Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi!

Chương 2




Cấm dục ba ngày, cấm dục ba ngày . . . . . Thật biết bày trò vui đùa! Tiểu yêu tinh này cả ngày vặn vẹo dính lấy người hắn như đường, câu nhân muốn chết, thật muốn đem y trước như vậy như vậy, lại tiếp tục như vậy như vậy, hai mươi bốn giờ không ngừng yêu y! Chết tiệt như thế nào lại cấm dục! A a a a a a! Lão yêu bà đáng hận kia! Ta hận ngươi! Hận ngươi!

Trên đây là tâm lý đen tối như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động của Thiển Uyên.

Hiện tại là buổi chiều.

Hai người nằm nghiêng người trên giường ngắm nhìn phong cảnh trong đình, vừa nghỉ ngơi chốc lát. Lâm Chi Diêu cả người giống như mèo chiếm lấy ngực của Thiển Uyên, thư thái mãn nguyện, Thiển Uyên lại nôn nóng đến muốn phát cuồng!

“Thiển Uyên, ngươi làm gì mà cứ gãi đầu mãi vậy? Có phải tóc ngắn thực khó chịu không? Thực xin lỗi, đều là bởi vì ta . . . . .”

“Nguyên nhân đúng là bởi vì ngươi, nhừng không phải do tóc ngắn!”

“Vậy là vì cái gì?”

“Ngươi, ngươi lui về phía sau một chút trước đã!”

“À.” Lâm Chi Diêu thoáng rời khỏi cái ôm của Thiển Uyên.

“Hô! Như vậy tốt hơn nhiều rồi!”

“Thiển Uyên, mặt ngươi rất đỏ nha, nóng hả?”

“Ta không chỉ là nóng! Còn rất muốn làm tình với ngươi! Nghĩ đến lột sạch y phục của ngươi, hung hăng xâm phạm ngươi! Cho đến khi ngươi cầu xin mới thôi!”

“ . . . . . ” Lão mỹ nhân đỏ mặt, hiển nhiên là có chút liên tưởng đến những cảnh tượng mà trẻ em không nên nghĩ.

“Thiển Uyên, ta không ngại, hiện tại cũng có thể . . . . .”

“Câm miệng! Không được quyến rũ ta nữa!”

“Thiển Uyên?” Lâm Chi Diêu bị thái độ của hắn làm cho khó hiểu.

“Haiz! Thật là bực bội! Trâu Ảnh lão yêu bà kia muốn ngươi cấm dục ba ngày, chỉ là người ta hay muốn thời thời khắc khắc ôm lấy ngươi!”

“Phụt ~ ” Lâm đại cung chủ thực không có chút phẩm chất cười rộ lên, Thiển Uyên biểu tình ủy khuất rất giống con chó nhỏ bị người khác cướp mất xương!

“Ngươi còn cười! Hôm nay bắt đầu chia giường ra ngủ! Tử yêu tinh! Sớm muộn gì cũng có ngày bị ngươi hại chết!”

“Ha ha!”

“Không cho phép ngươi cười!”

“Không cười, không cười! Ha ha!”

“Giỏi, xem ta làm sao trừng trị ngươi đây! Thần long trảo nãi thủ!”

“Nha ~ ”

“Hầu tử thâu đào!”

“Oa ~~ ”

“Yêu nghiệt, còn chạy đi đâu!”

“Oa nha ~ ”

Đôi phu phụ ngu ngốc huyên náo cười đùa, căn bản không nghe thấy có người đến.

“Khụ khụ!” Lâm Chi Chu làm ra vẻ giống như ho khan cả nửa ngày, khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm không đổi tựa hồ có chút đỏ.

“Chu?” Lâm Chi Diêu trong lòng thở dài một mạch, hai ngày liên tiếp bị y bắt gặp “đang làm trò”, thật không còn mặt mũi! Từ nhỏ mọi mặt đã đều không bằng người ca ca này, cho tới bây giờ y sa sút, bản thân mình vẫn là như trước đối diện y không ngẩng đầu lên nổi!

“Cốc chủ?! Có chuyện gì sao?” Thiển Uyên nhìn thấy giữa huynh đệ hai người này có gì đó là lạ, tiến lên hào phóng giải vây.

Lâm Chi Chu tựa như thở dài nhẹ nhõm một hơi, thản nhiên cười nói: “À, kỳ thật không có gì, chỉ là nghĩ đến đón gió tẩy trần cho hai người, tuy rằng hình như chậm một chút.”

“Ha ha, cốc chủ khách khí! Chúng tôi quấy rầy ngài, phải là chúng tôi mời ngài mới đúng!”

“Cứ quyết định vậy đi, chút nữa ta sẽ bảo Ngũ nhi đến mời hai người!”

“Như vậy đa tạ!”

“Không dám! Tại hạ cáo từ.”

“Cốc chủ đi thong thả!” Thiển Uyên vung móng vuốt nhiệt tình đưa tiễn.

Lâm Chi Chu đi rồi, sặc mặt Lâm Chi Diêu vẫn khó coi. Thiển Uyên khẽ nhíu mày, qua một chốc lát cố ý lớn tiếng nói: “Thật sự là một mỹ nhân nha! Ngươi nói người cùng người sao lại kém nhau như vậy, rõ ràng là cùng kiểu khuôn mặt, có người sao mà nhìn như thần tiên giáng trần, có người lại ―” Cố ý liếc mắt nhìn nhìn Lâm Chi Diêu, một bên lắc đầu thở dài: “Chậc!”

“Diêu Viễn! Ngươi có ý gì!”

“Không có ý gì cả, ăn ngay nói thật thôi!”

“Ta cảnh cáo ngươi, không được có ý định với Chu! Ngươi này tiểu sắc quỷ! Bạch nhãn lang! Vô tâm vô phế! Có ta còn chưa đủ sao! Ta có gì so ra thua kém y đâu?!”

“Đúng a! Ngươi sao lại so ra kém y chứ?”

“Ta, ta . . . . .”

“Diêu!” Nhẹ nhàng ôm chầm lấy lão mỹ nhân đang tức giận, “Ngươi là tuyệt nhất!”

Lâm Chi Diêu đưa tay sờ mặt hắn: “Cám ơn ngươi!” thì ra thái độ che dấu của mình kém đến vậy, đều bị hắn nhìn ra sao?

“Đồ ngốc! Ta mới phải cám ơn ngươi, nếu không phải gặp ngươi, ta đã sớm đi làm hòa thượng rồi! Nào có cơ hội ‘ăn’ được đại mỹ nhân như ngươi?”

“Lại không đứng đắn!”

“Không phải ngươi thích như vậy hơn sao?”

Hai người ngồi xuống lần nữa, Lâm Chi Diêu thở dài: “Từ nhỏ Chu đã mọi mặt đều ưu tú hơn ta, bộ dạng đẹp hơn ta, học võ công cũng nhanh hơn ta, thái phó khen y là thiên tài khó gặp, lại là do chính phi sinh ra, rất được phụ vương yêu thích, thái độ làm ngươi khiêm tốn hữu lễ, gần như không ai không thích. Mà ta đây, nghịch ngợm phá phách, mỗi ngày đều phạm lỗi bị mắng, mẫu phi của ta cũng chỉ là một tiểu thiếp nho nhỏ, phụ vương vẫn luôn xem ta là cái gai trong mắt. Tất cả mọi người biết, phụ vương muốn truyền vương vị cho Chu, chính là y bị ta hại làm mất hết võ công, còn bị phụ vương trục xuất khỏi gia môn, kết cục bị giam lỏng ở đây. Haiz! Lâm Chi Diêu ta cả đời phóng đãng không theo khuôn phép, làm việc gì cũng không hối hận, chỉ có chuyện này, thủy chung cả đời này ta không khỏi hổ thẹn!” Lâm Chi Diêu này một phen thẳng thắn bộc lộ những lời khẩn thiết từ cõi lòng, Thiển Uyên càng nghe càng cảm thấy có điều bất thường! Thái phó, phụ vương, chính phi, cách xưng hô này sao lại khiến hết hồn như vậy!

“Diêu, à cái kia, phụ thân ngươi rốt cục là thân phận gì? Gia tộc Hoàng đế là họ Tiêu, không phải họ Lâm a?”

“Ha ha, ta còn chưa nói với ngươi, ta là thứ tử của Nam Lăng Vương Lâm Thiên Tuyệt. Có dọa ngươi không?”

“Không, không tồi!” Thiển Uyên khẩu thị tâm phi.

“Ha ha, kỳ thật ngay cả chính ta cũng thực hoài nghi, người kia sao có thể là phụ thân của ta? Ngoại trừ diện mạo, ta cùng y một chút cũng không giống nhau. Vương vị và những thứ linh tinh kia ta căn bản không thèm để ý, cho nên đã sớm lập chí phải rời khỏi Vương phủ giống như cái nhà giam kia, vì vậy sau khi xảy ra chuyện đó, ta liền rời đi. Nhiều năm như vậy chưa bao giờ đặt chân về Nam Cương nữa . . . . .”

Thật sự là thông tin khiến người ta tá hỏa mà! Tình yêu của ta không ngờ lại là tôn tử của Nam Lăng Vương! Hoàng thân quốc thích! Thực con mẹ nó cẩu huyết! Diêu cùng y quan hệ tệ như vậy, ở giữa lại có thêm một tên Lâm Chi Chu, lão già Lâm Thiên Tuyệt kia nhất định hận chết Diêu! Không được! Đời này không bao giờ đi Nam Cương nữa! Không gặp lại Nam Lăng Vương!

Thiển Uyên thầm hạ quyết tâm.

Ba ngày kế tiếp quả thật rất yên ổn, sau khi Lâm Chi Chu vì bọn họ thiết yến tẩy trần, tựa hồ quan hệ của ba người có cải thiệt. Lâm Chi Chu cũng có nghiên cứu Phật pháp kha khá, cùng Thiển Uyên đàm luận với nhau, hai người đều thực tận hứng, Lâm Chi Diêu nghe chẳng hiểu gì cả, lại không chịu bị gạt ra khỏi vòng đàm luận, cố gắng căng mí mắt, nghe hai người thao thao bất tuyệt giảng giải về kinh thư tối nghĩa, cuối cùng vẫn không thắng được nhàm chán, ngả người vào Thiển Uyên đi gặp chu công.

Lâm Chi Chu nhìn thấy Thiển Uyên yêu thương ôm y vào trong lòng, ánh mắt lộ ra vẻ chua xót khôn kể. Thiển Uyên cũng rất không thoải mái, bổn yêu tinh này, chỉ sợ còn không biết ca ca mình yêu y! Tuy rằng rất đồng tình với nam nhân không nhiễm hồng trần lại phải thống khổ bất kham, nhưng nói theo một cách nào khác, bọn họ là tình địch, cho nên cũng chỉ có thể làm bộ như không biết, ôm chặt lấy tai họa trong lòng, tuyên bố quyền sở hữu tuyệt đối với y!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.