Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi!

Chương 7




Lúc bình minh có thị vệ đưa Lâm Chi Diêu về phủ thế tử, Lâm Chi Diêu như còn đang trong mộng, sắc mặt trắng xanh, cau mày. Kỉ Minh hiện giờ đã là thống lĩnh thị vệ, Thiển Uyên cũng là thị vệ trưởng, hai người cung nghênh thế tử nhập phủ trở về phòng, Kỉ Minh ưu tư lo lắng nhìn về phía Thiển Uyên, nhưng thấy mặt hắn tái nhạt như tờ giấy, hốc mắt đỏ ửng, chắc đã một đêm không ngủ, thần sắc ngược lại càng bình tĩnh, muốn an ủi hắn, lại không biết nên nói gì. Thiển Uyên ôm Lâm Chi Diêu, đặt y lên giường, phân phó tỳ nữ chuẩn bị dục dũng, sau đó phái mọi người đi ra ngoài.

“Kỉ đại ca, huynh cũng đi ra ngoài đi, một mình đệ là đủ rồi.”

Kỉ Minh muốn nói lại thôi, rốt cục vẫn lui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

Chỉ còn lại hai người, Thiển Uyên cũng không tất phải tiếp tục ngụy trang tâm trạng, thống khổ cùng phẫn nộ đều hiện lên trên mặt. Lâm Chi Diêu còn đang mê man, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, nước ấm trong dục dũng tản mát hơi nước ra khắp phòng, Thiển Uyên đưa tay bắt đầu cởi quần áo cho y.

“Đây là cái gì, dấu hôn?!” Tay dần dần phát run, biểu tình cũng càng lúc càng méo mó, hốc mắt đỏ ửng, Thiển Uyên lúc này nếu như nhìn vào gương, chắc chắn bị bộ dạng của chính mình dọa sợ.

“Ngươi lại khát khao được nam nhân ôm vậy sao? Không có nam nhân thì không được sao? Ngươi đồ tiện nhân!” Đợi suốt một đêm, tức giận trong lòng không thể tiếp tục áp chế được nữa, bị dấu vết tình dục khắp người Lâm Chi Diêu kích thích, cơn điên bắt đầu nổi lên, nhanh chóng lan tràn đến tâm trí của Thiển Uyên.

“Nói không rời khỏi ta, kết quả lại nuốt lời, chê ta không có quyền thế, hay là ta không có cho ngươi no sao? Tiện nhân dâm đãng!” Rốt cục cởi hết toàn bộ y phục của y, tách hai chân y ra, nơi bị sưng đỏ cũng lộ ra dưới ánh mắt oán độc của Thiển Uyên, “Ngay cả chỗ này cũng bị ‘cắn’ sao, Tiêu Cảnh cũng thật hào phóng, không ngại ngươi bẩn!” Vươn một lóng tay cắm vào, ngón tay lập tức bị cảm giác trơn trượt ẩm ướt vây quanh, “Hắn để lại không ít thứ gì đó cho ngươi nhỉ, làm mấy lần, hả?” Không chút nào thương tiếc lại luồn vào một ngón tay bắt đầu thăm dò khai phá, dịch thể trắng đỏ đan xen theo huyệt khẩu chảy ra, “Còn làm đến xuất huyết, thật sự là kịch liệt! Sao hả, Tiêu Cảnh còn chưa có giúp ngươi no sao, còn hút lấy ngón tay của ta chặt như vậy không tha, thật sự là dâm đãng!”

“Ưnn . . . . .” Lâm Chi Diêu phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, bị bức tỉnh lại, nhưng mà tình hình trước mắt lại khiến cho y hy vọng chính mình hôn mê bất tỉnh lần nữa.

“Thiển Uyên? . . . . .” Thiển Uyên nóng nảy, âm độc, tại ranh giới bạo phát hoàn toàn xa lạ.

“Ôi, ngài tỉnh rồi, thế tử đại nhân!” Thiển Uyên cười gian ác, cay nghiệt trong mắt làm cho Lâm Chi Diêu sợ.

“Thiển Uyên, ngươi nghe ta giải thích, ta ― ”

“Thế tử đại nhân muốn làm gì thì làm, cũng không cần cùng tôi giải thích. Tiểu nhân chỉ là thị vệ của ngài.”

“Thiển Uyên, ta có nỗi khổ. Ngươi đừng như vậy, ta rất sợ!” Thật sự đáng sợ, hình ảnh của người trước mắt tựa như là ác ma ăn thịt người từ địa ngục bước ra, cả người phát ra hơi thở dị thường ác độc, tựa như muốn đem cả thân thể và linh hồn của y xé nát!

“Ngài sợ tôi? Vì sao sợ tôi? Là bởi vì đã làm chuyện có lỗi với tôi, đúng không? Đến đây, nói cho tôi nghe, ngài đã làm những gì, nói ra, tôi sẽ tha thứ cho ngài, bảo bối, ngài không biết tôi có bao nhiêu yêu ngài đâu!”

“Thiển Uyên ngươi tin ta, ta thật sự có nỗi khổ, bây giờ còn chưa thể nói cho ngươi hay. Ta không phải cố ý đi không từ biệt ― ”

“Phải, đúng rồi! Ngài không từ mà biệt, mà ngài đã từng hứa sẽ không bỏ rơi tôi, tôi có chứng cứ, ngài nhìn xem.” Thiển Uyên từ trong ngực lấy ra xuyến châu tử đàn, “Đây là do tự tay ngài làm, còn nhớ hay không, ngày đó tại trong ngôi nhà nhỏ bên bờ sông Thương Giang, ngài nói không bao giờ rời khỏi ta nữa, lấy cái này minh chứng, bảo bối ngài sẽ không quên chứ?”

“Ta không có quên, chỉ là ― ”

“Chỉ là ngài vẫn ly bỏ tôi, đi không lời từ biệt, hơn nữa còn cùng nam nhân khác lên giường, tôi cũng có chứng cứ, ngài xem ― ”

“A! ― ” Lâm Chi Diêu kêu lên thảm thiết, Thiển Uyên đột nhiên đem năm ngón tay đều đâm vào.

“Ngài còn biết đau, ngài có biết hay không ngài lên giường với người khác, tôi càng đau, nơi này đau!” Thiển Uyên chỉ vào ngực.

“Thiển Uyên, lấy tay ra đi! Thật sự đau quá! Aaa!” Lâm Chi Diêu vẫn luôn sợ đau, thoáng chốc nước mắt tuôn ra, mặt trắng xanh nổi lên ửng đỏ không bình thường.

“Chúng ta làm tình đi!” Thiển Uyên rốt cục rút ngón tay ra, “Tôi đã lâu chưa làm tình với ngài.”

“Không, không muốn! Thiển Uyên ngươi tỉnh táo lại, đừng như vậy . . . . .” Lâm Chi Diêu không ngừng lui vào bên trong giường, sợ hãi tựa như nước nhấn chìm vây quanh toàn thân. Người này không phải Thiển Uyên! Là ma quỷ!

Kiếp trước, Diêu Viễn một lần gặp tai nạn để lại di chứng ảnh hưởng đến các giác quan thần kinh, Triệu Gia Minh người yêu của hắn, cũng là bác sỹ tâm lý của hắn, Triệu Gia Minh là dùng tình yêu cùng y thuật trị cho hắn. Từ sau khi Triệu Gia Minh chết, Diêu Viễn vài lần thiếu chút nữa phát bệnh, nhưng đều bị ngăn chặn, lại sau một thời gian dài nữa, hắn ăn chay niệm phật, dần dần không còn xuất hiện triệu chứng nữa, hắn luôn nghĩ bản thân đã khỏi rồi, nhưng lúc này đây, hắn lại phát bệnh, hơn nữa giống như rất nghiêm trọng, không còn một Triệu Gia Minh đến ngăn cản trước lúc hắn phát bệnh, ôm hắn trấn an hắn mãi đến khi hắn hồi phục bình thường. Thần kinh Thiển Uyên như vậy cứ trở nên điên loạn, hắn không khống chế được bản thân, hắn phải trừng phạt Lâm Chi Diêu!

Thiển Uyên một ngụm cắn đứt tơ đỏ nối xuyến châu tử đàn, hạt châu lăn lông lốc trên giường, hắn cười nhanh chóng đưa tay điểm mấy đại huyệt trên người Lâm Chi Diêu.

“Bảo bối, chúng ta cùng chơi một trò kích thích!” Nhanh chóng dùng tơ đỏ quấn lấy hạ thân Lâm Chi Diêu, “Có nhớ đến đêm động phòng của chúng ta hay không?” Lâm Chi Diêu bị hắn điểm huyệt câm, chỉ còn cách hoảng sợ trừng mắt hắn, “Không nhớ sao? Không nhớ cũng không sao, vi phu đến giúp ngài nhớ lại, ngày đó tôi cũng buộc một sợi tựa như tơ đỏ này, tựa như thế này, ha ha.”

Lâm Chi Diêu cả người mềm nhũn không thể cử động, dương v*t bị buộc đến tận gốc, cũng không khống chế được mà cương lên. Thiển Uyên âm trầm cười đem hai chân y đặt lên vai, “Nơi này cũng trang trí một chút vậy!”

Thiển Uyên nhìn Lâm Chi Diêu hai mắt ngấn lệ vạn phần hoảng sợ cầm lên một hạt châu tử đàn, nhét vào trong nơi tư mật của y, sau đó một viên tiếp một viên, toàn bộ nhét vào, tổng cộng mười một hạt.

“Oa, thật lợi hại, đều vào hết rồi! Mông của Diêu quả nhiên là tốt nhất!” Nói xong hôn lên huyệt khẩu, vươn đầu lưỡi tinh tế liếm bên ngoài da thịt kia đùa giỡn.

Lâm Chi Diêu chân đều run hết lên, khoái cảm không thể ngăn chặn dâng lên, sau đó y nghe được một câu nói mà cả đời này chính là câu nói kinh khủng nhất, Thiển Uyên nói: “Tôi cũng vào!”

Nếu Lâm Chi Diêu có thể phát ra âm thanh, giờ phút này nhất định sẽ có một tiếng kêu thảm thiết tê tâm phế liệt, nhưng y lại bị Thiển Uyên phong bế huyệt đạo, chỉ có ngửa đầu về phía sau, mắt mở to, miệng há lớn, phát tiếng la khản vô thanh. Thiển Uyên rốt cục đâm vào, tính cả mười một hạt châu tử đàn kia, ở trong thân thể y, khai phá đến chỗ sâu nhất chưa bao giờ có người đến. Tuy rằng đau, lại như trước cương đến càng thêm lợi hại, nếu không phải bị tơ đỏ buộc chặt kín lại hẳn là đã xuất tinh, bởi vậy chỉ là trướng căn sưng đỏ, sợi tơ cắt vào trong thịt, huyết chảy ra, rốt cục thoáng mềm đi một ít, nỗi đau nơi dũng đạo phía sau lại càng thêm rõ ràng, Thiển Uyên bắt đầu đưa đẩy, giống như nện xuống thật mạnh, từng chút từng chút, rút ra toàn bộ, lại hết sức tiến vào . . . . .

Lúc Thiển Uyên dừng lại hai mắt Lâm Chi Diêu đã muốn mất đi tiêu cự, giống như cá chết trừng mắt, há lớn miệng, nước miếng từ khóe miệng chảy ra, đầu vẫn không nhúc nhích lệch qua một bên trên gối. Thiển Uyên cuối cùng mới tỉnh táo lại, nhưng thấy người yêu bị chính mình tra tấn đến không biết sống chết, ngồi yên tại bên cạnh y, cái gì cũng quên làm.

“Bang ― ” Cửa bị người mạnh mẽ phá mở.

“Viễn đệ!” Người đến là Kỉ Minh, nhìn thấy tình cảnh trước mắt cũng sợ ngây người, sau đó hô to “Người đâu, mau mời đại phu.”

Trong ốc nhân ảnh hoảng động, thanh âm người xung quanh nói Thiển Uyên một câu cũng nghe không thấy, tròng mắt ổn định nhìn Lâm Chi Diêu. Kỉ Minh bỗng nhiên cảm thấy hai người trên giường giống như là cùng nhau chết.

“Đại phu! Đại phu sao còn chưa đến!”

Ai đến cứu Viễn đệ, mặc kệ là ai, mau đến cứu hắn!

Đây là ngày mùng một đầu tiên Lâm Chi Diêu cùng Thiển Uyên ở bên nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.