Giữa Ác Quỷ Và Thiên Thần, Cô Là Ai?

Chương 39: Đăng Môn Thỉnh Giáo




Tôi làm như vậy quả thật có chút mạo hiểm, nhưng tôi tin Lữ Xảo Lam không phải là loại người thích gây chuyện, cô ấy cũng không có ác ý.

Tôi lấy chìa khoá ra, mở cửa phòng nghiên cứu.

Lữ Xảo Lam đi theo sau tôi, tôi có thể nghe thấy được nhịp thở hỗn loạn của cô ấy.

Cô ấy hẳn là đã đoán ra được gì đó rồi.

“Cô ở chỗ này chờ tôi một chút.” Tôi nói một tiếng với Lữ Xảo Lam, sau đó đi vào trong phòng nghiên cứu, khép cửa lại.

Lữ Xảo Lam không theo tôi vào, cũng không nói thêm gì.

Tôi nhìn căn phòng nghiên cứu trống rỗng kia, hít sâu, mở miệng gọi một tiếng “Diệp Thanh“.

“Hẳn là anh đã biết được Lữ Xảo Lam đang ở cửa ra vào chứ?” Tôi bước về phía trước vài bước, không ngồi xuống, tiếng nói chuyện rất nhẹ nhưng trong phòng nghiên cứu thì lại rất vang, “Hôm qua tôi mơ thấy Lữ Xảo Lam, còn có anh... Lữ Xảo Lam không hề hay biết gấu Teddy đã bị bán, không phải cô ấy muốn vứt bỏ gấu Teddy đâu. Bây giờ cô ấy muốn tìm lại chúng. Việc hôm qua anh nói là để Trần Hiểu Khâu đem gấu Teddy đi chôn, có thể thay đổi kế hoạch được không?”

Tôi dùng giọng điệu thương lượng để hỏi ý kiến của Diệp Thanh.

Tôi không biết Diệp Thanh để Trần Hiểu Khâu đem gấu Teddy chôn ở Hối Hương rốt cuộc là có ý gì và có tác dụng gì, nhưng chắc chắn đây không phải là một ý nghĩ mà anh ta vô duyên vô cớ nghĩ ra.

Tôi đợi trong chốc lát nhưng không nghe được câu trả lời từ Diệp Thanh.

“Diệp Thanh?” Tôi lại kêu lên một tiếng, trong lòng cảm thấy thất vọng.

Lần này thì tốt rồi, tôi không biết phải trả lời Lữ Xảo Lam như thế nào nữa.

Nói cho Lữ Xảo Lam biết là gấu Teddy đã bị đưa đến Hối Hương rồi sao? Cái nơi quỷ quái kia chẳng phải nơi yên ổn gì.

Bảo Trần Hiểu Khâu mang gấu Teddy về đây ư? Diệp Thanh lại không nói cho tôi biết việc chôn gấu Teddy có tác dụng gì.

Tôi lâm vào tình thế khó xử, đứng như trời trồng trong phòng nghiên cứu. Điện thoại di động của tôi bỗng rung lên, chuông điện thoại di động theo đó vang lên.

Lúc lấy điện thoại di động ra, tôi còn tưởng là nhóm Tí Còi gọi đến để hỏi tình hình, nhưng còn chưa kịp nhìn kĩ cái tên hiện trên màn hình thì đối phương đã cúp máy rồi.

Lịch sử cuộc gọi nhỡ hiển thị cuộc gọi vừa rồi là của Trần Hiểu Khâu.

Trong lòng tôi có dự cảm không tốt, vội vàng gọi lại.

Không ai bắt máy cả.

Sau khi cúp máy, tôi lại bấm gọi thêm vài lần còn gửi cả tin nhắn nữa, nhưng đều không có ai trả lời.

“Diệp Thanh!” Tôi nhịn không được kêu lên một tiếng, cầm chặt cái điện thoại trên tay, “Trần Hiểu Khâu cô ấy...”

“A lô?”

Đã có người bắt máy nhưng lại là giọng của một người đàn ông.

Tôi vội vàng trả lời “A lô” một tiếng rồi nói, “Tôi là bạn của chủ nhân chiếc điện thoại này. Vừa rồi số điện thoại này có gọi đến...”

“Anh là bạn của cô Trần?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm ổn của một người đàn ông.

“Đúng! Bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Tôi vội hỏi.

“Chúng tôi cũng không biết.” Người đàn ông nói với vẻ nghiêm túc, “Chúng tôi lần theo tiếng chuông điện thoại di động mới tìm đến đây, rồi nhặt được chiếc điện thoại dưới đất, nhưng không tìm thấy cô Trần.”

Tim tôi đập thình thịch, “Anh là ai? Không có ai đi chung với cô ấy sao?”

“Tôi là cảnh sát ở Hối Hương. Cô Trần có nói qua với anh về nguyên nhân cô ấy đến đây không?”

“Có.”

“Cô ấy hôm nay vừa mới đến, cũng có tìm đến Cục Cảnh sát. Chúng tôi giải thích cho cô ấy tình hình trước mắt, hỏi cô ấy một vài vấn đề. Chúng tôi mời cô ấy chờ ở trong Cục Cảnh sát một lát, lúc chuẩn bị đưa cô ấy đến chỗ ở mà chúng tôi sắp xếp thì cô ấy đột nhiên xông ra ngoài. Chúng tôi không biết cô ấy đã nhìn thấy cái gì, gọi cô ấy nhưng cô ấy không chịu dừng lại. Chạy thẳng một mạch đến đây, lúc tới chúng tôi chỉ tìm được cái điện thoại di động này mà thôi.” Người đàn ông kể sơ qua tình hình, lại nói, “Anh mới vừa nói, cô ấy gọi điện thoại cho anh?”

“Đúng.” Tôi cảm thấy khó hiểu, không biết phải làm sao.

Trần Hiểu Khâu chạy ra đuổi theo thứ gì?

Trần Hiểu Khâu không phải Quách Ngọc Khiết, hẳn là sẽ không hành xử kích động như vậy đâu.

Còn có Trần Dật Hàm bị mất tích, anh ta lại càng là một người trầm ổn đáng tin cậy hơn.

Tầm mắt của tôi nhìn lướt qua xung quanh, mong rằng sẽ tìm được Diệp Thanh.

Cuộc trò chuyện điện thoại nãy giờ hẳn Diệp Thanh đã nghe thấy rồi chứ? Anh ta nghĩ như thế nào về việc này?

Con gấu Teddy mà Trần Hiểu Khâu mang theo không có tác dụng gì sao?

“Lúc nãy cô ấy có nói gì không?” Đối phương hỏi tiếp.

“Không, tôi không bắt máy.”

“Như vậy à... Cô ấy gọi điện thoại cho anh chắc hẳn là có việc gì đó... Anh có thể đến Hối Hương một chuyến không?” Người đàn ông hỏi với vẻ khách sáo, “Bên phía chúng tôi bây giờ không đủ nhân lực, không có cách nào đi đến tận nơi để lấy lời khai, nếu như anh có thể đến đây một chuyến thì sẽ tiện hơn rất nhiều, lúc đó chúng tôi cũng có thể mau chóng tìm được cô Trần.”

Tôi há hốc mồm, đột nhiên cảm thấy lạnh cả xương sống.

Bíp!

Điện thoại bị cúp máy rồi.

Tôi nhìn chằm chằm về phía màn hình điện thoại, sau đó quay đầu nhìn qua bên cạnh.

“Để Lữ Xảo Lam đi qua đó đi.” Bỗng vang lên tiếng của Diệp Thanh.

Tôi nổi cả da gà, cả người run lên, không tự chủ mà nói lắp bắp.

“Anh... Anh cố ý... Anh đã biết từ trước rồi...” Tôi lẩm bẩm trong miệng.

“Chỉ là vừa mới khẳng định được thôi.” Diệp Thanh rất bình tĩnh, “Nếu như vừa rồi cậu để ý một chút thì cũng sẽ phát hiện ra.”

Đầu tôi sắp nổ tung đến nơi, cái điện thoại đang cầm trên tay quá lạnh, khiến cho tôi cảm thấy có chút đau.

Cuộc điện thoại vừa rồi là do ma quỷ gọi đến sao?

Cái người đàn ông lúc nãy, anh ta không phải là người.

Cuộc điện thoại Trần Hiểu Khâu nhận được kia cũng chắc chắn có vấn đề!

Quan tâm quá sẽ bị loạn, vả lại giọng nói và nội dung của cuộc trò chuyện lúc nãy cũng không có gì sơ hở cả.

Trần Hiểu Khâu đã bị lừa, tôi cũng suýt...

“Bởi vì Trần Hiểu Khâu đồng ý sao? Là bởi vì trước đó Trần Hiểu Khâu đã đồng ý với con ma kia là sẽ đi đến Hối Hương, cho nên...” Trong đầu tôi chợt lóe lên tia sáng, “Gấu Teddy đâu? Không phải anh bảo cô ấy mang theo gấu Teddy sao? Bùa hộ thân không có tác dụng, gấu Teddy tại sao lại...”

“Tôi không biết.” Diệp Thanh cắt ngang lời tôi.

Tôi im bặt.

Diệp Thanh nói không biết cũng là hợp tình hợp lí thôi. Anh ta không đến Hối Hương, đương nhiên là sẽ không biết hiện trường như thế nào rồi.

Trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, nhưng lại không biết phải nói sao. Nhưng cái cảm giác khó chịu khi bị chơi một vố thế này quá mãnh liệt.

Nói đi nói lại, chuyện này đều do Diệp Thanh gây ra cả, lừa Lữ Xảo Lam quả thật là có chút quá đáng.

Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ sợ là gấu Teddy không chịu nghe mệnh lệnh của Diệp Thanh. Chỉ khi Lữ Xảo Lam gặp nguy hiểm thì gấu Teddy mới phản ứng lại. Bọn chúng căn bản sẽ không bảo vệ cho Trần Hiểu Khâu.

Tôi muốn chỉ trích Diệp Thanh, nhưng lại không biết phải nói từ đâu.

Cũng không phải Diệp Thanh bảo người nhà Lữ Xảo Lam đem bán những con gấu Teddy đi, việc Lữ Xảo Lam bận rộn quá nên quên béng gấu Teddy cũng không phải là Diệp Thanh cố ý gây ra. Anh ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Vả lại đây đều là suy nghĩ của cá nhân tôi, rốt cuộc trước đó Diệp Thanh có biết về tấm lòng của Lữ Xảo Lam hay không thì tôi cũng không biết. Thậm chí, nếu không phải do tôi chủ động chạy đến phòng nghiên cứu, nói chuyện này với Diệp Thanh, lại vừa đúng lúc đó nhận được cuộc gọi thì rất khó có thể đoán trước được sự việc sẽ trở nên như thế nào.

Ngay cả chuyện của Trần Hiểu Khâu, rất có thể chỉ là do Diệp Thanh suy đoán sai thôi. Trần Hiểu Khâu ở Hối Hương đã xảy ra chuyện gì, bây giờ chúng tôi vẫn chưa thể biết chắc được.

Chẳng lẽ Diệp Thanh còn có thể khống chế được nhiều chuyện xảy ra trong tương lai như thế sao?

Trái lại là cái số mệnh mà Cổ Mạch thường hay nhắc đến kia...

Sắc mặt của tôi không ngừng thay đổi, sau khi nhìn thấy tôi như vậy thì Diệp Thanh bỗng nhiên bật cười thành tiếng.

Tôi giương mắt nhìn.

“Tôi chỉ là đẩy nhanh tiến độ mà thôi.” Giọng nói của Diệp Thanh rất lạnh nhạt.

Tôi nhớ tới năng lực của Diệp Thanh, trong lòng cảm thấy bất lực.

Phòng nghiên cứu bỗng trở nên im ắng.

Tôi ngây người một hồi lâu, lúc chuông điện thoại lại vang lên lần nữa thì tôi mới hoàn hồn lại.

Lần này là nhóm Tí Còi gửi tin nhắn tới cho tôi.

Tôi thở dài một hơi thật mạnh, xoay người chuẩn bị rời khỏi đây.

“Cầm theo hai lá bùa hộ thân đi.” Lúc này bỗng vang lên tiếng của Diệp Thanh.

Tôi chợt khựng lại, quay người, đi vào bên trong phòng nghiên cứu để lấy hai lá bùa hộ thân.

Mở cửa phòng nghiên cứu, tôi thấy Lữ Xảo Lam vẫn còn chờ ở ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.