Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi!

Chương 14




Nghiên Phi thương tâm đứng ở ngoài Vô Tam điện đợi một hồi lâu, cuối cùng được tì nữ nâng đỡ xoay người rời đi. Nàng vừa đi vừa quay đầu lại, hy vọng lúc này sẽ có người ở trong tẩm cung chạy ra truyền chỉ để cho nàng đi vào. Nàng không hiểu mình đã làm sai cái gì, nam nhân kia nguyện ý cho nàng một đứa nhỏ nữa, không phải là đã chiêu cáo độc sủng đối với nàng sao? Vì sao đã hơn nửa tháng cũng không ghé qua tẩm cung của nàng, thậm chí cũng không một lời hỏi thăm nàng, trừ bỏ bữa tiệc đêm đó ─ mà cũng chính đêm đó, nàng mất đi quyền chưởng quản mọi chuyện trong hậu cung. Chẳng lẽ đúng như lời nam nhân đã nói – vì muốn giữ gìn sức khỏe cho nàng?

Nàng thất sủng sao? Nghiên phi ở trong lòng lắc đầu, không, sẽ không. Đứa nhỏ trong bụng là chứng minh tốt nhất, nàng ở trong lòng nam nhân chiếm một vị trí rất nặng. Chính là, y đã rất nhiều ngày không đến thăm nàng. Nghĩ đến người ở trong Ngũ Hoa cung, Nghiên phi cắn môi, Lâu Lan vương rất đẹp. Cái đẹp của hắn ngay cả nữ nhân cũng phải thua kém, nam nhân kia thật sự thích hắn sao? Tựa như lời đồn trong cung?

Nghiên phi ngừng khóc, nàng đỡ bụng, nhìn tì nữ nói: “Đi Ngũ Hoa cung.”

“Dạ, nương nương.”



Qua năm ngày nữa chính là cửa ải cuối năm, Nhân Xương tuy là biên quan, lại vừa mới trải qua một hồi ‘tinh phong huyết vũ’, nhưng không khí mừng lễ năm mới vẫn thập phần dày đặc. Tựa hồ muốn làm phai nhòa đi đau xót do tràng chiến tranh vừa rồi mang tới, tất cả dân chúng cùng bọn quan binh đều treo đèn ***g khắp nơi, dán chữ đỏ trên tất cả cửa, thậm chí đã có người đốt pháo vui mừng.

Vương phủ tự nhiên càng thêm náo nhiệt, những tướng lĩnh này đã đóng tại biên quan rất nhiều năm, hơn nữa vẫn chưa thành gia, nên được Nhiễm Mục Lân gom hết lại trong phủ cùng nhau mừng lễ năm mới. Hàng năm hắn đều như vậy, náo nhiệt chút sẽ vui vẻ hơn. Khắp nơi trong phủ đều treo đèn ***g, mười mấy người kéo mấy xe hàng thật lớn vào trong phủ, trên mặt họ đều là tươi cười. Mà ở trong viện, có mấy nam tử đang vây quanh một đứa nhỏ, thét to gọi nhỏ. Bọn họ cầm các loại vũ khí “vây công” đứa nhỏ ở giữa. Bất quá đừng hiểu lầm, bọn họ không phải đang khi dễ đứa nhỏ, mà đây chính là các tướng lãnh đang chơi vây công với đứa nhỏ, thậm chí trong đám người này còn có Triệu Hiền cùng Mạch Khiêm vừa mới được thăng lên làm tướng quân.

“Triệu Hiền, Mạch Khiêm.” Nhiễm Mục Lân ngồi ở trên hành lang nhìn bọn họ chơi đùa, bỗng lên tiếng kêu hai người lại đây. Vẫn để cho con tiếp tục chơi, hắn cùng hai người đi đến thư phòng.

Mấy ngày nay lạnh càng thêm lạnh, nhưng trời lại không mây. Ánh mặt trời chiếu lên người Nhiễm Mặc Phong, làm cho nó cảm thấy vô cùng thoải mái. Tuy bị mười mấy người vây công, nhưng nó vẫn không yếu thế. Tay cầm kiếm gỗ mà phụ vương vừa mới làm cho nó, Nhiễm Mặc Phong nhanh nhẹn đỡ lấy nhánh cây đang đánh về phía nó, cuộc vây công càng thêm phấn kích khi có người bên ngoài vừa coi vừa reo hò.

Sau trận chiến vừa rồi, thanh danh của Nhiễm Mặc Phong lan tỏa khắp Nhân Xương, nguyên bản các tướng sĩ ở biên quan đã rất yêu thương nó, thì lúc này đây lại thêm vài phần kính nể, cho nên bồi nó luyện công cùng chơi đùa cũng rất thật tâm.

“Tiểu Phong a, nghỉ một lát đi, Vương tẩu vừa nấu hoành thánh xong, con ăn trước một chén đi.”

Một vị nữ tử mập lùn đi tới cất tiếng gọi lớn, nàng là bà vú của Nhiễm Mặc Phong, trong cuộc chiến vừa rồi nàng mất đi trượng phu cùng huynh trưởng, mà nàng lại mang thai cùng có một đứa con nhỏ 6 tuổi, nên cuộc sống rất khó khăn. Thừa dịp mừng lễ năm mới, Nhiễm Mục Lân đưa nàng vào Vương phủ, một là thay huynh đệ đã chết chiếu cố người nhà của bọn họ, hai là Vương tẩu rất yêu thương đứa con, đưa hai mẹ nàng vào trong Vương phủ cũng là để chiếu cố cho đứa con thêm dễ dàng.

“Vương tẩu, hoành thánh của chúng ta đâu.” Một vị phó tướng cười hỏi.

“Đang đặt ở trên bếp lò để giữ nóng, nhanh đi ăn đi.” Vương tẩu nhìn mọi người nói. Vừa nghe ai cũng có phần, hơn 20 người liền nhanh chóng chạy về phía trù phòng.

“Mấy tên thối này, vừa nghe thấy ăn là chạy còn nhanh hơn cả thỏ.” Vương tẩu cười cười, mặc áo bông vào cho Nhiễm Mặc Phong, “Tiểu Phong, trời rét lạnh, sau này luyện công cũng phải mặc nhiều thêm một chút, đừng để bị phong hàn.”

Nhiễm Mặc Phong căn bản không sợ lạnh, bất quá nó vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Mặc xong áo bông cho Mặc Phong, vương tẩu vỗ nhẹ đầu nó, nói: “Mau đi ăn đi, còn phần của Vương gia thì vú đã cho người mang qua thư phòng.”

Nhiễm Mặc Phong cất kỹ kiếm gỗ, rồi bước nhanh về phía trù phòng.

“Ai.... ” Nhìn thân ảnh Nhiễm Mặc Phong đi xa, Vương tẩu thở dài. Nàng chưa bao giờ gặp qua đứa nhỏ nào thích luyện công như thế tử vậy, nghĩ đến đứa con ngốc hồ hồ kia của mình, nàng chỉ biết càng thêm thở dài lắc đầu. Tiếp theo đôi mắt của nàng đột nhiên đỏ lên, rồi nàng hít sâu mấy hơi, cười cười, sờ lên bụng của mình.

Ăn xong hoành thánh, Nhiễm Mặc Phong cũng không quay về phòng, phụ vương đang ở thư phòng nghị sự, vì vậy nó đi ra sân sau tính nghỉ ngơi một lát, rồi tiếp tục luyện công. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người nó làm cho nó cảm thấy rất thoải mái, nó ngồi xếp bằng ở trên cỏ khô, từ từ nhắm mắt lại. Chân khí ở trong cơ thể vững vàng lưu thông, nó chậm rãi điều động chân khí tiến vào các gân mạch. Đột nhiên, trong cơ thể xuất hiện một cỗ khí xa lạ, quấy phá chân khí của nó. Nhiễm Mặc Phong nghĩ rằng mình bị tẩu hỏa nhập ma, nó tính thu hồi chân khí về lại đan điền, thế nhưng cổ khí kia đã dần dần xâm nhập vào trong các huyệt đạo của nó. Chân khí bị đánh tan, Nhiễm Mặc Phong chỉ cảm thấy cả người nóng lên, mà nó dần dần áp chế không được.

Cổ ‘khí’ kia đột nhiên đến, lại mang theo hơi nóng rất nhanh tiến vào gân mạch của nó, Nhiễm Mặc Phong phi thường lo lắng, cho rằng mình đã bị tẩu hỏa, thế nhưng vô luận nó điều tức như thế nào, chân khí vẫn không thể khống chế, lại càng thêm hỗn loạn.

Trên người càng ngày càng nóng, nó có thể cảm nhận được mồ hôi đang toát ra. Tựa như đang ở mùa hè nóng bức của tháng 6, cổ ‘khí’ kia tiến đến mãnh liệt đánh cho chân khí của nó tan rã, Nhiễm Mặc Phong rốt cuộc áp chế không được.

‘Bùm’ một tiếng, tảng đá lớn ở trước mặt nó bị chấn nát, Nhiễm Mặc Phong thở hổn hển quỳ rạp trên mặt đất. Một dòng khí ấm tràn ngập trong cơ thể nó, nó không động đậy, qua hơn nữa ngày, nó mới từ từ ngồi dậy. Không thèm để ý xem chính mình có bị thương không, nó vội vàng kiểm tra nội lực của mình, trong lòng nhất thời bối rối, chân khí của nó đã biến mất!

Nhiễm Mặc Phong không tin chân khí mà mình đã khổ luyện nhiều năm lại biến mất không rõ nguyên nhân như thế, nó thử điều động chân khí ở đan điền, nhưng càng thêm hoảng sợ khi phát hiện nơi đó trống trơn, cái gì cũng không có. Đây là lần đầu tiên Nhiễm Mặc Phong cảm thấy lo sợ, mặc cho nó tìm kiếm như thế nào, chân khí của nó cũng ‘bặt vô âm tín’.

Cởi áo bông ra, Nhiễm Mặc Phong mím chặt môi nhìn hai tay của mình, cổ “khí” kia đến tột cùng là thứ gì, chân khí của nó đâu? Không thể, nó tuyệt không thể mất đi nội lực. Nhiễm Mặc Phong nhắm mắt lại, trước niệm tâm pháp làm cho chính mình tỉnh táo lại, rồi sau đó tìm kiếm một lần nữa.

Một dòng khí ấm lại dũng mãnh tiến vào, nhưng rất trật tự nhẹ nhàng. Dòng khí đó đi qua đan điền, rồi từ đan điền chậm rãi chảy vào các huyệt đạo của nó, hai tay nó bất giác nắm chặt lại, cổ khí này so với chân khí của nó mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tạm thời không để ý đến chân khí của mình đã biến đi đâu, Nhiễm Mặc Phong thử “thu phục” dòng khí mới lạ này. Dòng khí này tựa hồ cũng không đối chọi với nó, nó có thể điều động dòng khí này lưu chuyển trong cơ thể, thế nhưng dòng khí này lại không chịu tiến vào đan điền. Sau vài lần thử, Nhiễm Mặc Phong phát hiện chỉ cần không tiến vào đan điền, dòng khí này cũng rất nghe lời, thế nhưng chân khí của nó vẫn tìm không thấy, tựa như chưa bao giờ có.

Nhiễm Mặc Phong nhắm chặt mắt, tròng lòng đầy khó hiểu. Chân khí của nó đâu? Mà cỗ khí này là thứ gì? Nó bóp chặt tay, mặc dù chân khí biết mất thế nhưng nó cũng không có vô lực, ngược lại so với với trước còn dũng mãnh hơn.

Suy nghĩ nửa ngày, Nhiễm Mặc Phong lại thử vài lần, nhưng vẫn là một đầu mờ mịt. Lo sợ bị nghi hoặc thay thế. Nghĩ đến lực lượng khác người của mình, nó vội vàng đứng lên, vọt tới nơi đặt binh khí, cầm lấy cây búa tạ.

Búa tạ thô nặng ở trên tay nó lại trở nên cực nhẹ, nó không hề bị suy yếu do mất đi chân khí, mà ngược lại khí lực còn lớn hơn gấp mấy lần. Múa vài chiêu, Nhiễm Mặc Phong dừng lại, đỏ ửng tán loạn, trên người nó đến tột cùng lại xảy ra chuyện gì? Vì sao lại như vậy? Bỏ búa tạ xuống, nó bắt đầu luyện quyền cước. Cổ khí kia ở ngay lúc nó động thủ thì vọt ra khỏi cơ thể, nó đá một cước, cây cột thô to hoàn toàn bị đá gãy.

Nhiễm Mặc Phong sửng sờ tại chỗ, nó nhìn nhìn chân mình, lại nhìn nhìn cây cột bị đá gãy, chết lặng một hồi lâu. Sau đó nó lại bắt đầu vận công, dùng sức, nửa cây cột còn lại bị nó chưởng một phát bể tan. Nhiễm Mặc Phong lùi lại hai bước, không tin mà nhìn chằm chằm hai tay của mình, trong lòng vừa mừng vừa sợ, thậm chí quên mất chuyện chân khí của nó vừa mới biến mất hoàn toàn.

Nhiễm Mặc Phong thử một lần lại một lần, ánh mặt trời màu vàng chiếu lên người nó, mang theo một vầng sáng thản nhiên.

—–

Trong thư phòng, Nhiễm Mục Lân để lại một mình Mạch Khiêm. Sau khi hắn trầm tư thật lâu, mới từ trong lòng lấy ra một phong thơ, đưa cho đối phương. Mạch Khiêm tiếp nhận, không chút nghĩ ngợi mà mở ra. Sau khi xem xong, gã kinh ngạc nhìn về phía Vương gia.

“Nguyên bản ngươi cùng Triệu Hiền là người thích hợp nhất. Nhưng dù sao Triệu Hiền cũng là hoàng thân, ta không thể không lo sau này sẽ xảy ra phiền toái. Việc này, ta giao cho ngươi đi làm, không được để lộ ra dù chỉ một chút tiếng gió, lại càng không được nói cho người thứ ba biết, ngươi có thể làm được không?”

Mạch Khiêm đứng thẳng người, thấp giọng nói: “Tướng quân, thuộc hạ nhất định sẽ không phụ tướng quân kỳ vọng.”

Nhiễm Mục Lân thực vừa lòng gật đầu. Mạch Khiêm là bộ hạ đắc lực nhất của hắn, mà chính yếu chính là – Mạch Khiêm vô cùng trầm ổn, làm việc lại cẩn thận, hơn nữa lòng trung thành đối với hắn không cần phải nghi ngờ, cho nên chuyện này giao cho gã đi làm cực kỳ thích hợp. Và quan trọng hơn Mạch Khiêm sẽ không nhiều lời mà hỏi hắn vì sao phải làm như thế, gã chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của hắn.

Sau khi Mạch Khiêm rời đi, thần sắc của Nhiễm Mục Lân lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc, hai mắt hắn thâm trầm, mang đầy lạnh lẽo cùng tàn nhẫn.

—-

“Phù phù......” Nhiễm Mặc Phong mệt mỏi nằm trên mặt đất, vươn tay áo lau mồ hôi trên trán. “Nội lực” của nó trở nên cường đại, nhưng chân khí của nó lại biến mất. Trong lòng đầy hoài nghi, nhưng nó không biết phải tìm lời giải đáp ở đâu. Tranh thức tỉnh lực lượng trong người nó, nhưng lực lượng ấy không phải vạn bất đắc dĩ nó sẽ không dùng tới, cho nên mỗi ngày nó đều cố gắng luyện công, hy vọng có thể sớm ngày tiếp nhận vị trí của phụ vương, không để cho phụ vương gặp phải hiểm nguy nữa.

“Phong Nhi, không phải phụ vương đã nói với con, không được luyện công vượt quá một canh giờ sao?” Phía sau vang lên lời nói đầy trách cứ, Nhiễm Mặc Phong vội vàng quay đầu lại, liền nhìn thấy phụ vương với vẻ mặt không vui đang đi tới.

“Phụ vương.” Còn chưa kịp đứng lên, đã được ôm vào trong lòng ngực dày rộng. Nó áp chế nghi hoặc chưa giải xuống, vươn tay ôm ngược lại phụ vương.

“Phong Nhi lại không nghe lời.” Vẻ giận dử lập tức biến thành tươi cười, Nhiễm Mục Lân nắn nắn gương mặt của con, xoay người bước đi, “Hôm nay không cần luyện công, bồi phụ vương.”

“Ân.” Nắm tay lại, Nhiễm Mặc Phong nghĩ có nên nói cho phụ vương biết chuyện vừa xảy ra không? Nghĩ nghĩ, nó quyết định tạm thời không nói cho phụ vương biết miễn cho phụ vương lo lắng.

“Phong Nhi, phụ vương bảo Vương tẩu đưa tiểu Hổ tới đây để làm bạn với con, con thấy thế nào? Tuy tiểu Hổ hơi ngốc, nhưng tay chân cũng khá nhanh nhẹn, làm việc cũng lưu loát, để nó theo giúp con luyện công, đọc sách, con cũng đỡ không thấy tịch mịch.” Nhiễm Mục Lân hỏi, tuy hắn biết rõ con hắn căn bản không hiểu tịch mịch là gì, đương nhiên rời khỏi phụ vương đã là một chuyện khác, không cần bàn luận.

Quả nhiên, trong mắt Nhiễm Mặc Phong lộ ra khó hiểu.

Nhiễm Mục Lân cũng không nói gì ra nguyên do thật sự, hắn nói: “Sau này Vương tẩu cùng tiểu Hổ sẽ sống ở trong phủ, chờ nàng sinh búp bê xong, phụ vương tính để cho nàng làm quản gia. Mà con cùng tiểu Hổ cũng là quen biết từ nhỏ, chẳng xa lạ gì. Phụ vương ngẫm lại, bên cạnh con cũng nên có vài bằng hữu để chơi đùa.”

Vương Tiểu Hổ..... Nhiễm Mặc Phong thực do dự. Người nọ cùng Lạc Nhân giống nhau, không sợ nó, thế nhưng nó đã quen ở một mình.

“Chuyện này cứ để phụ vương làm chủ đi.” Hôn nhẹ con, Nhiễm Mục Lân tự quyết định. Nhiễm Mặc Phong mặc dù không thích lắm, nhưng nó vẫn gật đầu.

Nếu để cho Nhiễm Mục Lân lựa chọn, hắn sẽ không cho người khác chen vào giữa cuộc sống của hắn cùng con, nhưng vì tương lai của con, hắn không thể làm khác đi.

“Phong Nhi, không được có bạn mới mà lạnh nhạt với phụ vương nha.” Vẫn nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở.

“Phụ vương.” Đỏ ửng xoay tròn, sao nó có thể không cần phụ vương?

“Ha hả.” Hắn nở nụ cười hạnh phúc, ôm chầm lấy con mà hôn tới tấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.