Giông Tố Thảo Nguyên

Chương 20




"Này! Ngươi nói gì đi" Chán nản buông ra lời nói , Nhược Thiên ngáp dài ngáp ngắn chống cằm nhìn Bạch Quý. Khi không mới sáng sớm lại nổi hứng muốn nàng đi ngắm hoa tại hoa viên chán ngắt thế này, tối qua thật sự là ngủ trễ lắm a. Tuy rằng nàng đã nói sẽ cho hắn muốn gì được đó nhưng cũng đâu cần phải lôi nàng vào những nơi buồn tẻ thế này , thà rằng hắn đốt cả vương phủ còn vui hơn. Nàng không thích hoa a , nếu có chỉ có Mạn châu sa hoa thôi mà ở đây lại trồng toàn hoa cúc chán ngắn thế này.

"Bạch Quý , nói ta nghe ngươi yêu thích hoa gì" không trông chờ lời nói từ người phía đối diện nàng liền tự mình lấy lời ra hỏi.

"Thiếp không yêu thích hoa gì , còn ....còn ngài thì sao?" Bạch Quý không khỏi ngại ngùng mà hỏi ngược lại. Hắn không nghĩ rằng có một ngày mình lại được ngồi gần vương gia thế này , lại còn được nói chuyện với người. Một cảm giác hạnh phúc chợt xen vào tim nhưng hắn đã kịp ngăn lại , tự lắc đầu trấn tĩnh bản thân , tốt nhất không nên vọng tưởng cao xa.

Nhìn hành động lắc đầu của Bạch Quý thì nàng không khỏi khó hiểu. Tên này không phải có vấn đề gì chứ ?.

"Mạn Châu Sa Hoa, có lá lại không có hoa, có hoa lại không có lá, vĩnh viễn không thể có nhau." nói đến đây Nhược Thiên chợt thay đổi tâm trạng . Khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, phải rồi cả đời vĩnh viễn không thể có nhau.

Bạch Quý nhìn gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười dịu dàng thì không khỏi động lòng nhưng.....ý vương gia là gì? Vĩnh viễn không thể có nhau có phải ám chỉ ngài và hắn hay không? Phải chăng kiếp này không thể cùng nhau nên duyên?. Nghĩ đến đây tim hắn như quặn thắt lại , cảm giác đau đớn xâm lấn cơ thể . Hắn muốn khóc thật rồi.

"Phải rồi, tối nay hoàng thượng mở yến tiệc, ta muốn ngươi cùng đi và ngươi không được từ chối" Nhược Thiên không khỏi háo hức đến tối nay a, nàng thật sự muốn biết dung mạo của vị Hiền Phi kia yêu nghiệt đến đâu , xinh đẹp đến đâu mà tên vương gia chết tiệt lại mê muội đến vậy.

"Vâng, thiếp nghe theo người"

Tối đến , khắp hoàng cung hoàn toàn chìm trong sự náo nhiệt . Hoa được trưng bày khắp nơi trong hoàng cung , lồng đèn được treo lên tăng thêm ánh sáng, khắp nơi đều là tiếng cười nói rộn ràng vui vẻ.

Đặc biệt điện thiết tiệc được trang trí xa hoa lộng lẫy , những vật dụng được dát vàng tạo thêm phần cao quý cho nơi này. Trên ghế rồng vị hoàng thượng trẻ tuổi của vương quốc nữ tôn. Hai bên là các vị quý phi ăn mặc lộng lẫy xa hoa , mỗi người đều thể hiện được nét đẹp đã nhìn vào là không thể rời khỏi của mình. Bên dưới là các bá quan văn võ ăn uống vui vẻ ,nhưng vẫn còn một bàn để trống mà ai cũng biết là của người nào.

"Tà vương gia , Tà vương phi tới.... ..."

Xuất hiện liền thu hút được mọi người. Tà vương phi? Chẳng phải hai năm trước đã thất sủng hay sao?

Nhược Thiên hôm nay mặc tử y đơn giản nhưng vẫn toát lên được vẻ đẹp vừa cương vừa nhu của mình. Mái tóc ngan lưng vốn không thích cột lên , môi đỏ yêu kiều , ánh mắt sắc sảo , trên trán lại vẽ một bông hoa Bỉ Ngạn kiều diễm . Từng bước đi đều cuốn hút người nhìn , từng động thái cử động đều được người ta chú ý.
Bạch Quý mặc tử y đơn giản. Gương mặt không điểm một chút son phấn nhưng cái nét mặt vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ thật sự hiếm thấy . Ánh mắt sáng ngời kia thật sự rất có hồn. Nam nhân này thật ra là nhìn cũng được chứ không đến nổi gọi là ''xấu nam''.

"Thần thiếp đến trễ mong tỷ tỷ thứ tội'' Nhược Thiên và Bạch Quý thi hành lễ trước người gọi là hoàng thượng.

Giọng nói nhẹ nhàng , khuôn miệng đang mỉm cười của Nhược Thiên thật sự là dọa người.Thường ngày người được gọi là Tà vương gia thật sự là rất nóng tính , việc gì không vừa ý liền phá bỏ. Việc Tà vương yêu điên cuồng Hiền Phi của hoàng thượng đã truyền khắp hoàng cung không ai là không biết , ngày nào cũng la lối om xòm đập phá đồ vật đòi người làm hoàng thượng không cách nào mà gỡ rối phiền muộn.

''Được rồi , ta không trách , muội nhanh chóng tham gia đi"
-----DĐLQĐ-------
Nhược Thiên nắm tay Bạch Quý đang run trực tiếp ngồi vào bàn. Nàng không khỏi cười thầm , Bạch Quý hắn đúng là nhu nhược nam nhân a.

"Hiền Phi, chàng đánh một khúc cầm góp vui đi'' hoàng thượng không khỏi vui mừng vì hôm nay muội muội của hắn không làm loạn mà phá nát yến tiệc a.

"Vâng"

Hiền Phi giọng nói nhẹ nhàng hiền hòa , gương mặt xinh đẹp với làn da trắng thật sự là một nam nhân xuất sắc. Bàn tay thon dài đặt lên đàn , khẽ đánh một khúc cầm. Tiếng đàn ngọt ngào , trong trẻo làm cho người ta thật sự chìm đắm vào. Vóc dáng hồng y nhẹ nhàng đi theo từng tiếng nhạc thật quyến rũ kiều diễm.

Nhược Thiên đang ăn , vừa nhìn thấy hình dáng Hiền Phi liền có cảm giác muốn nôn. Tay che miệng lại tránh cảm giác muốn ói của bản thân. Hành động của nàng làm Bạch Quý khó hiểu.

"Không sao, ta chỉ có chút muốn nôn thôi'' Nhược Thiên hiểu Bạch Quý muốn hỏi gì liền không đợi hắn hỏi mà tự nói .

Nàng chẳng qua muốn đến xem Hiền Phi là người thế nào mới đến yến tiệc. Nhìn qua quả thật nhan sắc có thể xem là xuất sắc nhưng cái hành động ẻo lả lắc lư như lật đật kia thật sự nàng không thể chịu nổi liền có cảm giác muốn nôn . Vừa nghĩ xong lại muốn nôn rồi.

Tiếng đàn kết thúc trong tiếng vỗ tay tán thưởng của bá quan văn võ. Hiền Phi đưa tầm mắt đến Bạch Quý, nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng thâm sâu.

"Chẳng hay Tà vương phi có thể đánh một khúc đàn góp vui không?''

"Ta.....ta....ta không biết đánh đàn" Bạch Quý ngại ngùng cuối thấp đầu . Đúng , hắn không giỏi cầm kì thi họa .

Nhược Thiên nhíu mày. Gì đây? Hiền Phi này có ý gì , là vô tình hay cố ý gây sự? Nhược Thiên hướng mắt đến nụ cười của Hiền Phi cũng đoán ra được vài điều.....Nhất định Hiền Phi có tâm ý với tên vương gia chết tiệt này rồi , có lẽ quá tham vọng tiền tài nên mới theo hoàng thượng mà bỏ lại tên vương gia này. Rõ ràng là lòng dạ hồ ly.

Mọi người cũng bắt đầu bàn tán xung quanh về vị Tà vương phi :"Không biết đánh đàn",
"Không xứng với vương gia", "Là phế vật",...... và rất nhiều lời bàn tán không tốt đẹp.

Bạch Quý nắm chặt tà áo , môi mím lại , khẽ rơi nước mắt. Chợt một bàn tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt hắn. Hắn biết , người đó là vương gia.
Nhược Thiên nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Bạch Quý. Dùng tay kéo mặt hắn lại gần mình rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi mắt ấy. Nàng không cho phép ai bắt nạt nam nhân của nàng , càng không cho phép ai xúc phạm hắn.

Hành động của Nhược Thiên không khỏi khiến những người có mặt im lặng. Ngay cả Bạch Quý cũng không tin vào mắt mình .....vương gia người hôn hắn. Nhất thời Bạch Quý chỉ biết cúi đầu ngại ngùng.

Nhược Thiên lạnh lùng phất tay áo đập mạnh bàn đứng dậy "Gầm" , làm cho những người đang bất động phải giật mình trước hành động ấy. Nàng lạnh giọng, thật khiến người khác phải rùng mình , ngay cả hoàng thượng cũng không thể tránh khỏi.

"Dạ Nhược Thiên ta cưới phu không phải theo ý các ngươi , chàng không cần giỏi cầm kì thi họa chỉ cần ta thích là được , các ngươi có tư cách gì chê bai ".

"Nhược Thiên ta lấy danh dự ra thề , kẻ nào có ý xúc phạm chàng thì ta sẽ khiến kẻ đó muốn sống không được muốn chết không xong".

Nói xong nàng lạnh lùng kéo tay Bạch Quý ra khỏi yến tiệc để lại sự ngơ ngác cho những người ở đó. Mà vị Hiền Phi nào đó không khỏi tức giận : Bạch Quý ngươi giỏi lắm , giám cướp Tà vương của ta , ta nhất định phải giết ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.