mối nào có thể cung cấp cho chúng tôi không?”

“Chỉ nhiêu đó thôi. Cánh nhà báo các cậu thực ra có thể đến chỗ cảnh sát để lấy tài liệu chứ nhỉ? Chứ chỗ tôi thật ra chẳng biết gì nhiều đâu.”

“Vì chúng tôi hy vọng có thể có được nguồn thông tin trực tiếp hơn.”

“Ồ… phải rồi. Các cậu có thể hỏi thăm bên quản lý khu dân cư. Bảo vệ trực cổng ở đây trực 24/24, chắc họ sẽ biết khá nhiều đấy.”

“Vâng, cảm ơn ông.”

Ngày 31 tháng 5 năm 2011, phỏng vấn đồng nghiệp của Hầu Gia Ninh là Hứa Mộng Khiết. File ghi âm 07020110531.wav.

“Xin chào cô Hứa.”

“…”

“Chúng tôi muốn hỏi thăm một chút về chuyện của cô Hầu Gia Ninh.”

“Có gì đáng để hỏi chứ?”

“Cô Hầu đột nhiên mất tích, tiền tiết kiệm bị chuyển chuyển hết cho một tài khoản lạ, phía cảnh sát cũng đang điều tra vụ án này…”

“Cảnh sát đều đã điều tra cả rồi, còn có gì để hỏi nữa chứ?!”

“Cô Hứa, chúng tôi điều tra được vào ngày 19 tháng 5, tài khoản mạng xã hội của cô có chia sẻ một tin tức, đồng thời…”

“Thế thì làm sao!”

“Cô Hứa, điểm này cô đã trình bày với phía cảnh sát chưa?”

“…”

“Cô Hứa, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?”

“… Các anh muốn hỏi gì?”

“Cô Hầu biết chuyện trên mạng không?”

“… Biết.”

“Cô ấy đã phản ứng thế nào?”

“…”

“Cô Hứa?”

“Cô ta khó chịu, không thích, được chưa? Cô ta còn rất giận nữa. Những người khác đều thấy không sao, còn cảm thấy rất lãng mạn, nhưng cô ta thì hầm hầm, giống như ai đó thiếu nợ cô ta vậy! Cô ta còn nói với sếp chúng tôi nữa. Chuyện bé tẹo như thế mà cũng muốn phiền lên chỗ sếp…”

“Sau đó cô đã xóa tin tức, đồng thời không còn đăng nhập vào tài khoản nữa đúng không?”

“… Đúng.”

“Phản ứng sau đó của cô Hầu ra sao?”

“Cô ta mời mọi người uống trà chiều, nhờ chúng tôi nếu có gặp người đàn ông đó thì đừng nói là cô ta làm việc ở đây. Cô ta còn dặn dò cả bảo vệ ở dưới lầu nữa. Tôi thật sự không chịu nổi. Người ta thích mình mà cô ta làm gì cứ phòng như phòng trộm ấy! Người đàn ông đó lại chẳng phải xấu xí gì, lớn lên khá đẹp trai, công việc cũng rất tốt, cô ta còn không hài lòng chỗ nào? Cô ta cũng đâu còn trẻ trung gì, tuổi cũng đã lớn rồi, có người thích mình thì phải thắp nhang mà cảm tạ đi mới phải! Cô ta còn đi coi mắt! Bản thân đang muốn tìm người để kết hôn, đúng lúc không phải có người dâng lên tận cửa hay sao!”

“Nói như vậy là cô Hầu chưa có bạn trai, đồng thời trong thời gian này còn đi coi mắt?”

“Đúng vậy, người đó do chị Mã giới thiệu, điều kiện người đó rất khá, cũng chẳng biết nhìn trúng cô ta ở điểm nào…”

“Cô ấy coi mắt có thành công không?”

“Ai mà biết được! Hình như là có hẹn rồi. Tầm 20 tháng 5, cô ta có hẹn người ta đi ăn cơm, còn cố tình chưng diện nữa. Hừ…”

“Như vậy là trước khi mất tích thì người mà cô Hầu gặp gỡ sau cùng chính là đối tượng coi mắt đó?”

“Chắc là vậy. Tôi cũng chẳng rõ.”

“Thế còn chuyện cô ấy từ chức?”

“Là chị Mã làm thủ tục giúp cô ta. Lúc chị Mã nhận điện thoại của cô ta còn thấy rất kì lạ cơ. Chị Mã nói lúc đó giọng điệu của cô ta rất khác thường. Chị ấy còn đến hỏi thăm người đàn ông kia. Anh ta nói ngày hôm qua vẫn còn bình thường, rồi gọi điện cho Hầu Gia Ninh. Sau đó anh ta gọi điện lại cho chị Mã, nói là anh ta ủng hộ cô ta từ chức gì đó. Tôi cũng chẳng biết họ đã nói gì với nhau.”

“Vâng, cảm ơn những manh mối mà cô đã cung cấp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.