Giới Thần

Chương 44




Trong cái nắng chói chang giờ thể dục, tôi vinh quang ngất đi khi chỉ mới chạy được nửa vòng sân. Môn này không thi tốt nghiệp hay đại học gì, nhưng tất nhiên cũng phải học cho ra trò và cái ra trò của tôi là chỉ cần hoàn thành một vòng sân (trong khi tụi con gái khác phải hoàn thành bốn vòng và con trai phải chạy đến bảy vòng cơ). Thế mà tôi cũng có thể ngất đi được.

Bình thường một vòng đối với tôi là chuyện khá nhẹ nhàng. Tôi chạy xong còn đứng bên đường chạy trêu Phát nữa. Bao giờ cậu ấy cũng dứ dứ nắm đấm ra hù dọa tôi. Nhưng tôi nào có sợ. Vậy mà hôm nay mới hơn nửa vòng tôi đã bại trận.

Tôi không biết bằng cách nào mình được đưa đến phòng y tế. Nhưng khi tỉnh lại tôi mới dần ý thức được mình ngã úp xuống sân, tay trầy một mảng lớn phải băng lại. Kiểu này thế nào về ba tôi cũng càu nhàu cho mà xem.

Tôi còn đang lo lắng không biết nên giấu nhẹm chuyện này đi với ba mẹ thế nào, thì chợt nhận ra trong chỗ tôi nằm còn có một người khác đang ngồi quay lưng lại phía tôi, nhìn chăm chăm ra cửa sổ – không phải là Phát.

Tôi nhìn đồng hồ, giờ đang là giờ kiểm tra Anh Văn nên không phải Phát là chắc rồi. Nhưng cái bóng lưng quen thuộc này…

“Em tỉnh rồi à?” Không ngờ là Thành. Anh ấy luôn xuất hiện những lúc tôi không thể nào ngờ tới.

Tôi không biết nói gì với anh khi chỉ có hai chúng tôi trong một phòng. Không thể cái kiểu đối thoại như trong phim Đài Loan được “Ôi, sao em lại ở đây?”. Chết mất thôi. Anh ấy lại còn lại gần và đưa tay tôi lên xem nữa.

“May mà chỉ trầy ngoài da thôi. Anh còn sợ em bị gãy tay nữa. Nhưng giờ yên tâm rồi.”

Tôi nhìn lại bàn tay bị anh nắm, hơi đau thật. Nhưng cơn đau không nhức nhối bằng trái tim tôi. Tôi tự mình gán cho mình cái mác mèo mỡ phía sau lưng bạn bè, Lệ Mai sẽ nghĩ gì khi thấy Thành ở đây lúc này chứ?

“Sao, sao anh lại ở đây?” Tôi ngập ngừng. Tôi không dám chắc anh ở đây vì tôi và tôi cũng không muốn tin vậy. Tôi đã tránh mặt anh hết mức có thể, đôi lúc đi ngang lớp anh xuống canteen tôi còn phải vòng đi đường khác nữa. Vậy mà…

“Anh lo cho em.”

Tôi đứng hình. Không ngờ anh lại nói vậy. Tôi nghe trong lòng mình rộn lên. Cảm giác của tôi giờ như một mớ bùi nhùi. Tôi thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi sợ nhìn thấy một Thảo Mây yếu đuối trong đó. Một Thảo Mây không biết kiềm chế cảm xúc của mình. Một Thảo Mây phản bội bạn bè…

“Anh và Mai đã không còn gì lâu lắm rồi. Em đừng vì những gì cô ấy nói mà suy nghĩ.” Anh nói, rồi thở dài, như bất lực trước suy nghĩ của tôi. Nhưng làm sao anh biết trong lòng tôi nghĩ gì.

“Anh biết được những gì?” Tôi không phải đứa ngốc. Làm sao anh biết được Lệ Mai nói gì với tôi, hay tôi đã nói gì với cô ấy.

“Hôm em và Mai nói chuyện, anh vô tình nghe được.”

Tự dưng tôi cảm thấy thở chung một bầu không khí với anh thật ngột ngạt. Không biết anh đã nghe được những gì. Là tôi thừa nhận mình thích Phát? Là tôi nói không đời nào thích anh? Hay còn hơn như vậy nữa?

“Em…” Tôi muốn nói gì đó. Nhưng lại không biết nói gì. Khoảng cách giữa tôi và anh giờ không phải là một hai bước chân, mà là kề cận bên nhau. Nhưng sao tôi cảm thấy chúng tôi còn xa xôi quá. Quả thật lúc tôi nghĩ mình thích anh tôi cũng không mong đợi kết cục này. Tôi không nghĩ sẽ giành giật anh từ Mai, cũng không nghĩ anh sẽ đột nhiên quan tâm đến tôi. Tôi hầu như không để ý đến mình sẽ mất gì được gì, chỉ xem anh là một người thân thiết bên đời, để quan tâm, để yêu thương, để bám víu…

Tôi chưa từng nghĩ anh sẽ ở bên cạnh tôi, săn sóc hay bảo vệ tôi với tư cách là một người bạn trai. Hay nghĩ anh sẽ vì nụ cười của tôi mà vui, vì tôi khóc sẽ cảm thấy không vui. Tôi chưa bao giờ tin rằng anh sẽ quay mặt về phía tôi, chờ đợi tôi hay đưa đôi bàn tay ra cho tôi nắm. Tôi chưa từng hy vọng anh như vậy. Tôi chỉ mong anh mãi là người mà tôi thầm mến, tôi yêu thương, tôi vui vì anh, tôi buồn vì anh. Nhưng không phải là người sẽ đối với tôi như người yêu, hay là hơn thế.

Có lẽ tình yêu đối với tôi vẫn còn là một khái niệm quá xa xôi.

“Cho anh một cơ hội công bằng như những người khác.”

Tôi nghĩ về Lệ Mai, về Phát, về Xuân Thanh, rồi tự hỏi, tình yêu là gì sao tôi thấy bế tắc quá. Có lẽ mọi chuyện đến quá bất ngờ đột ngột, nên tôi không biết phải cư xử sao cho vừa. Không muốn có anh, cũng không muốn mất anh, không muốn có lỗi với Lệ Mai, cũng không muốn dối gạt bản thân mình.

“Em, em xin lỗi. Em…” Anh ra hiệu cho tôi im lặng. Có lẽ anh không muốn nghe. Thì ra anh cũng sợ phải nghe những lời nói phũ phàng.

Tôi nhìn ra cửa sổ, tránh né cái nhìn của anh, trong lòng thấy buồn vô hạn. Cánh bồ công anh nhẹ thổi qua, rồi đáp xuống vai tôi. Tôi tự hỏi liệu có phải anh là Gió trong truyền thuyết hoa bồ công anh?

Gió cuồng nhiệt thổi qua những cánh đồng. Gió lướt đi trong vũ khúc quay cuồng. Gió cầm trên tay cây sáo trúc, thổi những bài ca đẹp đẽ về cánh đồng, và về những miền đất chàng đã đi qua. Gió kiêu hãnh, lạnh lùng và gió cũng vô tâm. Những nơi gió đi qua làm say mê biết bao trái tim bé nhỏ.

Bồ công anh cũng vì đó mà rời bỏ cây. Nàng vươn mình theo gió, muốn được gió ôm ấp vào lòng, vuốt lên từng sợi bông của chiếc áo choàng trắng xốp. Nàng yêu gió, trong sáng và trọn vẹn. Nhưng gió sinh ra không dành riêng cho nàng. Gió sinh ra là để ngao du khắp hướng và không thể dừng chân ở bên nàng mãi mãi. Dù bồ công anh có cố níu giữ, nhưng vô ích, gió cứ thổi đi lạnh lùng…

Có phải nếu cứ chạy theo tình cảm với anh tôi sẽ như cánh bồ công anh kia? Chạy theo một đoạn tình cảm cuồng nhiệt để rồi phải bơ vơ giữa nơi thật xa lạ với mình. Anh chỉ lướt qua, tạm thời ở đó, nhưng không tồn tại vĩnh viễn…

Vì gió chỉ yêu những cuộc hành trình, vì gió khó nắm bắt, nên khi cơn gió qua rồi, hoa mới biết: cội nguồn của mình là nhựa chảy trong máu của cây…

Tôi không muốn cho anh biết rằng, tôi có nỗi sợ hãi với những thứ khó nắm bắt. Và anh chính là một trong số những thứ đó. Tôi nguyện đau lòng, nguyện vì anh mà buồn, nhưng không nguyện tin tưởng để rồi chịu tổn thương.

Tôi là một đứa hèn nhát. Không chỉ hèn nhát tôi còn là một đứa sợ bị tổn thương.

Trong lòng tôi có những nỗi sợ hãi không tên. Tôi không có được cảm giác an toàn với những người xung quanh. Một đoạn tình cảm của Thành có lẽ sẽ khiến tôi chìm đắm, choáng ngợp, nhưng anh sẽ chấp nhận bên tôi cả đời sao?

Quá khứ của tôi, cả tương lai mờ mịt phía trước… Thà cứ để anh như bây giờ, chưa bao giờ có nhau sẽ không có ngày sợ mất.

Tôi mỉm cười với anh. Nhắm mắt lại như muốn để anh đi ra ngoài, để cho tôi yên.

Tôi thấy anh đặt tay lên khóe mắt tôi, miệng lẩm nhảm: “Giờ em cười so với khóc còn tệ hơn.”

Tôi không buồn mở mắt, quyết định mặc kệ anh.

~*~​

“Con nghỉ học hai ngày đi, khi nào tay lành lại rồi hãy đi học.” Ba tôi vừa nhai cơm vừa đưa ra phán quyết.

Tôi lắc đầu quầy quậy: “Không được. Con gần thi cuối kì rồi. Không nghỉ được đâu.”

Vừa nói tôi vừa cắn trúng miếng ớt. Cay xè. Sặc sụa.

Mẹ tôi xoa xoa lưng và đưa cho tôi ly nước. “Con bé này! Ăn hết rồi nói.”

Tôi trừng mắt nhìn ba. Ba cũng vừa ăn vừa nói vậy mà chỉ có tôi bị la.

“Con nhất quyết không nghỉ học đâu!” Tôi trịnh trọng tuyên bố. Tôi không muốn có kết quả tệ hại ở kì thi cuối kì rồi còn phải chăm chỉ thi tốt nghiệp nữa.

Thằng nhóc Huy cười khặc khặc: “Chị hai uống nhầm thuốc kìa.”

“Hừ.” Tôi đá chân nó.

Tôi sẽ cho nó biết thế nào là lợi hại.

Ăn cơm xong tôi chạy sang nhà Phát rồi nằm lì bên đó, không ngừng rên rỉ: “Cậu giúp mình môn toán đi. Chỉ cần môn toán thôi. Nhất quyết phải được sáu điểm môn toán. Hừ hừ…”

Tôi nhớ tới nụ cười khinh thường của nhóc Huy, thậm chí muốn nhai nuốt cả cuốn sách giáo khoa nếu làm vậy chỉ để được điểm sáu.

Phát ném cho tôi trái táo, vừa nhai vừa nói: “Muộn rồi. Muốn tu hành thì phải tu từ sớm…”

Tôi đau khổ cắn nuốt trái táo mà như nhai phải giẻ rách. Dù cả tuần nay chăm chỉ lắm rồi nhưng môn toán của tôi vẫn chỉ lẹt đẹt. Hôm qua kiểm tra mười lăm phút vì chép thiếu đề suýt nữa cả bài không có nổi một điểm. May mà cậu ấy thấy kết quả khác nên nhắc nhở tôi sửa lại kịp.

“Mấy nay mình cũng chăm chỉ lắm rồi. Thi học kì một mình mình ngồi giữa những đứa không quen biết, biết sống thế nào bây giờ?”

Tôi thực sự đã biết lo lắng là gì rồi. Môn toán. Môn toán trời ơi đất hỡi. Thật là muốn bức tôi đến đường cùng mà.

“Ăn đi, chuyện khác từ từ tính.”

Tôi phun hạt táo vào người cậu ấy. Lực phun nhỏ quá nên chỉ rơi trúng chân cậu ấy.

“Đến món yêu thích nhất cũng không chịu ăn nữa à? Lần này coi như cậu chịu chăm chỉ tu luyện.” Cậu ấy nhặt hạt táo tôi phun lên bỏ vào đĩa, rồi cười tủm tỉm như vui vẻ lắm.

“Làm ơn đừng có đả kích mình nữa…” Tôi nằm mọp xuống bàn. Cũng không quên giở cuốn sách toán ra trước mặt.

“Thôi được rồi. Tối nay tôi soạn lại toàn bộ hệ thống kiến thức, chỗ nào không hiểu thì ngày nào cũng giảng cho đến khi cậu hiểu mới thôi. Kì thi học kì cũng không quan trọng lắm. Quan trọng là thi tốt nghiệp kìa.”

Tôi mừng rơn, vậy là cậu ấy chịu dạy tôi từ đầu đến cuối. Tôi biết việc truyền đạt hết kiến thức cả một năm của giáo viên lại cho tôi không phải là việc dễ dàng gì. Nhưng tôi tin cậu ấy đã hứa thì tương lai của tôi hẳn sẽ tươi đẹp.

“Nhưng mà...” Cậu ấy nhìn tôi một cách gian xảo. Tôi bất giác ngồi thẳng người dậy như chờ phán quyết cuối cùng. Hy vọng đằng sau chữ nhưng ấy không phải là điều gì quá tàn nhẫn.

“Nhưng mà thi xong phải cùng tôi đi dự buổi cắm trại cựu học sinh tổ thể dục, năm nay tổ chức không thông qua trường.” Đó là nguyên văn lời nói như lang sói của cậu ấy.

Tôi vẫn đang cân nhắc xem có nên hứa hay không. Vì một khi hứa đi cùng cậu ấy, nghĩa là tôi đã gián tiếp thừa nhận mình là bạn gái cậu ấy – trên danh nghĩa. Và hơn hết là chuyến đi đó có Thành, người mà tôi vẫn đang vắt óc suy nghĩ nên xử sự thế nào.

Vả lại, cái câu tổ chức không thông qua trường mới thật sự biến thái. Không phải hoạt động của trường tức là hoạt động tự do, chỉ thông qua các giáo viên huấn luyện và sự tham gia của các cựu học sinh đoạt giải các năm. Toàn những nhân vật kì cựu. Cậu ấy nhất quyết đòi tôi theo là để tôi tự chuốc lấy yếu đuối đây mà.

Nhưng mà vì tương lai phía trước, vì vinh quang con cháu thế hệ sau, tôi dã dại khờ gật đầu, và phải công nhận là lần này tôi tự làm tự chịu, không thể trách ai được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.