Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi!

Chương 9




Lần thứ hai mở mắt thì y mới biết được tên mình, Tô Thần.

Muội muội kêu Tô Tịch.

Nữ nhân cứu mình kêu Tô Lục, trong cái cung điện lớn không gì sánh được này còn có từ Tô Nhất đến Tô Thập.

Chủ nhân ———cũng chính là người thiếu niên kia, Tô Kỳ.

Nơi này gọi là Trường Nhạc cung.

Không giống với thế giới như trước kia, nhưng lại cùng cái thế giới kia không khác nhau mấy, thậm chí văn tự chữ viết cũng khá giống, lịch sử thì hoàn toàn không tương đồng. Thế giới này hiện bị chia làm Khải, Hán, Trử, Ly, Nhượng năm nước, hơn nữa năm nước này đang trong thời kì giao chiến,bởi vì Trường Lạc cung nằm ở vị trí chiến lược cùng với tài phú của mình trở thành miếng mồi ngon cho các nước kia, thế nhưng lại nhờ chủ nhân nơi này mà trở thành thế lực trung lập lớn nhất.

Tô Kỳ võ công từ năm mười sáu tuổi tức là hai năm trước đã vô địch thiên hạ, đáng sợ nhất chính là tim hắn cứng như bàn thạch, lãnh khốc vô tình, không có bất cứ ham muốn hay nhược điểm gì.

Mỹ sắc hắn không thèm để mắt, bởi vì…trên đời này không có khả năng có người đẹp hơn hắn; quyền lực chẳng đáng liếc mắt một cái, bởi vì Trường Nhạc cung của chính hắn đã là vương quốc đệ nhất thiên hạ; tài phú lại càng không nên nói đến, bởi vì tài sản của Trường Nhạc cung đủ để mua đứt hai phần ba thế giới này.

Người này chính mình đã có những thứ tốt nhất thế giới, cho nên hắn căn bản không chờ mong cái gì.

Lúc Tô Thần lục đục tiếp thu những…tin tức này, Tô Tịch nhóp nhép miệng bên cạnh cũng đã tiến mộng đẹp.

Ta mặc kệ thế giới này hỗn loạn thế nào, người này cường đại thế nào, ta chỉ cần coi sóc Tô Tịch là được rồi.

Khi y có thể lên ba, y dẫn Tô Tịch ra khỏi tiểu viện của Tô Lục ‘du ngoạn’, không cẩn thận đụng trúng một cái đầu lâu trong góc tường làm cho té ngã, Tô Tịch thấy trán y chảy máu, sợ hãi khóc lớn, bị nữ quan thuộc hạ của Tô Lục phát hiện, hai người bị đánh, đồng thời bị cưỡng chế trước năm mười sáu tuổi không được bước chân ra khỏi tiểu viện.

Vì vậy y sống thành thật không nghịch ngợm mười ba năm.

.

.

Bốn tuổi, có thể chạy có thể đi, có thể nói chuyện, y lần thứ hai dẫn Tô Lịch ‘du lịch’, mới chạy ra khỏi tiểu viện không xa, nhìn thấy dưới tán cây anh đào, Tô Kỳ một thân xiêm y hồng sắc rực rỡ rách nát, ngẩng đầu lên trời cười đến quyến rũ câu người, tiếng cười như thanh sáng thông suốt êm tai.

Nằm dưới gốc cây là một cỗ tử thi, lượng máu lớn tràn ra đất không kịp thấm, Tô Kỳ bất ngờ  nhảy đến gần bụi cây hai đứa trẻ trốn.

Y che miệng Tô Tịch, không cho nàng phát ra một thanh âm nào, chính mình cũng bị dọa đến không dám thở mạnh.

Tô Kỳ cười xong, thả người bay lên cây, đạp không rời đi, chỉ là trước khi đi, nhàn nhạt mà quét mắt đến nơi bọn họ ẩn thân.

Này thoáng nhìn qua, khiến Tô Thần bị bệnh nửa năm, Tô Tịch vì sợ Tô Kỳ nửa năm đều nằm ác mộng, không ở bên Tô Thần không ngủ được.

Chờ đến khi y hết bệnh, Tô Tịch thoát khỏi ám ảnh, Tô Tịch bị đưa đi học võ nghệ, mà Tô Thần, vì lúc trước bị Tô Kỳ ném gãy chân, bước đi cũng không được suôn sẻ, cho nên cả đời đều không thể luyện võ.

Tô Lục nhìn y thương cảm, cho y xem sách thuốc, khiến y quên đi thời gian. Thế nhưng bởi vì trước đây hầu như mỗi ngày đều được chăm sóc, những … sách y học này ngoài ý muốn đều rất dễ hiểu rõ.

..

Sau mười hai năm.

.

..

.

“Thần Thần~” Tô Tịch vừa chạy tới vừa kéo dài thanh âm gọi y.

Tô Thần đang chăm cầy thuốc trong bồn đất ngẩng đầu lên.

“Thần Thần, nhà bếp cho ta điểm tâm mới làm nha.” Tô Tịch hiện đã mười bảy tuổi, kế thừa dung mạo hoàn mỹ cùng võ nghệ thiên phú, hiện tại là người được biết đến trong Trường Nhạc cung rồi.

Y liếc mắt nhìn Tô Tịch chạy trước mắt trên ngực hiện ra ‘tiểu thỏ’, ý thức được, nữ búp bê nho nhỏ đã lớn, phát dục rồi.

Từ tối hôm nay, không cho nha đầu kia theo ta ngủ nữa.

Cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi, mặc dù là ca ca, cũng không thể quá mức thân cận, điều này đối với danh tiết nữ tử thực rất quan trọng.

“Thần Thần, gần đây vì sao không để ý ta nữa rồi.” Tô Lịch đang cách y ba bước chân ngừng lại, bỗng nhiên đánh một cái, làm cả người y đều nằm úp sấp xuống, ngồi lên lưng y, bất mãn mà quẹt quẹt:

“Ngươi có phải là có tâm sự gì không?”

“Tô Lục mới nói ngươi đã không cần nàng dạy thêm gì nữa.”

Tô Lục vẫn muốn huynh muội bọn họ gọi tên nhau, không cho phép mang bất cứ xưng hô gì khác.

Tô Thần rất rõ ràng, kia là bởi vì mình là đứa con của Tô Kỳ, nên cũng không có ý kiến gì.

Thế nhưng Tô Tịch lại không có bất cứ ý kiến nào về việc mình tại sao gọi là Tô Tịch, điều này làm y có chút kinh ngạc.

Bất quá, nữ hài đã lớn, nên có chủ kiến của chính mình rồi, cũng không có biện pháp nào. Nghĩ vậy, y cảm thấy có chút tịch mịch mà thở dài.

“Đúng a, Tô Lục nói, ta hiện tại trên giang hồ có thể tương xứng với cao thủ hạng nhất rồi, chính là thiếu kinh nghiệm thực chiến, cho nên ta muốn ra ngoài cung rèn luyện một phen.”

Tô Lịch không nhận thấy tâm tình của y, vẫn không ngừng nói,

“Nhưng mà, ta đây không muốn xa Thần Thần, ngươi cùng ta đi có được hay không?”

“Nhưng ta không có võ công và nhiều thứ khác, đi ra ngoài cũng chỉ là liên lụy ngươi.” Y bất đắc dĩ mà cười cười.

“Không quan hệ, Thần Thần không phải biết dùng độc sao? Ta biết lần trước Liễu thiếu gia muốn chiếm tiện nghi ta, chính là ngươi hạ loại dược kì quái cho hắn, hắn bấy giờ đụng tới ta thì vò đầu bứttai.”

Tô Tịch cười, vô cùng thân thiết mà đem mặt mình dán lên khuôn mặt y,

“Hơn nữa, ta đi ra ngoài thụ thương thì sao, không ai điều trị thì sao, ta sợ có người chiếm tiện nghi nữa.”

Khẩu khí đáng thương như vậy là nỗ lực tranh thủ đồng tình đồng tâm của y.

Y lại không bị lay chuyển mấy: “Tiểu Tịch, ngươi cũng không còn nhỏ nữa.”

“Ân?”

“Tô Lịch đã nói cho ngươi nhiều lần rồi a, nam nữ thụ thụ bất thân.”

Tô Tich trầm mặc một chút, đột nhiên ôm lấy hắn:

“Ta mới mặc kệ, Thần Thần là của ta.”

Y chỉ là dãy dụa vô dụng trước võ công của Tô Tịch, cười khổ một chút, không thể làm gì khác là để mặc nàng ôm:

“Chờ người tới cái nơi gọi là Giang hồ, ngươi sẽ gặp được người trong lòng.

“Thần Thần, ngươi để cho Tô Lục làm mối rồi sao?”

Tô Tịch kinh ngạc.

“Ngươi xem trúng cô nương nhà ai rồi? Rõ ràng ngươi vẫn không đi ra ngoài, sao lại có người mình coi trọng chứ?” Vừa hỏi lại vừa vội vàng.

“…Ta tạm thời chưa tính thành thân.”

Tô Thần cười, liền dụng tư thế ôm của nàng sờ sờ đầu của nàng,

“Đợi Tiểu Tịch lập gia đình ta mới cưới vợ.”

“Nam nhân trên thiên hạ chưa có một ai so được với Thần Thần.” khẩu khí Tô Lịch xem thường mà hừ hừ.

“Được rồi, được rồi, ngươi theo ta ra ngoài được không? Thần Thần.”

“…đến tối, ta đi hỏi Tô Lục a.” Tô Thần cười, “Xem nàng nói thế nào.”

“Hảo.” Tô Tịch cười rồi như hồi còn bé trên mặt y hôn một ngụm lớn, “Ta đi chuẩn bị trước, điểm tâm ở bên cạnh dùng một ít đi.”

Nhanh chóng mà chạy đi.

“Nha đầu kia, cái đầu đầy mồ hôi.” Y cười khổ nói thầm, lau đi mồ hôi Tô Tịch để lại trên người.

Đứng lên, phủi phủi quần áo không dính chút bùn đất nào, lười biếng duỗi thắt lưng, xem xét thời tiết.

Bây giờ là tháng tư, thời tiết đang dần ấm lên, mùi thực vật tràn ngập trong không khí thật tươi mát.

Ở Trường Nhạc cung, cây cối nào sinh trưởng cũng đặc biệt tốt.

Ngược lại, người ở đây lại chưa từng vui vẻ, ngoại trừ Tô Tịch của ta.

Tiểu Tịch tự mình trưởng thành, trở nên xinh đẹp như vậy.

Y cau mày nhăn mặt, cúi đầu, nhìn vóc người đơn bạc của mình ~~~ dung mạo bình thường thân thể gầy yếu…

Ngoại trừ có chút hiểu biết về y thuật, vẫn là không có sở trường gì.

Dù sao, ta cũng có thể chạy đi chạy lại không phải sao? Ngoại trừ không thể tập võ công ra, thoạt nhìn cũng không có gì không tốt.

Trên đời này, không ít người có võ công, thế nhưng đại đa số vẫn là người bình thường, ta thành thật làm người bình thường là được rồi.

Buổi tối, ăn cơm cùng người hầu trong viện xong, đi vào nội thất chở Tô Lục từ chỗ Tô Kỳ trở về.

Chỉ cần khi Tô Kỳ còn ở trong cung, mỗi lần đến bữa cơm thì từ Tô Nhất đến Tô Thập phải hầu hạ, quy củ này Tô Thần cùng Tô Tịch biết rõ.

Tô Thần một bên nghe Tô Tịch oán giận bọn bạn ngu ngốc, kẻ vui thích khi dễ người khác, kẻ lại có bộ dạng một con cáo, một bên lại kiểm tra đồ dùng trong bao quần áo của mình.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, y có thể khẳng định Tô Lục tuyệt đối chấp nhận yêu cầu y cùng Tô Tịch cùng đi.

Dù sao trước kia Tô Kỳ buông tha bọn hạ, không nhất định hiện tại vẫn có thể buông tha bọn họ.

Tâm trí người kia kiên định không gì sánh được, sẽ không muốn lưu lại một điểm hậu họa nào, cái ngày  tâm huyết dâng trào muốn đem bọn họ giết đi là có thể xảy ra.

Tô Lục nếu chấp nhận cho mình ra cung là phương án an toàn cho cả hai bên.

Ta đây đi ra ngoài thì sao? Không có khả năng cùng Tiểu Tịch du ngoạn giang hồ.

Không bằng ở một nơi nào đó mở một phòng khám bệnh nho nhỏ, làm nơi dừng chân cho Tiểu Tịch.

“Ân?” Tô Tịch trừng mắt nhìn y, “Ngươi không để ý đến ta?”

Y hoàn hồn, cười cười sờ đầu Tô Tịch: “Ta là đang nghĩ, lúc Tiểu Tịch thành mẹ sẽ thế nào.”

“Mẹ…” Thần tình Tô Tịch cơ chút gượng gạo.

“Đúng, phụ mẫu chúng ta là mỹ nhân, cho nên tiểu Tịch mới xinh đẹp như vậy.” Tô Thần cười.

“Phụ mẫu sao?” Tô Tịch kinh ngạc mà nhìn Tô Thần, chợt lắc đầu:

“Ta không cần, dù sao bọn họ cũng không quan tâm ta, ta chỉ cần Tô Thần là đủ rồi.”

“Ngốc.” y cười thở dài, “Mẫu thân chúng ta yêu chúng ta, chỉ là bởi vì có chút nguyên nhân mà không thể không ly khai nhân thế.”

Y cũng không kể lại chuyện trước kia cho Tô Tịch nghe, chỉ là khi Tô Tịch còn nhỏ thỉnh thoảng nói vài câu.

“Vì sao Thần Thần cho tới bây giờ không nói gì về phụ thân chứ?” Tô Tịch nháy mắt mấy cái.

“A…” y nghẹn lời. Tiểu Tịch thật biết điều, nói gì nàng nghe nấy, rất ít hỏi ngược lại, không nghĩ tới hôm này đột nhiên hỏi tới cái này.

Y không muốn lừa dối Tô Tịch, cũng không muốn đem sự thật tàn khốc nói cho Tiểu Tịch, cho nên y có chút khó khăn mà cười.

“Xem đi, Thần Thần cũng thực khó khăn.” Tô Tịch đến trước mặt y, cười:

“Bởi vì chúng ta không cần, có đúng không, người duy nhất quan tâm đến chúng ta là mẫu thân đã chết, e rằng nguyên nhân chết là có quan hệ đến chúng ta, đúng không?”

Mặc dù không hoàn toàn đúng, thế nhưng trực giác tiểu Tịch thực sự là linh mẫn làm y kinh tâm.

Minh phi do có quan hệ thân thuộc với Quốc vương Khải quốc, không lâu sau khi bị chủ nhân biết không chút lưu tình mà bỏ đi, kể cả khi nàng còn chưa sinh ra hài tử.

Đây là chuyện mọi người trong sở viện đều biết.

Khả năng có thể không hoàn toàn là đúng như vậy, nhưng vẫn là có chút liện hệ.

“Không phải lỗi của chúng ta.” Y cười, “Cũng không phải lỗi của bọn họ, chỉ là bởi vì có chút nguyên nhân bất đắc dĩ mà thành tình trạng hiện tại.”

“Ân.” Tô Tịch không truy đến cùng, gật đầu: “Thần Thần là người thiện lương ôn nhu, cho nên, ta tin tưởng.”

“Cảm ơn,” y sờ sờ Tô Tịch, “ngươi dự định đi đâu?”

“Phía nam, ta nghe người ta nói, xiêm y phía nam đẹp, đồ ăn ngon, khí hậu tốt, ngươi tới đó nhất định ít sinh bệnh.” Tô Tịch tủm tỉm cười, “Như vậy, ngươi sẽ không vì thời tiết lạnh mà không thể ra ngoài.”

“Ân, hảo, ta đây cũng đi phía nam.”

“…Thần Thần không muốn đồng hành cùng ta sao?” Tô Tịch nghe ra ngụ ý trong lời nói.

“Ân, ta định đi mở một tiệm thuốc nhỏ.” Y gật đầu.

“Không đi cùng ta sao?”

“Không được a, thân thể ta không tốt, ngươi biết mà, ngươi cũng là không muốn ta đi phiêu bạt chung với ngươi mà.” Y cười, “Ngươi có công phu, có thể tự bảo vệ mình, thế nhưng ta lại không thể, cho nên, chúng ta không có khả năng đi cùng nhau.”

“Na, na” Tô Tịch nóng nảy, “Ta với ngươi cùng nhau mở tiệm thuốc, có được không, không được sao?”

“Ngươi không nhớ Tô Lục muốn ngươi ra cung làm gì rồi sao?” y khẽ cười, “Hơn nữa, không phải ngươi đã nói sao? Muốn làm thiên hạ đệ nhất cao thủ, như vậy mới có thể bảo hộ ta a.”

“Nhưng mà, ta không muốn rời xa ngươi.” Tô Tịch nghiêm mặt, “Ta vẫn cùng ngươi ở một chỗ, không phải sao?”

“Ngươi có thể đem nơi đó là nhà của ngươi, mệt mỏi thì đi tìm ta, ta sẽ ở chỗ đó chờ ngươi về, được không?” y cười, đưa tay vuốt tóc Tô Tịch, sau đó khoát tay lên vai nàng, nhẹ giọng nói: “Vô luận phát sinh chuyện gì, Tiểu Tịch chung quy vẫn có cái chỗ đặt chân.”

Biết Tô Thần một khi quyết định làm chuyện gì, cơ bản sẽ không đổi ý, Tô Tịch tuy rằng không cam lòng, cũng đành phải ủy khuất mà đáp ứng: “Ân.”

Vì vậy, chuyện này về cơ bản cũng quyết định thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.