Giọt tình

Chương 12




- Sư tôn hiện đang bế quan, không thể gặp khách. Nếu như có chuyện gì, có thể do ta chuyển đạt.

Thanh âm của Tĩnh công chúa trong như tiếng chuông bạc.

Ánh mắt nàng trong suốt như nước, kiều nhan như tuyết xuân, một thân váy lam cổ điển cao quý, dịu dàng đoan trang, lại không mất sự hào phóng. Dưới bóng đêm, làn da của nàng lộ ra ngoài, trơn bóng non mềm, không có chút tỳ vết nào, giống như mỹ nhân dưới ánh trăng trong các vần thơ.

Kiều mà không mị, khuynh thành mà không hại nước ương dân.

Nếu dùng thẩm mỹ để đánh giá thì Tĩnh công chúa đã đạt tới một trạng thái cân đối không thể tưởng tượng nổi.

Phần lớn các nam tử ở đây đều quên mất hô hấp, bước chân cả đám ngưng trệ, nhưng lúc đối mặt với ánh mắt của Tĩnh công chúa thì lập tức vội vàng né tránh, trong lòng không khỏi tự ti mặc cảm.

- Cửu muội!

Trên mặt Tam điện hạ lộ vẻ vui mừng, huynh muội gặp lại, nhìn nhau mỉm cười.

- Tĩnh nhi, thương thế của “Túc lão” đã chuyển biến tốt hơn chưa?

Sắc mặt Khương lão trở nên trịnh trọng.

Tĩnh công chúa có chút chua xót, khẽ lắc đầu, nói:

- Sư tôn ngày trước rơi vào vòng ám toán của mấy đại Chân Chủ cấp, trọng thương trí mạng, có thể bảo trì tính mạng đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.

Nghe đến đấy, thần sắc đám người Hoàng thất Thiên Phong, không khỏi có chút sa sút.

- Khương lão, khách quý lần này là ai, lại yêu cầu cần gặp sư tôn?

Tĩnh công chúa thu liễm nỗi lòng, ánh mắt quét về phía đám người Hoàng thất Thiên Phong.

Khương lão và Tam điện hạ lúc này mới kịp phản ứng.

- Cửu muội, để ta giới thiệu cho muội, vị này chính là Triệu... A..

Tam điện hạ vừa mới đưa tay chỉ vào sau lưng, lời nói đến miệng đột nhiên nghẹn lại.

Lúc Khương lão và Tam điện hạ quay lại, nào thấy bóng dáng của Triệu Phong đâu nữa? Rất nhanh ánh mắt của mọi người liền chuyển tới bãi cỏ bên cạnh.

Trên bãi cỏ.

Một thiếu niên tóc lam đang lặng lẽ yên bình ngủ trên đồng cỏ, hô hấp cực nhẹ.

- Hắn... Lại ngủ rồi!

Đám người Hoàng thất Thiên Phong khẽ hô lên một tiếng, nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái.

Hai mươi ngày qua, việc Triệu Phong thích ngủ, bọn hắn sớm đã quen rồi.

- Hắn là ai?

Sắc mặt Tĩnh công chúa bình lặng như nước, nhưng trong thanh âm trong trẻo lại có chút lạnh lùng, không khó đoán được, tâm trạng của nàng có chút không vui.

Đổi lại là bất kỳ người tuổi trẻ tài tuấn nào gặp được Tĩnh công chúa - người mang sắc thái “truyền kỳ” tại địa vực Hoành Vân, e rằng đều sẽ cảm thấy được yêu mà lo sợ, tâm thần bất định, chỉ lo sẽ thiếu sót cấp bậc lễ nghĩa.

Nhưng vị khách nhân thiếu niên trước mặt, không ngờ lại trực tiếp ngủ gật lúc gặp mặt Tĩnh công chúa.

Trong sơn trang

Một vài cường giả tinh anh của Liên minh Thiết Long đều lộ vẻ kinh ngạc, thần thái cực kỳ đặc sắc.

- Chậc chậc, ở trước mặt đệ nhất mỹ nữ Thiên Phong mà cũng có thể ngủ được, đây quả là tình huống lần đầu gặp phải.

- Có ý tứ, Tĩnh công chúa khẳng định rất tức giận, chẳng qua với hàm dưỡng của nàng nhất định sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Mọi người ở đây đều âm thầm trao đổi, bộ dạng như chờ xem kịch vui.

- Hắc hắc, cửu muội, tình huống của vị khách quý này, có chút đặc thù...

Tam điện hạ xấu hổ cười, vội vàng giải thích.

- “Khách quý” như vậy, tiểu muội vẫn là lần đầu gặp được. Mặc dù huynh là điện hạ của Hoàng thất Thiên Phong thế nhưng đem một người lai lịch không rõ vào cứ điểm hạch tâm của “Liên minh Thí Long”, phải chăng có chút không ổn thỏa?

Tĩnh công chúa vẫn đoan trang dịu dàng nhưng trong ngôn từ lại mang ý chất vấn, khiến bầu không khí trên sân, đột nhiên trở nên khẩn trương

Hiển nhiên, luận thân phận, Tĩnh công chúa chỉ cao hơn chứ không thấp hơn Tam điện hạ.

Mọi người ở đây cũng không cảm thấy kỳ quái.

Tĩnh công chúa ngày xưa là đệ nhất thiên tài của Thiên Phong Cường Quốc, thậm chí còn từng tham gia Thánh Vực Chân Long Hội.

Không chỉ vậy, nàng còn là đệ tử quan môn của Túc lão.

Luận tu vi thiên phú, Tĩnh công chúa đã đạt tới Chân Nhân cấp, tuổi còn chưa đến hai mươi, đặt trong khu vực Hoành Vân này, tuyệt đối là kỳ tài có một không hai.

- Cửu muội... Triệu huynh này chính là đệ nhất thiên tài Hoành Vân Thập Tam Quốc ngày xưa, cũng là người trên đường giúp chúng ta tránh thoát một kiếp...

Trên trán Tam điện hạ lập tức ứa mồ hôi lạnh.

Tĩnh công chúa mặc dù là muội muội của hắn, thế nhưng nàng từ nhỏ đã kinh tài tuyệt diễm, được đệ nhất Tông phái “Thiên Phong Các” của Thiên Phong Cường Quốc chọn trúng

Trong Hoàng thất Thiên Phong thân phận của Tĩnh công chúa cũng cực kỳ đặc thù.

Mặc dù nàng là công chúa, thế nhưng lại là thiên tài trăm năm khó gặp của Thiên Phong Các, chịu sự ràng buộc giữa Hoàng thất và Tông môn.

Thậm chí, trong mắt các cường giả trong Tông môn, tầm quan trọng của nàng so với Thiên Phong Quốc Chủ đã qua đời, còn trọng yếu hơn.

Giờ phút này.

Đối mặt với sự chất vấn của Tĩnh công chúa, Tam điện hạ chợt cảm thấy áp lực như núi lớn đè lên người, hắn hiểu rất rõ tính khí của cửu muội, e rằng lúc này nàng đang rất bực mình rồi.

Ngay cả Khương lão ở bên cạnh cũng thầm đồ mồ hôi lạnh một phen.

Dưới tình huống “Túc lão” - người đứng đầu liên minh đang bế quan, quan môn đệ tử như Tĩnh công chúa, nghiễm nhiên đã trở thành người phát ngôn của ông ta.

Đối với những chuyện phát sinh bên ngoài, Triệu Phong đã chìm vào giấc ngủ, cũng không hề hay biết.

Chỉ cần bên ngoài không có động tĩnh mãnh liệt hoặc nguy cơ sát ý tiếp cận, Triệu Phong cũng sẽ không dễ dàng tỉnh lại.

Lúc này chìm vào giấc ngủ, hoàn toàn khác biệt tình huống lần trước Thần Linh nhãn xảy ra dị biến.

- Người đâu, trước hết hãy sắp xếp cho một người một mèo này thật tốt, không có lệnh của ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được tiếp cận.

Tĩnh công chúa bề ngoài nhu tình, thế nhưng ra lệnh lại quyết đoán phi thường

Vừa mới nói xong

Vài đạo thân ảnh trong sơn trâng nhanh chóng tiến tới gần, vây quanh Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu.

- Tĩnh nhi, ngàn vạn lần không thể!

Sắc mặt Khương lão đại biến, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Hắn biết rõ, vị thiếu niên trước mắt là một cường giả Chân Huyền cấp, thực lực thâm bất khả trắc.

Chẳng qua vì lâm vào ngủ say cho nên khí tức trong cơ thể Triệu Phong mới cực kỳ yếu ớt, nên cũng không dễ dàng phát giác ra.

Nhất thời, bầu không khí trên sân lập tức trở nên ngưng trọng chưa từng có.

Khương lão và Tam điện hạ kiệt lực bảo vệ Triệu Phong, ngăn cản Tĩnh công chúa hạ đạt mệnh lệnh.

- Các ngươi muốn kháng lại mệnh lệnh của ta?

- Các ngươi muốn kháng lại mệnh lệnh của ta?

Tĩnh công chúa lập tức trầm mặt. Thanh âm trở nên lạnh lùng, nàng cũng không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy.

Khương lão và Tam điện hạ, tại sao lại che chở cho một thiếu niên không rõ lai lịch, thậm chí còn dẫn hắn vào cứ điểm hạch tâm của Liên minh Thí Long?

Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu nhe rằng vung trảo, ngồi ở trên người chủ nhân, ngạo nghễ nhìn các thành viên của Liên minh Thí Long đang vây xung quanh.

- Ồ! Con mèo này...

Tĩnh công chúa đột nhiên cảm thấy quen mắt.

Tiểu Tặc Miêu trước mắt có chút trùng hợp với một đoạn hình ảnh trong ký ức mà nàng đã từng gặp tại Thánh Vực Chân Long Hội.

- Tiểu Tặc Miêu... Thiếu niên tóc lam...

Đôi mắt xinh đẹp của Tĩnh công chúa xoay chuyển, cẩn thận quan sát hình dáng bên ngoài của thiếu niên tóc lam.

Lúc này.

Triệu Phong đang chìm vào giấc ngũ, nghiêng người quay lưng về phía nàng, cho nên Tĩnh công chúa chỉ có thể nhìn thấy đại khái.

- Không ngờ là... Hắn...

Sau khi nhìn kỹ, trái tim của Tĩnh công chúa đột nhiên đập mạnh.

- Nhưng hắn làm sao có thể... Xuất hiện ở nơi này?

Trên mặt nàng tràn ngập kinh hỉ, không khỏi nghẹn ngào, nói năng lộn xộn, gắt gao tập trung nhìn thiếu niên tóc lam đang bình yên ngủ trên đồng cỏ.

Chuyển biến đột ngột này khiến mọi người ở đây đều kinh ngạc đến ngây người, cả đám đều cảm thấy cằm của mình đã rơi xuống đất rồi.

Một khắc trước, Tĩnh công chúa vẫn còn giận dỗi, thậm chí không nể mặt người khác.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, thái độ của Tĩnh công chúa liền biến hóa tột độ, khiến cho mọi người không thể không phỏng đoán.

Mọi người đều nói rằng nữ nhân dễ thay đổi, tâm tư của nữ nhân càng như kim dưới đáy biển.

Lúc này, mọi người ở đây cuối cùng cũng thấu hiểu sâu sắc lời nói đó.

Trên mặt Tĩnh công chúa có chút đỏ bừng, lộ vẻ kinh hỉ hưng phấn, trên nét mặt thậm chí còn xuất hiện một chút kính ngưỡng xuất phát từ nội tâm, thậm chí còn có một loại thái độ sùng bái ôn nhu của tiểu nữ nhi.

Tam điện hạ há hốc miệng, đột nhiên phát hiện mình vẫn không hiểu rõ cửu muội đã sống cùng mình bao nhiêu năm qua.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại thái độ ngượng ngùng ôn nhu như vậy, từ trên mặt Tĩnh công chúa.

- Triệu Phong này, rốt cuộc trên người có bí mật gì, không ngờ lại có thể khiến cho đệ nhất thiên tài mỹ nữ của Thiên Phong Cường Quốc ngày xưa, cũng động lòng ưu ái?

Tất cả các cường giả tinh anh ở đây, đều không thể nào hình dung được tâm tình của mình lúc này.

Thiếu niên tóc lam trước mắt, trên người phảng phất có một loại ma lực thần kỳ, cho dù là trong lúc ngủ say, nhưng vẫn có thể khiến cho nữ thần trong lòng mọi người ưu ái.

Ngay cả Khương lão kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.

- Khương lão, Tam vương huynh, không ngờ các người có thể đưa hắn đến “Liên minh Thí Long”, đây chẳng lẽ là trời cao chiếu cố chúng ta?

Tĩnh công chúa hít sâu một hơi, trái tim thiếu nữ vẫn nhảy lên dồn dập, đôi mắt dễ thương từ đầu đến cuối vẫn dừng lại trên người thiếu niên, khó có thể dịch chuyển khỏi hắn.

Sau đó, mọi người tận mắt nhìn thấy Tĩnh công chúa không tiếc thân thể ngàn vàng, khuất thân nâng Triệu Phong đang ngủ say dậy, sau đó cho người đặt hắn lên một cái giường êm, thậm chí còn đích thân phục thị chăm sóc.

Trong sơn trang.

Đám cường giả tinh anh của Liên minh Thí Long đều có chút hoài nghi ánh mắt của của mình.

Nữ thần trong lòng, Tĩnh công chúa - đệ nhất thiên tài mỹ nữ của Thiên Phong Cường Quốc, không ngờ lại hạ thấp thân phận cao quý của mình để chăm sóc cho một thiếu niên cùng tuổi.

Triệu Phong chìm trong giấc mộng, bên mũi truyền đến một mùi hương thơm ngát sâu kín, không khỏi xoay người, cánh tay lướt qua bờ mông đầy đặn của Tĩnh công chúa.

Gương mặt Tĩnh công chúa đỏ như máu, vội vàng tranh thủ sắp xếp Triệu Phong vào trong một căn phòng màu trắng thuần khiết, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Trước khi đi nàng còn ngoái đầu lại liếc nhìn Triệu Phong đang ngủ mơ, trong ánh nhìn hàm tình một loại ôn nhu và si ý.

Một lát sau, trong một tòa lầu các ở trong núi.

- Cửu muội, ngươi biết Triệu huynh từ lúc nào?

T am điện hạ tò mò không nhịn nổi, chợt hỏi.

Giờ khắc này, ngọn lửa tò mò đang rào rạt thiêu đốt trong lòng mọi người, ngay cả Khương lão lăn lộn nhiều năm cũng cảm thấy hiếu kỳ.

Trong hiểu biết của mọi người, Tĩnh công chúa là một người cao ngạo, chưa từng có người trẻ tuổi tài tuấn nào trong khu vực Hoành Vân lọt vào mắt xanh của nàng.

- Ta biết hắn, nhưng hắn chưa chắc đã biết ta...

Tĩnh công chúa thở dài sâu kín.

Lúc này.

Trong đầu nàng, nhanh chóng xẹt qua một đoạn hình ảnh ngắn ngủi.

Lúc hình ảnh bắt đầu.

Tĩnh công chúa thân ở trên sân thi đấu Thượng cổ, trước mặt mấy ngàn tân tinh thiên tài đến từ khắp nơi trên Đại lục, tài năng của nàng căn bản không có chút ý nghĩa gì.

Trên Thánh Vực Chân Long Hội, nàng là một thiên tài Chân Nhân cấp sơ thành, có thể nói là tồn tại hàng chót.

So với những tân tinh rực rỡ chói mắt kia, nàng cũng chỉ là người bình thường, chứ đừng nói là những vị thiên kiêu cái thế lực áp mấy thời đại.

Trong số những người đó, nàng ngưỡng mộ năm đại thiên kiêu cái thế nhất, từng tràng quyết đấu đặc sắc đó, đã thúc đẩy thời đại này đạt tới đỉnh phong từ cổ chí kim.

Không có gì ngoài dự liệu.

Trận chiến đầu tiên, nàng thua.

Trận thứ hai, nàng lại thua.

Trận thứ ba, tiếp tục thảm bại.

Thậm chí bản thân nàng ngay cả vòng thi đấu thứ nhất là “Ngũ Vực Tranh Phách” cũng không gắng gượng vượt qua nổi, giữa chừng trọng thương, không thể tiếp tục.

Đương nhiên.

Nàng không cam lòng, cho dù bị đánh bại cũng phải xem cho hết các trận giao phong của những thiên tài đỉnh cao trong cùng thời đại với mình.

Chân Long hội vẫn tiếp tục.

Cho đến khi nàng nhìn thấy một ngôi sao rực rỡ chói mắt, một Tân Nhân Vương, một hắc mã cường thế vô địch, một thiên tài tạo nên kỳ tích, từng bước trở thành tân thiên kiêu cái thế.

Thiếu niên đó, một đầu tóc lam, trên người có một con mèo Linh sủng, dẫn dắt sự chú ý của toàn trường, thiêu đốt bầu không khí trên sân thi đấu Thượng cổ lên đến đỉnh điểm.

Nghịch chuyển, kỳ tích, đánh đâu thắng đó... Thiếu niên trong tầm mắt, từng bước trèo lên đỉnh cao.

Chẳng biết từ khi nào, khóe mắt nàng trở nên ươn ướt, không nhịn được hò hét cổ vũ cho hắn.

Không ai biết rằng...

Trên tràng thịnh hội đỉnh phong đó, một người một mèo này đã chiếm được bao nhiêu sự ủng hộ, giành được bao nhiêu sự cảm mến của những người hâm mộ.

Tốc độ hồi tưởng vốn rất nhanh, thoáng cái trôi qua như một cái chớp mắt.

Những hình ảnh đó, không ngừng lướt qua trong đầu Tĩnh công chúa.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày, mình lại có thể gặp được thiếu niên này, còn là gặp hắn gần trong gang tấc, đưa mắt nhìn hắn hít thở, ngủ say...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.