Giống Như Đã Từng Quen Biết

Chương 2: Mai rùa




Trời đã tờ mờ sáng, nhưng Cổ Nhược Phong nằm trên giường vẫn không buồn ngủ chút nào, đôi mắt trong trẻo xinh đẹp mê hồn, con ngươi mở to trừng màn trướng, trong đầu không ngừng nghĩ về những gì tên quỷ kia vừa mới nói.

“Huyết Vương vô danh, đêm đó được sinh ra, trời đất đổi màu, bóng đêm hắc ám chỉ chừa lại một vòng huyết nguyệt*, nhuộm đỏ trời đêm, nước lũ bên bờ sông tăng vọt, phá hủy đồng ruộng, núi đá sụp đổ, mọi người trong cả nước đều hoảng sợ. Quốc sư Thiên Tâm có nói: “Đây rõ ràng không phải con của Vương triều, nên giết!” Vì vậy Hoàng thượng Mộ Dung Tô hạ chỉ giết, nhưng mà bất luận người dùng tay giết, dùng đao chặt, dùng hỏa thiêu, lại chỉ hôn mê chứ không chết. Cuối cùng, đêm đó Huyết vương liền bị đưa ra khỏi hoàng cung, vào ở trong phủ đệ của Tuyết vương gia tiền triều không được sủng ái, ngay cả tên cũng không có. Một tháng sau, hạ nhân trong phủ phát hiện Tuyết vương này lại hút máu người, về sau trăng tròn mỗi tháng đều phải hút hết máu của một người! Bởi vậy cái tên Huyết vương cứ thế mà đến.”

*huyết nguyệt: mặt trăng máu

“Huyết vương phủ rất gần Cổ gia, có một lần ta đi dạo gần chỗ đó, không khéo đụng phải Huyết vương đang hút máu người. Hắn thật sự hút hết máu tươi của một người sống đó!”

“Mười năm trước ta cũng thấy qua một lần, không nghĩ tới Huyết vương lại nhìn thấy ta, áp lực đó khiến ta không thể nào nhúc nhích được. May mà có người xuất hiện, nếu không chỉ sợ ta đã mất mạng ở chỗ đó rồi.”

Từng câu nói một lần lại một lần vang lên ở bên tai Cổ Nhược Phong.

“Thật sự là hút máu sao? Lại có thể thấy quỷ, hoặc có thể nói là...Ngự quỷ? Giọng nói thì thào khe khẽ vang lên ở trong phòng, Cổ Nhược Phong đột nhiên cảm giác được thế giới này còn có một người có thể thấy quỷ giống như mình là một chuyện cực kỳ đáng được ăn mừng. Đối với những lời đồn đại về Huyết vương kia, nàng mơ hồ lại có chút mong chờ.

Thời gian mười lăm ngày, nói dài cũng không dài bảo ngắn cũng không ngắn. Chỉ là tin tức lưu lại trên phố này...

“Ngươi biết không, Cổ Tiểu Tứ kia ngốc* rồi!”

*ngốc: đần độn, ngu ngốc

“Cái gì! Kẻ điên kia ngốc rồi?”

“Đúng rồi, ngươi thậm chí còn không biết!”

“Nói một chút nói một chút, sao lại thế? Không phải là nàng thắt cổ tự sát sao?”

“Nghe nói về sau sống trở lại! Mà Hoàng thượng còn hạ chỉ gả nàng cho Huyết vương!”

“Gả cho Huyết vương? Kia chẳng phải là tìm đường chết sao?”

“Đúng vậy. Đã lâu không thấy Cổ Tiểu Tứ này xuất hiện rồi sao? Nàng không phải bị ngốc thì là cái gì?”

“Điều này cũng đúng, ta đoán chừng nàng cũng sợ đến điên rồi.”

“Điên cũng tốt, miễn cho mỗi ngày đều phát điên ở trên đường này.”

“Haha, bất quá cũng ít đi chút lạc thú.”

“Chờ nàng tiến vào Huyết vương phủ không phải sẽ có lạc thú để xem sao?”

“Nàng tiến vào Huyết vương phủ liền chết, ta còn nhìn thấy lạc thú gì nữa.”

“A, đại hôn này không phải là đầu tháng sao? Dù sao cũng còn cách nửa tháng. Không biết kẻ điên này có thể biến Huyết vương phủ thành cái dạng gì?”

“Ngươi nói, Huyết vương có thể nổi giận mà hút hết máu nàng trong đêm đại hôn hay không?”

“Không nói chính xác được.”

“Nếu không, ta lại đánh cuộc?”

“Tốt! Đến đây, mấy người anh em, ta cá là kẻ điên kia không sống quá đêm đó!”

“Ta cá nàng có thể sống hai ngày!”

“Ta cá là.... ...”

“... ...... ....”

“... ...... ....”

Cổ Nhược Phong dịch dung, mặc quần áo nam trang ngồi trong một góc trà lâu, ngồi nghe mọi người lqd chung quanh coi hắn như trung tâm của đề tài mà nổi lên đánh cuộc, bất giác có chút buồn cười. Xem ra kẻ điên như mình ở trong mắt người khác còn có loại tác dụng này?

Đặt ly trà xuống, nhìn qua cửa sổ, người qua lại trên đường, vui cười tức giận chửi mắng, hỉ nộ ái ố, hoặc cười hoặc khóc, dần dần tiêu tan giữa ánh chiều tà, rồi sau đó lại tiếp diễn.

Mỗi người đều có cuộc đời của mình, cùng người khác làm bạn, hoặc là chia cách, hoặc dắt tay cả đời. Vậy, mình và Huyết vương thì sao đây?

Tuy nói mình không ôm bất cứ ảo tưởng gì đối với cuộc hôn nhân xảy ra bất ngờ này, nhưng mà, Cổ Nhược Phong nàng vẫn để lại cho mình một khả năng, có lẽ bọn hắn có thể dắt tay nhau cả đời?

Lúc này, trên đường không có nhiều người đi lại lắm, bỗng nhiên càng vội vàng, có lẽ nên dùng hai từ 'chạy trốn' để hình dung thì chính xác hơn, giống như có thứ gì đó đang đuổi theo phía sau bọn họ. Chỉ là, chạy một hồi liền dừng lại.

Cổ Nhược Phong nhìn ngược lại phía đám người kia, xa xa, chỉ thấy một bộ hồng y, trong vòng năm trượng xung quanh hắn không có một bóng người. Một đầu tóc dài đen như mực không được búi lên, theo gió mà bay, trên mặt là một chiếc mặt nạ quỷ bằng bạc, xuyên qua mặt nạ là một đôi mắt màu đỏ, càng lộ ra vẻ hung dữ.

Hắn đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước, bỏ qua tất cả mọi người xung quanh.

“Huyết vương!” Không biết người nào hô lên một tiếng, lôi kéo chú ý của những người xung quanh.

“Các người nhìn ánh mắt của hắn, màu đỏ! Chẳng trách muốn hút máu người!”

“Đúng, cả ngày mang theo cái mặt nạ quỷ, không biết dưới mặt nạ này có xấu xí như vậy không.”

“Đừng nói nữa, miễn cho hắn tức giận liền đem ngươi hút khô.”

“Haha, ngươi không biết sao, Huyết Vương trừ ngày trăng tròn mỗi tháng, còn lại cũng không có hút máu.”

“Vậy ngươi không sợ vào ngày trăng tròn hắn sẽ trả thù sao?”

“Sợ cái gì? Ngày trăng tròn hắn bị nhốt ở Huyết Vương phủ, không ra ngoài được!”

“Thì ra là thế.”

“Đúng vậy, nói thật, chúng ta cũng rất ít khi thấy hắn xuất phủ, hôm nay thật là lạ, hắn không sợ chúng ta đánh hắn nữa sao?” Một người nghi ngờ hỏi, lần trước Huyết Vương ra ngoài, đám người bọn họ còn hung hăng dậy dỗ hắn một trận. Huyết Vương này tuy nhìn kinh khủng, nhưng tay lại trói gà không chặt.

“Nếu không, chúng ta cùng lên sửa hắn?”

“Tốt, đại ca ta đã lâu không có hoạt động gân cốt rồi.”

Một đám người hi hi ha ha đi về phía trước, mang theo một chút sợ hãi, một chút vui vẻ muốn trả thù.

Cổ Nhược Phong là người có nhĩ lực hạng nào, những lời này không một câu nào thoát khỏi tai nàng. Đôi mắt trừng lớn, Huyết Vương sẽ bị người đánh? Nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ngay cả quỷ cũng sợ người, sao lại bị người sửa chữa?

Giương mắt nhìn lần nữa, Cổ Nhược Phong cảm thấy có một đạo ánh mắt đang nhìn nàng, là từ trong tấm mặt nạ của Huyết Vương kia, đôi mắt kia còn sáng hơn so như hồng bảo thạch tinh khiết.

Hắn, đang nhìn mình.

Chẳng lẽ, lần này hắn ra ngoài là để nhìn mình?

“Đánh hắn!” Một tiếng hô hoán, cắt đứt suy nghĩ của Cổ Nhược Phong.

Đám người xung quanh xôn xao nổi dậy, dần dần đi về phía Huyết Vương, có rất nhiều người muốn đánh chết Huyết Vương. Trong thiên hạ ai chẳng biết Huyết Vương này đánh không chết, giết không chết, đốt không chết? Chỉ cần hắn không chết, tội danh này liền không rơi trên đầu mình, huống hồ, nói không chừng Hoàng Thượng cũng hi vọng mình có thể đánh chết hắn!

Mắt Cổ Nhược Phong thấy đám người đi về hướng Huyết Vương, mà Huyết Vương lại bất vi sở động (không có hành động), hắn giống như bị đóng đinh, hai mắt xuyên thấu qua đám người, chỉ nhìn Cổ Nhược Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.