Giới Giải Trí Trùng Sinh Chi Boss Sủng Cậu

Chương 18: Thất bại




“Y công tử!”

Lần thứ mười bảy

“Y công tử!”

Lần thứ mười tám.

“Y công tử!”

Lần thứ mười chín.

“Y công tử!”

Trời ạ!!!!! Này đã là lần thứ hai mươi ta được người khác chào! Đi thăm dò tình hình ban đêm nhưng bị người khác phát giác, ta đây đương nhiên nhận thức rõ việc này. Nhưng mà, ta nói Vương phủ này không chỉ lớn bình thường a! Phòng ai đây, sao lại lớn như kho hàng thế này?? Tuy rằng ta cũng ý thức được mình là đệ nhất mỹ nam nhưng mà, ta đây cũng có khuyết điểm, tất nhiên chỉ duy nhất một khuyết điểm mà thôi!!! Khuyết điểm đó chính là…..ta không thể nhớ được đường đi! Nhưng ta tin chắc rằng, khuyết điểm ấy sẽ không thể làm ảnh hưởng tới sự hoàn mỹ của ta!

Nhưng mà, ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ta đang ở nơi nào trong Vương phủ vậy a????

“Y công tử, sao người lại ở đây?”

“Không có gì.” Ta đây là Kim Tại Trung a, chẳng lẽ cứ như vậy nói cho ngươi biết ta lạc đường sao? Này hoàn toàn không thể!

Tục ngữ có câu, đường là do người đi mà có! Ta đây không tin mình không thể quay về!

“Ngươi đang làm gì?”

Thanh âm quen thuộc vang lên, này sẽ không phải là…..ta không cam tâm xoay người lại.

“………Tản bộ.” Quả nhiên là Vương gia T^T Ta chính thức tuyên bố, cuộc thăm dò đêm nay chính thức thất bại.

“Tản bộ?”

“Đúng vậy, không được sao?” Không cần nhìn cũng biết vẻ mặt ta có bao nhiêu chột dạ……

“Được, nhưng Vương phủ này tuy thuộc quyền sở hữu của ta nhưng mà, vì có rất nhiều phòng không dùng tới, hơn nữa…….”

“Hơn nữa cái gì?”

“Nơi này có ma, nghe nói chủ nhân cũ của căn phòng này là một nha hoàn đã bị chết thảm. Rất nhiều người trong Vương phủ từng thấy oan hồn của cô ấy. Trễ thế này rồi, ta nghĩ nàng ấy cũng sắp xuất hiện.”

“Ngươi cho rằng ta sẽ sợ những chuyện này sao?” Xì, ta là ai? Ta đây sẽ không bị những thứ linh tinh ấy dọa đâu! Tốt xấu gì thì ta cũng là sinh viên của thế kỷ 21…..Lại nói, hình như một cơn gió lạnh vừa thổi nhẹ ngay phía sau tôi, này, này, đừng nói là….

“Thế à? Ngươi đã không sợ thì ta đây đi trước.”

Gì? Ngươi là tên nhát gan sao? Ta đúng là mù rồi nên mới nhìn lầm ngươi, nhưng mà, tại sao khóe miệng ngươi lại kéo cong lên thế kia??

“A, cái kia, cái kia,…..” Trong tình huống hiện tại, ta đây tuyệt không thể gọi hắn là ‘Vương gia’.

“Gọi ta?”

“Đúng, ngươi đừng đi! Ta có việc cần nói với ngươi!” Ta đây tuyệt đối không phải vì sợ mà bảo hắn ở lại! Tuyệt đối không phải!!

“Được thôi, về trụ đình gần phòng ngươi rồi nói.”

“Hảo.” Nha đầu Tiểu Trúc thân ái, công tử của ngươi sắp về rồi.

~

Một lúc sau vẫn chưa đi đến đình viện, lúc này ta mới biết mình đã đi lạc một đoạn rất xa….hơn nữa, tên họ Trịnh bên cạnh ta hệt như một bóng ma =_=|| Từ đầu đến cuối chẳng nói lấy một lời.

“Này, chẳng lẽ ngươi không tò mò sao? Ta nói ta đây có việc cần nói với ngươi.”

“Tò mò? Nga, vậy ngươi muốn nói gì với ta vậy?” Chẳng phải ngươi muốn ta phê chuẩn cho ngươi ra khỏi Vương phủ sao, ngươi thật sự cho rằng ta đây không biết?

“Còn dám nói yêu ta? Ngươi thật sự không xứng! Ta nói, cả ngày ta đều ở đình viện, cơ thể giờ sắp héo rút đến chết rồi! Ta muốn ra ngoài chơi.”

“Cơ thể héo rút?” Xem ra Y lại phát minh ra từ mới = =

“Đúng, chẳng khác nào tàn phế.”

“Nga.”

“Nga cái gì?! Ngươi phải nói là ‘Được.”, nói mau!”

“Không được.”

Cái gì!!! =O= Ta chờ ngươi cả buổi, vậy mà ngươi lại nói hai chữ ‘không được’ với ta? Đáng giận! Nhưng nếu ta tìm được điểm yếu của ngươi rồi thì ép ngươi đưa ra ngoài chơi cũng không muộn, hắc hắc.

“Vậy quên đi.”

Chiêu này gọi là lấy lùi để tiến! Nhìn đi, hắn hiện đang nhìn ta với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

“Nga.” Muốn đùa ta sao? Ngươi nghĩ ta không biết ngươi đang nghĩ gì à?

……..Ta thật sự không nói gì, nhưng không ngờ hắn chỉ đáp lại một chữ ‘nga.”, tên Vương gia này đúng là khô khan như kim loại, trách sao Y không yêu hắn! Nhưng mà, cuối cùng thì Y là người như thế nào? Này đúng là khiến người khác tò mò.

“Hàn, Canh,!”

Đột nhiên Duẫn Hạo dừng lại.

“A? Cái gì?” Hắn vừa gọi Hàn Canh sao? Người đâu?

“Không ngờ ngươi lại dám tìm đến thật.”

Nga, cuối cùng ta cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay đình viện gần phòng ta xuất hiện một nam tử, này không phải do nhãn lực ta không tốt, các ngươi không được suy đoán lung tung! Chỉ là hắn vừa xuất đầu lộ diện thôi! Nhưng tại sao Vương gia lại biết hắn đến đây? Kỳ lạ.

“Hôm nay ta đến, là muốn đưa Y đi!”

“Vậy xem thử ngươi có bản lĩnh gì.”

“Vô nghĩa!”

“Không phải sao? Thế vì cái gì trước kia ta có thể bắt Y về nơi này? Y vốn là người của Hàn Vương phủ cơ mà, ngay cả người của mình cũng không thể bảo vệ, ha ha ha.”

“Trước kia là ta bị mù nên mới giới thiệu Y với ngươi! Không ngờ ngươi không chút quan tâm đến tình huynh đệ bao lâu nay, kiên quyết cướp Y đi! Nhưng chính ngươi cũng biết rõ rằng người Y yêu không phải ngươi!”

“Hàn Canh!”

“Xem ra Vương gia đã bị chọc giận, sẽ đánh nhau sao?

Ta biết ngay lúc này là thời điểm tốt nhất để ta bỏ trốn. Ta đương nhiên không phải sợ rước thêm phiền phức vào thân, này là tùy cơ ứng biến. Hai người bọn họ đều vì Y, nhưng ta hiện tại lại là Kim Tại Trung! Nếu ta cứ tham gia vào mà không biết rõ mọi chuyện thì khác nào tự đào mồ chôn mình, không những vậy nếu ta tham gia vào cuộc chiến thì biết đâu chừng lại khiến mọi chuyện càng thêm rắc rối.

Vì thế, chi bằng ta cứ đứng một bên xem. Dù sao đây cũng là hai đại soái ca nha~ (Này là ta vừa nhìn rõ bộ dáng hắn, hắc hắc, là đại đại soái ca, nhưng ngẫm lại vẫn chưa bằng ta a~).

“Thế nào? Sợ bại dưới tay ta sao, Trịnh Duẫn Hạo?”

“Hừ, tuy rằng võ công ta không cao cường gì, nhưng vẫn dư sức đối phó ngươi!”

Tay hai người siết chặt chuôi kiếm, tình cảnh vô cùng nghiêm trọng!

“Nếu ngươi giao Y cho ta, ta đây sẽ tha ngươi một mạng!” Thanh kiếm trên tay Hàn Canh chĩa thẳng vào yết hầu Trịnh Duẫn Hạo.

“Gia cho ngươi? Vô nghĩa! Đánh thắng ta rồi nói!” Tay phải Duẫn Hạo rút nhanh thanh kiếm ra đỡ lấy đường kiếm của Hàn Canh, hai người vừa đánh vừa đấu khẩu.

“Bây giờ ta mới nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi!”

“Ta rất muốn nghe thử xem ta là người thế nào.”

Ta nói, hai người họ đúng là nhàn quá hóa điên! Này là tình huống gì đây? Đang đánh nhau vậy mà vẫn nói được những lời này?

“Nga? Không phải ngươi là người biết rõ nhất sao?”

“Nếu hôm nay ta hạ được ngươi, ngươi nghĩ xem ta sẽ làm gì ngươi nào?”

“Trịnh Duẫn Hạo! Đừng được đằng chân lân đằng đầu! Ngươi cho là mình có thể giết được ta sao?”

Ta vốn cho rằng được tận mắt chứng kiến cảnh đánh nhau thời cổ đại sẽ rất hấp dẫn, nhưng sự thật đã chứng minh rằng, nhìn bọn họ đánh nhau thế này ta cảm thấy rất kỳ lạ…..Cảm giác này là gì? Đau lòng? Ân! Ta phải nghĩ cách mới được.

“Dừng tay!”

Có vẻ như hai người họ chẳng hề chú ý đến lời ta nói, đáng giận =_=#

“Ta nói các ngươi dừng tay, có nghe hay không hả?!! Nếu đánh tiếp thì ai ta đây cũng không cần! Hay là cứ để ta chết quách cho xong!”

Xem ra ta không những diễn xuất hay mà trí thông minh cũng không tồi tí nào, nhìn đi, hai người họ đã dừng tay rồi kìa.

“Y……..”

Ai nha, người tên Hàn Canh kia thật sự rất đẹp trai……Ngươi đừng nhìn ta như vậy a, ta không phải Y! Khoan đã, Hàn, Canh? Thôi đúng rồi, chính là cái tên khắc trên ngọc bội! Hơn nữa, theo cuộc đối thoại của hai người họ thì ta càng thêm khẳng định, người Y yêu chính là hắn!

“Vương gia, ngươi tránh đi một lát.” Dù sao trước tiên phải để Duẫn Hạo đi khỏi, sau đó mới có thể giải quyết êm đẹp.

Hắn vẫn bất động! Nhưng lúc này ánh mắt Hàn Canh lại, dạt dào tình cảm =_=

“Đi đi, nhanh lên! Hay ngươi muốn nhặt xác hộ ta?”

Tốt lắm! Cuối cùng hắn cũng chịu rời đi!

“Canh……..” Ta gọi xong liền run một cái, bởi ta vẫn không quen gọi ai đó thân thiết như thế. Nhưng vì phải làm như thể vừa gặp lại tình nhân sau thời gian dài nên, ta hy sinh một lần.

“Y! Ta đến để đưa ngươi đi.”

“Không được.”

“Vì cái gì?”

Đúng vậy, ta đáp nhanh như vậy làm gì? Chẳng phải ta vốn rất muốn thoát khỏi Vương phủ này hay sao? Hơn nữa người tên Hàn Canh này rất đẹp trai, lại rất giống người tốt, tại sao ta lại muốn ở lại nơi này?

“Có phải, ngươi, đã yêu Trịnh Duẫn Hạo?”

Ách….Ánh mắt này, hệt như nhìn vợ mình đi ngoại tình.

“Nói đi, chỉ cần ngươi nói phải, ta đây vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt ngươi nữa.”

Thật không? Ta thích tên Vương gia kia sao? Nếu đúng vậy thì, sau này ta sẽ tránh được rất nhiều rắc rối. Nhưng mà, tại sao ta không thể nói ra được?

“Không! Ta không có, ngọc bội ngươi tặng, ta hằng ngày vẫn đeo bên mình.” Vì để giống thật một chút, ta đã lắc lắc mảnh ngọc bội bên hông, này, hẳn sẽ không sao đi?

“Thật?”

“Ân, tin ta, người ta yêu chính là ngươi. Nhưng mà, hiện tại, vẫn chưa phải lúc. Có vài việc ta nhất định phải giải quyết mới có thể quay về bên cạnh ngươi, vì vậy, đừng mạo hiểm vì ta nữa.” Úi chà chà chà, Kim Tại Trung ta đúng là thiên tài, này mọi người, này thần tiên trên trời, ta không nghĩ trên đời này có người nào tài giỏi hơn ta!

Khi ta đang kiêu ngạo vì trí thông minh của mình thì một việc đã xảy ra khiến ta trở tay không kịp! Đó là, là, là, hắn dám hôn ta!!!

“Y, ta yêu ngươi.” Hàn Canh đặt một nụ hôn nhẹ.

Không cần nhìn cũng biết ta ra sao, chỉ biết sững sờ trợn trắng hai mắt chứ còn có thể làm gì! Khi ta hoàn hồn lại thì trước mặt đã không còn ai.

Khoan đã, tại sao ta lại có cảm giác không ổn thế này, cảm giác rất đáng sợ, đáng sợ đến mức ta không dám cử động.

“Xem ra, ngươi từ đầu tới cuối cùng là nghĩ cho hắn mà thôi!” Giọng nói lạnh thấu xương vang lên, là giọng nói của Trịnh Vương gia, Trịnh Duẫn Hạo.

A, ta muốn chết, O_O ngươi đừng nhìn ta như thế. Tuy ta đang đứng quay lưng về phía hắn nhưng vẫn có thể cảm giác rất rõ từng ngọn lửa đang phóng tới.

“Tại sao không nói gì?”

Ngươi đừng nhìn nữa TT^TT Quần áo ta sắp chết thành than rồi.

“Nếu ta không nói như thế thì chắc giờ ngươi đã mất mạng rồi!” Ta quay lại, quả nhiên hắn đang đứng ở hành lang gần đó.

“Ta không nghĩ mình sẽ bại dưới tay hắn, ta thấy, này hẳn là do ngươi sợ hắn bị thương.”

Nhìn ngươi đi, đầu đúng là bị hỏng rồi! Nếu ta sợ hắn bị thương thì chẳng lẽ không sợ ngươi bị thương chắc?

“Ta là lo lắng cho ngươi a, bây giờ ngươi nói những lời này là có ý gì?” Ta thật sự phát hỏa, vì ai a??

“Có ý gì? Ta là nói, nếu ngươi đã quan tâm hắn như thế, vậy tại sao vừa rồi không đi cùng hắn luôn đi?”

Nha, còn dám hung dữ với ta? Giọng nói lớn lắm, rất giỏi a!

“Đúng! Là ta suy nghĩ nông cạn, sao ta lại ngu ngốc như thế a? Vừa rồi là Hàn Canh thân yêu của ta tới đón, sao ta lại không đi nhỉ? Sớm biết vậy ta đã rời khỏi đây cùng hắn! Ở lại đây làm gì để bị khinh bỉ thế này chứ!”

“Nếu đã như vậy thì ngươi nhanh chóng cút khỏi đây cho ta!”

Cái gì!!!! Còn đuổi ta?

“Được! Ta đi, đi ngay lập tức, ngươi đừng hối hận!” Nếu bây giờ ngươi nhận sai thì ta sẽ tha thứ, nhận đi.

“Càng nhanh càng tốt!” Lạnh lùng bỏ lại một câu rồi phất tay áo rời khỏi.

Ta sắp phát điên!!! Đây là thái độ gì vậy? Khó trách tại sao Y không yêu ngươi!! Ngươi đáng bị như thế!! Ta sẽ lập tức thu dọn những thứ cần thiết! Để rồi xem sau này ai cầu xin ai! Hừ!

Nhưng mà, bây giờ làm thế nào để về phòng đây? Thì ra, ta vẫn còn lạc đường! Tên họ Trịnh kia, xem như ngươi lợi hại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.