Giọt tình

Chương 26




Hiểu Nguyệt Tông, trong điện các Tông chủ.

-... Triệu Phong đã tiến nhập cảnh nội Hoành Vân Thập Tam Quốc, đang hướng thẳng đến Hiểu Nguyệt Tông, khí thế hung hãn, rất bất lợi đối với sư tôn.

Bắc Mặc từ đầu đến cuối vẫn không đổi sắc kể lại một tin tức kinh người.

Bên cạnh Bắc Mặc còn có mấy thân hình đội mũ đen rộng vành che lấp thân hình, khí tức thâm sâu, không thể nghi ngờ, bọn họ đều đạt tới cấp độ Chân Linh cảnh.

Nhưng những người áo đen đội mũ rộng vành này lại giống như những Tử vệ, từ đầu đến cuối đều không mở miệng.

- Hừ! Chỉ bằng vào tiểu hài tử chưa mọc lông đó, cùng muốn giết ta sao?

Trên mặt Vân Hải Tông chủ tràn ngập lãnh ý, không khỏi cười nhạo một tiếng, nói:

- Nửa tháng trước, ta đã ngửi được chút dấu vết, lập tức gọi Liên minh Thiết Long phái tới một vị Trưởng lão hạch tâm, tọa trấn Thiên Nguyệt Son. Hơn nữa, ta còn tốn một số tiền lớn, mới một vị minh hữu cường đại tới đây, Triệu Phong đến lúc này, chẳng khác gì chui đấu vào lưới.

- Sư tôn cao minh, vĩnh viễn không bao giờ tính toán sai.

Bắc Mặc lộ ra một tia khen ngợi hiếm thấy.

Tin tức Triệu Phong trở về khu vực Hoành Vân, trước mắt vẫn chưa lộ ra ngoài, chỉ giới hạn rất ít người biết rõ hoặc là biết chút manh mối.

Còn những tin tức liên quan tới chiến lực cụ thể của Triệu Phong, đặc biệt là việc “Điện Vương Huyết Cương Đà” chiến bại, Liên minh Thiết Long vẫn gắt gao phong tỏa, dù sao thì đây cũng là tin tức tiêu cực, có thể gây tổn hại tới liên minh.

Đương nhiên.

Ngày ấy Triệu Phong đã tiêu diệt hết toàn bộ nhân mã của Điện Vương Huyết Cương Đà, ngoại trừ một số ít người biết ra, bên ngoài đều không hề biết được chút nào.

Bắc Mặc tán dương Vân Hải Tông chủ là vì hắn có thể dựa vào một ít dấu vết để lại mà làm ra đủ loại phản ứng, thậm chí sắp xếp bố cục chờ đợi Triệu Phong đến, có thể thấy được mưu kế và tâm trí của hắn thâm sâu cỡ nào.

Vân Hải Tông chủ có thể từng bước một đạt tới thành tựu ngày hôm nay, tuyệt đối không phải là may mắn

- Đúng rồi, mấy vị bằng hữu này là...

Ánh mắt Vân Hải Tông chủ đột nhiên chuyển hướng về phía sau lưng Bắc Mặc, quan sát những thân ảnh áo đen đội mũ rộng vành kia.

Từ khi đến sơn môn, những thân ảnh này vẫn một mực ở sau lưng Bắc Mặc, không nói một lời.

- Hồi bẩm sư tôn! Sau khi Triệu Phong trở về khu vực Hoành Vân, cuồng vọng phát ra khiêu chiến với Liên minh Thiết Long, cũng tạo thành uy hiếp rất lớn. Cao tầng trong liên minh cực kỳ bất mãn, đặc biệt ra lệnh ta dẫn đầu mấy vị cường giả, đến đây tìm hiểu thực hư, đồng thời “ôm cây đợi thỏ”.

Bắc Mặc bình tĩnh trần thuật.

- Tốt tốt tốt! Không ngờ hai thầy trò chúng ta lại được “Liên minh Thiết Long” trọng dụng như thế. Xem ra ông trời đã sắp đặt lần này Triệu Phong chỉ có đến mà không có về rồi

Vân Hải Tông chủ tỏ vẻ vui mừng, bộ dáng hăng hái.

Cùng ngày hôm đó, sau khi Bắc Mặc trở về, Vân Hải Tông chủ lập tức ra lệnh cho đệ tử bày tiệc mời khách, từ trên xuống dưới chúc mừng một phen.

Biểu hiện bên ngoài thoạt nhìn thư giãn náo nhiệt, thế nhưng toàn bộ Thiên Nguyệt Sơn lại khai mở trận pháp, đề phòng sâm nghiêm.

Mấy vị trưởng lão đang tĩnh tu trong Hiểu Nguyệt Tông toàn bộ đều xuất quan, trấn thủ những yêu địa của Tông môn.

Trong bóng tối, toàn bộ lực lượng phòng ngự của Hiểu Nguyệt Tông đã đạt tới đỉnh cao mà nhiều năm qua chưa từng có. Một vài đệ tử tầng chót đều cảm thấy một bầu không khí nghiêm ngặt bất thường

Nhưng biểu hiện ngoài mặt thì Hiểu Nguyệt Tông vẫn đang mở tiệc ăn mừng.

Đây chính là sách lược “ngoài lỏng trong chặt” của Vân Hải chân nhân.

Đồng thời, vào lúc này.

Tiểu đội làm nhiệm vụ do Dương Càn dẫn đầu cũng đã rời khỏi sơn môn, tiến hành nhiệm vụ thứ nhất trong 49 nhiệm vụ bị trừng phạt.

Điểm đen giữa tầng mây là một đầu Yêu cầm cực lớn, chở đầy cường giả của Hiểu Nguyệt Tông bao gôm hai đại Nửa bước Chân Linh cảnh, mấy vị Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, tùy thời tùy khắc đều giám sát tiểu đội bên dưới.

- Thật là mất hứng! Giám sát đám tiểu thí hài này, nhiệm vụ mà trưởng lão Chấp pháp phân phó, thật không có tính khiêu chiến.

- Hắc hắc! Trưởng lão Chấp pháp đã phân phó, chỉ cần một người trong đó có mưu toan đào tẩu thì chúng ta có thể trực tiếp ra tay giết chết ngay tại chỗ.

Yêu cầm cực lớn bay trên trời cao, mọi thời khắc đều chú ý tình huống phía dưới.

Nhiệm vụ thứ nhất của tiểu đội Dương Càn cũng không khó, ngược lại rất đơn giản.

Mục tiêu của nhiệm vụ là thu thập phân và nước tiểu của một loại hung điều ở phụ cận Hiểu Nguyệt Tông

Nhiệm vụ rẻ tiền, dơ bẩn như vậy, đệ tử ngoại môn cũng có thể làm, thế nhưng không ngờ lại bắt một vài đệ tử nội môn, thậm chí đệ tử chân truyền như Dương Càn ra tay.

- Chư vị, kiên nhẫn làm đi. Tin rằng không lâu nữa Triệu sư đệ sẽ trở về, thay đổi vận mệnh Tông môn.

Dương Càn truyền âm.

Nhắc đến “Triệu sư đệ”, ánh mắt của không ít người trong tiểu đội đều lập tức lóe lên ánh sáng kỳ dị.

Trong những đệ tử ở đây, phần lớn đều có quen thuộc với Triệu Phong thậm chí còn có quan hệ rất mật thiết.

Đối với vị thiên tài đệ nhất của mười ba Tông ngày xưa, rất nhiều người ở đây đều đã tận mắt nhìn thấy hắn quật khởi và trưởng thành.

- Thành tựu của Triệu sư đệ, nhất định còn trên cả Bắc Mặc.

- Chẳng qua, chỉ bằng vào một mình Triệu sư đệ, thật sự có thể cứu vãn vận mệnh của Hiểu Nguyệt Tông sao? Sau lưng Vân Hải Tông chủ có thế lực to lớn như “Liên minh Thiết Long”...

Trong các đệ tử của tiểu đội làm nhiệm vụ, có người mừng rỡ, có người đắn do.

- Có thể thay đổi đại cục hay không thì vẫn rất khó xác định, nhưng muốn thay đổi cảnh giới của chúng ta, có lẽ cũng không khó.

Một âm thanh trầm ổn tỉnh táo, đến từ Lâm Phàm.

Năm xưa Lâm Phàm ở ngoại môn, cũng là đệ nhất nhân, về sau kết làm minh hữu với Triệu Phong cùng nhau phát triển thi thố tài năng trong Phù Loan thí luyện.

Lâm Phàm hiểu rất rõ về Triệu Phong thậm chí còn biết rõ hơn so với bất kỳ kẻ nào ở đây.

Nửa ngày sau.

Dương Càn dẫn đầu tiểu đội, hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, đang chạy về sơn môn, chuẩn bị giao nhận nhiệm vụ.

Lúc này.

Sơn môn đột nhiên truyền đến một trận ầm ĩ, bối rối

- Trời đất... Người kia!

- Nhanh đi báo! Báo cáo cho trưởng lão của Tông môn... Ngoài cửa sơn môn.

Rất nhiều thân ảnh kinh hãi thất sắc.

Trên bầu trời, hai vị Nửa bước Chân Linh cảnh và mấy vị Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh ở trên lưng Yêu cầm cũng nhìn chằm chằm vào trước cửa sơn môn, ánh mắt ngưng tụ.

- Không... Không ngờ lại là hắn.

Đám thân ảnh trên yêu cầu, vẻ mặt toàn bộ đều ngưng trệ.

Tại bậc thang cửa sơn môn.

Một thiếu niên tóc lam lẳng lặng đứng, mái tóc thẹo gió phiêu vũ, tựa cười mà không phải cười, đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, vô cùng ung dung

Thiếu niên này, hiển nhiên chỉ vừa đến, trong mắt tràn ngập vui mừng, đánh giá sơn môn trước mắt, dường như có một loại cảm tình đặc thù nào đó.

- Triệu Phong! Quả nhiên là hắn!

Phụ cận sơn môn cùng với những thân ảnh trên lưng Yêu cầm đều đồng loạt kinh hãi thất

- Triệu Phong! Ngươi bị Vân Hải Tông chủ truy nã khắp Hoành Vân Thập Tam Quốc, không ngờ lại dám đến đây tìm cái chết?

- Phản đồ Triệu Phong còn không nhanh thúc thủ chịu trói!

Một ít Chấp sự và các đệ tử của Hiểu Nguyệt Tông đều đứng từ trên cao quan sát, hò hét một trận.

Nhưng không thể nghi ngờ.

Không ai dám động thủ.

Thân là thành viên của Hiểu Nguyệt Tông có ai không biết được kỳ tích năm xưa cùng với đủ loại lời đồn đáng sợ liên quan tới thiếu niên kia.

Cho đến nay.

Danh hiệu đệ nhất thiên tài Hoành Vân Thập Tam Quốc vẫn thuộc về Hiểu Nguyệt Tông không người nào có thể rung chuyển.

- Ha ha, xin hãy bẩm báo với Vân Hải Tông chủ, phản đồ “Triệu Phong” bất tài quay trở về Hiểu Nguyệt Tông nhận tội.

Triệu Phong nhẹ nhàng cười, chắp tay đứng ngạo nghễ, mái tóc lam vũ động không ngừng.

Lời này vừa nói ra, trên sân lập tức xôn xao.

Giờ khắc này.

Bất luận là đệ tử nội môn hay Chấp sự, thậm chí cả đám cường giả trên lưng Yêu cầm hoặc tiêu đội làm nhiệm vụ ở phía sau, cũng đều kinh ngạc đến ngây người.

Nhận tội?

Đám đệ tử Hiểu Nguyệt Tông kinh ngạc tới ngốc trệ, sắp rớt cằm tới nơi. Rất nhiều người cũng biết tin Triệu Phong bị truy nã khắp Hoành Vân Thập Tam Quốc, nghe nói đã đào tẩu ra khỏi khu vực Hoành Vân.

Đã thoát đi, tại sao còn trở về nhận tội? Như vậy không phải là có bệnh sao?

- Điều... Điều này làm sao có thể?

- Triệu sư đệ... Hắn trở về nhận tội ư?

Đám người trong tiểu đội làm nhiệm vụ như Dương Càn đều có cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh.

Một khắc trước.

Bọn họ vẫn mơ tưởng Triệu Phong sẽ trở về, làm ra đủ loại kỳ tích.

Không ngờ, chỉ trong chớp mắt đã chứng kiến một màn này, quả đúng là ngã từ thiên đường xuống địa ngục.

Dường như có cảm ứng.

Triệu Phong đứng trước cửa sơn môn, đột nhiên quay đầu, hướng về phía tiểu đội Dương Càn mỉm cười.

Nụ cười đó rất ôn hòa, cảm giác như người thân xa cách đã lâu.

Đám người Dương Càn, Lâm Phàm, Dương Thanh Sơn đều thoáng cứng đờ bất động

Ngoại trừ Lâm Phàm ra, trên mặt những người còn lại, khó có thể che dấu được một tia thất vọng

- Triệu sư đệ, nhất định không phải thực sự đầu hàng

Lâm Phàm có một loại trực giác khác biệt, đó chính là cản cứ vào tính cách của Triệu Phong lúc trước.

Sự tỉnh táo, trí tuệ, khả năng khống chế cục diện không gì sánh nổi của Triệu Phong, chính Lâm Phàm đã tự thân thể nghiệm, cho nên mới hiểu rõ sâu sắc.

- Các vị sư huynh, sư muội, lại gặp nhau rồi

Trong con mắt trái ôn nhuận của Triệu phong, nổi lên một tia rung động thâm lam, khiến người các có cảm giác như được mưa xuân tẩy lễ.

Lúc chạm mặt với mắt trái thần bí kia, mọi người trong tiểu đội đều cảm thấy bình thản, cảm thấy trong lòng yên bình.

Cùng lúc đó.

Thiên Nguyệt Sơn! Đại điện Tông chủ.

- Bẩm báo Tông chủ! Triệu Phong đến trước cửa Tông môn, nói rằng lần này trở về Tông chính là muốn nhận tội với Vân Hải Tông chủ.

Tin tức kinh người, trong khoảnh khắc đã lan truyền khắp toàn hộ Hiểu Nguyệt Tông

Trong đại điện.

Vân Hải Tông chủ, trưởng lão Chấp pháp và phần lớn Trưởng lão, Đường chủ, đều lộ vẻ sững sờ.

Bắc Mặc càng há hốc miệng.

Triệu Phong đầu hàng ư?

Đánh chết hắn cũng không tin!

- Thiếu niên kia, ngoại trừ tóc lam mắt lam ra, hoàn toàn không khác biệt gì Triệu Phong năm xưa, còn cả con mèo kia nữa...

Một vị Chấp sự ở bên dưới cung kính nói.

Con mèo kia?

Hàng lông mày của Bắc Mặc chợt nhíu lại, một ngọn lửa giận bùng lên, dĩ nhiên đã xác định được người đến đích thị là Triệu Phong, không thể nghi ngờ.

Năm xưa, trong Phù Loan thí luyện, chính con tặc miêu đó đã “đào hố” chôn hắn.

- Hừ! Để xem Triệu Phong muốn giở trò gì, đi ra ngoài xem!

Giữa hàng lông mày của Vân Hải Tông chủ lộ ra một tia hoài nghi, dẫn đầu đoàn người đứng dậy.

Một lát sau.

Đám cao tầng Vân Hải Tông chủ trong Tông môn đều đi tới một điểm cao trước sơn môn, từ trên cao nhìn xuống

Trong tầm mắt, chỉ thấy một thiếu niên tóc lam đứng chắp tay, trên vai là một con tặc miêu đang vung vẩy một cái “cờ trắng”.

Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu hoa tay múa chân vui vẻ, huy động “cờ trắng” không ngừng.

Cờ trắng, bất luận ở thế tục hay Thế giới Tông môn, đều đại biểu cho một loại ý tứ “Đầu hàng”.

Một màn này, khiến cho đám cao tầng của Hiểu Nguyệt Tông trên ngọn núi đều kinh ngạc, quái dị, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc.

Đặc biệt là Bắc Mặc, khuôn mặt hắn run rẩy một trận, đặc biệt là khi nhìn thấy Tiểu Tặc Miêu vung vẩy lá cờ trắng, hắn thiếu chút nữa đã nghẹn họng

- Phản đồ Triệu Phong, đặc biệt trở về Hiểu Nguyệt Tông tạ tội với Vân Hải Tông chủ.

Trên mặt Triệu Phong đầy vẻ vui mừng, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước vào Tông môn.

- Đứng lại!

- Phản đồ, nếu như tạ tội, còn không mau thúc thủ chịu trói?

Các Chấp sự, đệ tử ở phụ cận lập tức căng thẳng như lâm đại địch.

Người nào cũng có thể nhìn ra được, tu vi của Triệu Phong đã đạt tới Chân Linh cảnh, người bình thường căn bản không dám ra tay với hắn.

- Thật sự đầu hàng sao?

Vân Hải Tông chủ trên đỉnh núi khẽ chau mày.

Giờ khắc này, Triệu Phong lộ ra bộ dạng cười nhạt trấn định, so với năm xưa lại càng thong dong hơn.

Trong lòng Vân Hải Tông chủ mơ hồ có một tia bất an, thông qua linh thức điều tra, liền xác định được tu vi của Triệu Phong đã đạt tới cấp độ Chân Linh cảnh, cụ thể ở tầng thứ nào trong “Tam Cảnh Thiên” thì hắn cũng không thể nhìn thấu.

- Ha ha, Vân Hải Tông chủ không phải truy nã Triệu mỗ khắp Hoành Vân Thập Tam Quốc sao? Bây giờ ta trở lại Tông môn chấp nhận chịu tội, chẳng lẽ chư vị không chào đón?

Trên mặt Triệu Phong đầy vẻ vui mừng, có vài phần ôn hòa sáng lạn, khiến cho người khác có cảm giác cả người lẫn vật đều vô hại.

Trên đỉnh núi.

Cao tầng của Hiểu Nguyệt Tông đều tiến hành thương thảo trong giây lát.

- Tông chủ! Có gì phải sợ chứ? Chúng ta đã bổ trí “Bát Long Đồ Ma Trận”, cho dù tiểu tử kia có bản lĩnh ngập trời cũng khó trốn thoát một kiếp này.

- Hừ! Tiểu tử này không ngờ lại dám chui đầu vào lưới, tự tìm cái chết, chúng ta há có thể không chào đón?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.