Giữa Ác Quỷ Và Thiên Thần, Cô Là Ai?

Chương 19: Thử




“Ngày sinh đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi… Thực ra là tôi không rõ lắm… Tôi ở bên ngoài phòng sinh, mẹ tôi và mẹ cô ấy cũng đều chờ ở bên ngoài. Sau khi cô ấy được đưa vào phòng sinh thì mấy tiếng đồng hồ sau, có y tá nói với chúng tôi vẫn chưa bắt đầu sinh. Sau đó, y tá lại chạy ra nói với chúng tôi cô ấy khó sinh, ra máu nhiều, có khả năng là cần phải sinh mổ. Tôi cũng chẳng biết bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Sau một hồi lâu, bác sĩ và y tá đi ra nói là đã không sao rồi. Cô ấy khó sinh một chút, vùng dưới ra khá nhiều máu, nhưng sau khi trải qua một phen hú vía thì đứa bé đã ra đời thuận lợi và cũng rất khỏe mạnh bụ bẫm. Y tá ôm đứa bé ra cho chúng tôi xem, rồi đưa về trong phòng sinh. Tiểu Dung có lẽ là ngủ rồi. Qua mấy tiếng nữa, bác sĩ kiểm tra thấy không có vấn đề gì mới đưa cô ấy ra, chuyển đến phòng bệnh nhân. Lúc tôi đi thăm Tiểu Dung, thấy cô ấy rất tiều tụy, ngủ rồi mà hai chân mày vẫn còn chau lại. Tiểu Dung vào phòng sinh lúc trưa, chiều mới ra và mãi đến tối mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, cô ấy chẳng nói năng gì, cứ ngơ ngơ ngác ngác. Y tá bế đứa bé qua bảo cô ấy cho con bú. Nhưng cô ấy hình như rất sợ đứa bé, lúc cho bú cứ run cầm cập.”

“Anh không hỏi thăm chị ấy quá trình sinh em bé thế nào sao?”

“Không. Nhưng tôi có hỏi bác sĩ đỡ đẻ khi đó. Ông ấy kể lại với tôi rất rõ ràng, còn nói có lẽ cô ấy bị hoảng sợ thôi. Vì lúc mới bắt đầu làm công tác xử lý sinh sản thì cô ấy còn tỉnh táo. Sau đó xảy ra vấn đề, lúc sắp tiêm thuốc mê để sinh mổ thì máu ngưng chảy, tình trạng cô ấy tốt trở lại, nên không cần phải sinh mổ nữa. Cô ấy giữ được tỉnh táo suốt, có lẽ là đau đớn và tình huống xảy ra ngoài ý muốn khiến cho cô ấy sợ hãi. Hơn nữa tình trạng của cô ấy trước khi sinh đã không tốt rồi. Bác sĩ dặn tôi phải quan tâm cô ấy nhiều hơn, chịu khó chăm nom cô ấy thật tốt. Thế nhưng suốt mấy ngày trời, cô ấy đều như vậy cả. Mẹ tôi kể ánh mắt cô ấy nhìn đứa bé rất bất thường, cứ như đang nhìn quái vật vậy. Mẹ tôi thấy lo lắm.”

“Sau đó thì xảy ra chuyện gì?”

“Sau khi xuất viện, cô ấy nằm trong nhà, vẫn là mẹ tôi và mẹ cô ấy chăm. Hai người họ đều cảm thấy Tiểu Dung rất không ổn. Họ cũng đã hỏi cô ấy rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng cô ấy không chịu nói. Mẹ tôi kể, hôm đó bà ấy đang nấu ăn, Tiểu Dung thì đang trông con ở trong phòng. Lúc bà ấy nghe thấy tiếng em bé khóc bèn đi vào xem, thì trông thấy Tiểu Dung ngồi bất động trên giường, nhìn chằm chằm đứa nhỏ, cũng không xem thử đứa bé bị làm sao. Mẹ tôi giận lắm nhưng cô ấy vẫn im lặng, tiếp tục nhìn trừng trừng đứa bé. Mẹ tôi thấy thế trong lòng cũng ớn lạnh. Tiểu Dung cứ như vậy suốt, tôi cũng đưa cô ấy đến bệnh viện khám, bác sĩ nói là trầm cảm sau khi sinh gì đó. Dù sao thì đó là vấn đề về tâm lý. Nhưng cho dù là bác sĩ hay người nhà nói chuyện với cô ấy thì cô ấy cũng chẳng thèm ừ hử gì cả. Vừa nhìn thấy con là lập tức trừng mắt lên, nhìn không chớp, đã vậy còn không động đậy nữa. Hai bên gia đình bàn bạc, thấy như thế thì không ổn. Thế là cô ấy được mẹ ruột đưa về nhà chăm sóc vài hôm. Sau khi về nhà mẹ thì Tiểu Dung tốt lên rất nhiều, đã dần dần hồi phục lại bình thường.”

“Cuối cùng, đứa bé phải theo bà nội rời đi à?”

“Đúng… Chúng tôi cũng hết cách rồi. Tiểu Dung không thể nào nhìn thấy đứa bé được. Vừa nhìn thấy là trở nên khác thường ngay. Mà cô ấy cũng không thể ở nhà mẹ ruột mãi. Chị tôi lúc đó lên thăm tôi. Chị giống mẹ khá nóng tính, liền đưa mẹ và đứa bé cùng trở về quê. Tôi định bụng là để một hai tháng nữa, đợi cho Tiểu Dung ổn hơn thì sẽ nói chuyện với cô ấy, có lẽ là sẽ tốt thôi. Nhưng… Nhưng đứa bé về dưới quê chưa được mấy ngày thì đã chết…”

“Là chết bình thường, hay là…”

“Là tai nạn, là xảy ra tai nạn. Cái tủ của nhà tôi đổ xuống, vừa đúng đè ngay lên trên giường, rồi… vách ngăn bằng kính vỡ ra, cắt đứt cổ đứa nhỏ…”

“Ý anh nói là… đứt đầu?”

“Đúng… Mẹ… Mẹ và chị tôi đều bị dọa cho hết vía. Lúc tôi chạy về quê, cũng… Dịch vụ tang lễ ở đó làm không tốt lắm, thi thể của đứa bé liền… Mẹ tôi khóc ngất đi. Nhưng nói thật, tôi lại cảm thấy có chút được giải thoát. Tiểu Dung như vậy… sau này tôi nhìn đứa bé, cũng thấy là lạ. Từ lúc bắt đầu mang thai đã không thuận lợi rồi, có lẽ đứa con này không có duyên với chúng tôi. Người đau lòng nhất là mẹ tôi. Nhưng dù gì thì đứa bé vừa được sinh ra, thời gian gần gũi với nhau cũng chưa lâu. Sau tuần đầu, mẹ tôi xem ra đã đỡ hơn nhiều. Tôi cũng trở lại thành phố. Một năm sau thì Tiểu Dung đã bình thường trở lại, đi kiếm việc làm. Tôi cũng không nhắc đến chuyện đó nữa. Cô ấy thì giống như chưa hề sinh con vậy… Tôi nghe cô ấy kể nằm mơ mang thai rồi sinh em bé, tôi cứ ngỡ là cô ấy đã nhớ lại. Tôi chỉ cho rằng do cô ấy nhớ lại những chuyện ấy, nhưng cô ấy nói, rõ ràng mình chưa hề mang thai… Tôi chẳng biết phải nói thế nào với cô ấy về chuyện này. Cô ấy thường gặp ác mộng, tôi cũng không có cách nào tốt cả…”

“Thế chuyện của mẹ anh thì sao?”

“…”

“Anh Tưởng, đứa bé mà mẹ anh bế qua là thế nào?”

“Tôi… Tôi không biết… Tôi đã hỏi mẹ và chị rồi, họ đều không chịu nói. Vứt đứa bé lại đây, tôi cũng lo là không ổn. Tôi không dám nói cho Tiểu Dung, sợ cô ấy lại trở nên khác thường nữa. Hơn nữa đứa bé này… thái độ của Tiểu Dung lúc đó có lẽ không sai đâu, đứa bé đó là quái vật thật đấy. Chuyện mà lúc nãy tôi nói cũng là thật. Tôi đã mời hòa thượng ở miếu Thành Hoàng đến siêu độ. Mấy đại sư đó có lẽ là có khả năng thật. Họ tụng kinh trước mặt đứa bé liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ, sau đó thì đứa bé biến mất rồi. Họ đã siêu độ cho nó rồi mà! Tôi còn bảo mẹ tôi đến thăm mộ nó. Ngày xưa nó được chôn ở quê, mộ ở dưới đó. Sau đó không nghe Tiểu Dung nói gặp ác mộng nữa, tôi cứ ngỡ chuyện này đã xong rồi…”

“Bây giờ xem ra thì chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”

“…”

“Có thể liên lạc với mẹ anh không?”

“Bà ấy không chịu kể chuyện này.”

“Chuyện này có liên quan đến sự an toàn của chị Thang. Anh Tưởng, bây giờ anh đã biết chuyện này vẫn chưa kết thúc rồi. Đứa bé đó có lẽ là xuất hiện ở chỗ mẹ của anh. Bà ấy là người hiểu rõ chuyện này nhất. Theo kinh nghiệm của chúng tôi, người như thế không thể thoát khỏi những sự kiện quái dị đâu.”

“Ý các cậu là…”

“Bà ấy đưa đứa bé đến đây, lại không chịu nói đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ là sau khi đứa bé xuất hiện thì những chuyện xảy ra sẽ không phải là những chuyện tốt lành gì.”

“Tôi… Để tôi gọi điện cho bà ấy.”

“…”

“Mẹ, con đây! Chuyện đứa bé… Mẹ, mẹ nghe con nói! Chuyện đó vẫn chưa xong đâu, nó vẫn còn! Tiểu Dung tìm người đến để giải quyết chuyện này, người ta đang cần nắm rõ nội dung sự tình. Mẹ à, mẹ đừng có giấu nữa. Chuyện này không phải là chuyện của mình Tiểu Dung! Coi như con cầu xin mẹ… Được được, mẹ đợi chút…”

“Có thể mở loa ngoài không?”

“Hả? Có thể, có thể.”

“Chào dì ạ, chúng tôi là người nhận sự ủy thác của chị Thang, đến đây để xử lý sự kiện quái dị này. Nghe anh Tưởng nói, đứa bé chết ở bên đó và cũng đã xuất hiện ở bên đó phải không ạ?”

“… Phải…”

“Dì có thể kể chi tiết về hai chuyện này không?”

“Chi tiết… Tôi cũng không biết… Hôm đó tôi đặt nó lên giường, dỗ nó ngủ rồi đi làm việc khác. Khi nghe thấy trong phòng vang lên tiếng động lớn, tôi chạy vào xem thì thấy cái tủ lớn đang đè lên trên giường. Lúc đó tôi bị dọa chết khiếp, cúi xuống dưới tủ nhìn thì thấy rất nhiều máu… Trên giường cũng đầy máu. Tôi gọi điện cho Anh Tử, bảo nó gọi bác sĩ. Một đám người xúm lại nhấc cái tủ lên… Cổ của đứa bé đầy máu… Tôi vừa khóc vừa nhào đến ôm, họ kéo tôi lại nhưng không kịp. Tôi vừa bế lên thì đầu đứa nhỏ… đầu của nó rớt xuống…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.