Giới Hạn Của Tuổi Trẻ

Chương 22: Phiên ngoại 2: Hỏi đáp




Chẳng biết mẹ sinh ra tôi vào cái giờ gì mà tôi lại hay khóc thế chẳng biết! Lúc nào cũng có thể khóc được là sao? Sao tôi có thể yếu đuối như thế này được cơ chứ? Mạnh mẽ lên nào Linh An, mày làm được mà! Không sao đâu! Đừng có mà khóc nữa, yếu đuối quá rồi đấy!

Ngồi trên bài đất trống gần bờ sông mà nước mắt tôi cứ đuổi nhau rơi. Sống mũi cay xè, cổ họng nghẹn đắng lại, mắt nhòa nước chẳng thể nhìn rõ được nhưng rì trước mặt. Tôi ngồi đó, khóc tự nhiên như một đứa bé bị lạc mất mẹ, chỉ là trong tiếng khóc tôi không nấc lên mấy tiếng” mẹ con đâu rồi?” hay là “mẹ ơi!” thôi...

Sẽ thế nào nếu như tôi nấc lên mấy từ ấy nhỉ? Chắc chẳng sao, vì ở đây ngoài mấy cây cỏ dại, mấy tảng đá lớn và con sống ra thì làm gì có cái gì khác, tôi là con người duy nhất có mặt tại đây lúc này...

Từ cơn gió lạnh buốt hắt thẳng vào mặt và lùa vào người tôi một cách không thương tiếc. Lạnh thật đấy, nhưng cái lạnh này cũng chẳng là gì, chẳng thấm vào đâu so với cái lạnh trong lòng tôi lúc này.

Giá như...lúc này đây, tôi ngất đi và khi tỉnh dậy tôi lại trở thành một con nhóc con 5,6 tuổi. Nếu vậy thì tôi sẽ chẳng phải suy nghĩ gì nhiều, sẽ chẳng phải đau thế này.

Tôi không chịu đựng được nữa rồi... lâu nhanh những giọt nước mắt vẫn đang rơi lã chã tôi chạy nhanh ra sát bờ sông, hét lên thật to:

“AAAAA!!!”

Rồi tôi ngã quỵ xuống đất...

“tôi đã nói là em đừng có ngốc như vậy nữa rồi cơ mà! Trời lạnh như này mà hét to như vậy không may khản cổ rồi mất giọng thì sao?” tôi ngẩng đầu lên nhìn với đôi mắt tràn nước và nhừng tiếng nấc nghẹn. Lài là Win! Anh quan tâm, lo lắng cho tôi như vậy để làn gì? Tôi không có quyền gì để quan tâm đến anh thì anh cũng làm gì có tư cách gì để quan tâm đến tôi.

“ Anh đi theo tôi làm gì? Mà ai cho anh cái quyền quan tâm đến tôi?” tôi vùng dậy và hét vào mặt Win như những gì mà anh đã làm với tôi vài giờ trước, nhưng tất nhiên là không thể nào đáng sợ được như vậy rồi.

“Chỉ là em chưa trả tiền cà phê cho tôi thôi. Làm ăn buôn bán mà khách hàng ai cũng như em thì chúng tôi phá sản à?” Win nói ra câu ấy một cách tỉnh bơ còn tôi thì bị câu nói ấy dọa cho suýt ngất. Sao lại có loại người như vậy nhỉ? Đi theo chỉ vì để đòi tiền hai cốc cà phê đen thôi sao? Tôi khinh nhé! Cái loại như anh thật không đáng để tồn tại chug một thế giới với tôi mà!

Thế mà hồi chiều tôi còn nghĩ anh là một người tốt bụng, thánh thiện vì những hành động quan tâm với chị nhân viên nữa chứ, không khéo vay xong chị ấy sẽ phải trả cho anh ta cả gốc lần lãi không chừng. Tôi đến phát điên mất!

“Anh, anh đúng thật là...” tôi thật là chẳng biết phải dùng từ gì để có thể nói lên được con người của Win nữa.

“Thôi được rồi, anh cần tiền cà phê thôi đúng không? Đây! Khỏi phải trả lại! Tiền thừa coi như tôi trả cho anh tiền công đi lại!” tôi đưa cho Win toàn bộ gia tài của mình lúc này-100k

Nhìn tờ tiền trên tay tôi Win ra điều có vẻ là đang tính toán:

“Làm gì có chuyện thừa đâu mà trả lại!” gì chứ? Hai cốc cà phê tính vào chỉ mất có 60k thôi mà, còn thừa của tôi những 40k nữa cơ mà, chưa kịp nói gì thêm anh đã chen ngang vào:

“Ba cốc, tính giá thường hết 90k; cộng thêm tiền phí đặc biệt cho cốc thứ 3, tính rẻ là 50k; tiền công tôi dạy em tính giá bèo là 800k; nếu em muốn tính là tiền công đi lại nữa thì cộng thêm 120k. Tổng cộng là 1 triệu 0 trăm 60k, trong khi đó em mới chỉ đưa tôi 100k mà còn đòi tiền dư là sao?” tôi cứ gọi là shock nặng luôn! Anh đang nói chuyện với tôi bằng ngôn ngữ gì mà tôi nghe chẳng hiểu gì cả nhỉ?

“Anh điên à?” tôi hỏi anh ta câu hỏi duy nhất hiện lên trong đầu mình lúc này.

“Hoàn toàn bình thường nhá! Giờ thì trả tiền đây!” Win chìa tay ra trước mặt tôi và chẳng hiểu vì lí do gì hay là do quá shock với những gì anh nói mà tôi túm lấy tay anh và...ra sức...nghiến!

“AAA!!!” anh ta thét lên đầy đau đớn...

Khi đã cảm thấy hả hê thôi buông tay anh ra và cười khoái chí. Nhìn nét mặt anh thì có vẻ là đau lắm đây. Ha ha, thích quá! Cứ như thế tôi nhìn anh rồi phá ra cười như một con điên mà trong lòng mặn đắng. Nụ cười này sao mà giả tạo quá! Thực ra nhìn Win đau thì tôi cũng đâu có vui đến vậy, chỉ là đang cố cười thôi, để vơi đi phần nào bao muộn phiền và bề bộn của cuộc sống.

“Đủ chưa?” anh nghiêm nét mặt lại hỏi tôi, a, chắc là anh đang tức giận lắm đây. Cũng đúng thôi, bị một đứa như tôi đem ra làm trò cười mà!

Trời đã ngả sang màu tím tối tăm, gió càng lúc càng mạnh hơn, dồn dập hơn, lạnh lèo hơn và cả cô quạnh hơn nữa. Hai con người đứng song song nhìn nhau một lúc lâu, lâu lắm nhưng lại im lặng. Ánh mắt Win lúc này đây sao mà buồn đến thế? Còn tôi, sao mắt lại cay thế này? Là tại gió mạnh làm cay mắt hay tại tôi yếu mềm trước cuộc sống này?

“Gì chứ?” tôi cười khẩy và nói với anh hai từ đó-“gì chứ?” rồi vội vàng quay đi khi nhận thấy có thứ nước mặn đắng đang lăn dài trên má. Tôi không muốn để anh thấy mình khóc thêm một lần nào nữa...

Lau nước mắt xong và sau khi đã chắc rằng mình sẽ không khóc nữa, tôi quay lại. Rất nhanh, anh dúi vào người tôi cái áo khoác rồi bỏ đi, không quên vứt lại một câu:

“ở im đó đợi tôi!” sau phút ngơ ngác tôi nhận ra đó lài cái áo khoác mà anh đang mặc, nhìn từ đằng sau anh thật nhỏ bé và có phần như là cô đơn nữa...

Chắc anh đang lanh lắm! Gió to và lạnh như vậy mà anh chỉ mặc có một cái áo sơ mi trắng mỏng teo, gió giật làm cái áo cũng bay phấp phới, nhìn những bước đi của anh thật nặng nề.

Tôi chợt nắm chặt lấy cái áo khoác trong tay, tôi đang mặc cả 2 cái áo len mà còn run lên từng cơn thế mà này anh lại nhường áo cho tôi và chỉ mặc có thế...

Win ơi! Sao mà khó hiểu quá, em biết anh không phải người xấu nhưng lí do gì khiến cho anh cứ cố tạo cho mình cái vỏ bọc đó vậy? Sống thật với con người của mình không được sao anh?

Bỗng, có cái gì đó nhói quá!

Mặc thêm một cái áo nữa toi thấy ấm lên hẳn và không còn run lên bần bật nữa, nhưng, anh đi đâu mà lâu thế? Nói tôi ở im đây đợi mà đi cả 30’ rồi vẫn chưa thấy đâu. Trời tối đen kịt rồi...mặc dù cũng có vài ba ngọn đèn ở con đường cạnh đó nhưng tôi vẫn có cảm giác ớn lạnh và sợ lắm, ở đây vắng tanh, trên đường cũng chỉ thi thoảng có vài chiếc xe trở hàng lao vụt qua mà thôi.

Sợ quá!

“Win! Anh đâu rồi?” tôi đảo mắt nhìn xung quanh và vô thức gọi tên anh, mắt rơm rớm. Lần này thì tôi khóc vì sợ chứ không phải vì tâm trạng nữa.

“Anh biết ngay là kiểu gì em cũng sẽ lại sụt sùi như trẻ con mà!” nghe thấy giọng anh tôi vui mừng quay lại phía sau. Cũng may là anh đã không bỏ rơi em,Win ạ! Nếu anh mà dám bỏ em em lain thì em thề chắc là mình sẽ bóp nát anh ngay sau khi về được nhà an toàn.

Anh vẫn chỉ mặc mỗi cái áo mỏng tanh đó thôi. Chẳng phải là anh đi về lấy áo hay là mua một cái áo mới sao? Để ý thì thấy tay anh có xách một túi nilon đen và chẳng biết bên trong đựng già nữa. Anh nhìn xung quanh rồi ra sát bờ sông cà ngồi xuống bái cỏ.tôi cũng lại ngồi cạnh anh.

“Hôm nay tâm trạng lắm đúng không?” anh vẫn không nhìn thẳng vào tôi khi nói chuyện, nhặt một viên đá nhỏ gần đó, ném xuống sông rồi anh lấy từ trong cái túi đen kia ra một lon bia, bật nắp và đưa cho tôi. Lưỡng lự nhìn anh một lát rồi tôi cũng nhận lấy lon bia, anh lại lấy thêm một lon nữa rồi mở nắp uống, tôi cũng uống. Đắng và cay xè nhưng tôi không muốn ngừng lai, nước mắt tôi cũng rơi, hòa vào thứ nước cay và đắng mà tôi đăng uống là vị mặn của nước mắt. Chẳng mất chốc tôi đã uống hết ba lon. Mắt tôi hoa lên và mờ đi, đầu óc quay cuồng sau lon thứ tư và bất tỉnh nhận sự sau lon thứ n( say rồi chẳng biết trời đất trăng sao gì cả)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.