Gió Thổi Mùa Hè

Chương 27




Văn phòng chuyên trách về các vụ mất tích trẻ em của Cục điều tra liên bang được đặt trụ sở tại tầng 56 tòa nhà Merlife, một cao ốc chọc trời choán ngợp đại lộ Công viên bởi kiến trúc đồ sộ và góc cạnh.

Giậm chân liên hồi vì sốt ruột, Lorenzo Santos ngồi không yên trên chiếc ghế bành trong phòng đợi, một hành lang dài lắp khung crôm ốp kính nhô cao trên bầu trời Đông Manhattan.

Viên trung úy của Sở Cảnh sát New Yorkcăng thẳng nhìn đồng hồ. Anh chờ Nikki đã hơn một tiếng rồi. Cô thôi không đến khai báo vụ mất tích của con trai mình nữa sao? Tại sao? Cách cư xử của cô thật không nhất quán. Vì cô, anh đã bị xem như thằng ngốc trong mắt cậu đồng nghiệp bên FBI, người mà anh đã năn nỉ để có được cuộc hẹn khẩn này.

Santos rút điện thoại ra rồi gửi tiếp một tin nhắn cho Nikki. Đây là lần thứ ba anh thử làm vậy, nhưng rõ ràng là cô đã chặn các cuộc gọi của anh. Điều đó khiến anh giận đến điên người. Chắc chắn mọi cơ sự đều là do Sebastian Larabee, gã chồng cũ của Nikki mà anh chẳng thấy chút cảm tình nào khi anh ta xuất hiện trở lại.

Khốn kiếp! Không đời nào có chuyện anh để mất Nikki! Sáu tháng nay, anh phải lòng cô đến tuyệt vọng. Anh rình chờ từng cử chỉ hay hành động nhỏ nhất của cô, đón trước từng suy nghĩ của cô, cố gắng hiểu từng lời nói của cô. Luôn trong tư thế cảnh giác, từ bấy đến giờ anh luôn sống trong thiếu thốn và sợ hãi. Người phụ nữ này toát ra sức quyến rũ đến mức biến anh thành con nghiện tình yêu khốn khổ.

Santos cảm thấy nỗi lo âu cuộn trào trong bụng, anh vã cả mồ hôi.

Nikki không gợi nên một tình yêu nhẹ nhàng và êm dịu, mà đúng hơn là một niềm đam mê cuồng nhiệt khiến anh điên cuồng, hoàn toàn mê mẩn với làn da của cô, mùi hương của cô, ánh mắt của cô. Như thứ ma túy nguy hiểm nhất, cô gây ra sự phụ thuộc mạnh mẽ và nỗi đau đớn. Yếu đuối và không còn cá tính khi ở bên cô, anh để mặc chiếc bẫy tự sập lên mình. Bây giờ thì đã quá muộn để quay đầu lại.

Bị nỗi lo lắng và cơn giận giày vò, anh đứng dậy đi ra phía cửa sổ. Dù căn phòng lạnh lẽo và không có gì đặc biệt, nhưng tầm nhìn từ đây lại khiến người ta mê hoặc. Mũi tên thép và những con đại bàng cách điệu của toà nhà Chrysler, những sợi cáp trên cầu Williamsburg, những con thuyền đang lướt trên sông Đông, rồi ở phía tít xa, những mái nhà thấp thoáng của khu Queens trải dài đến hút tầm mắt, tất cả nối tiếp nhau tạo thành một hiệu ứng phối cảnh.

Santos buông tiếng thở dài đau đớn. Anh đã từng muốn cai nghiện người phụ nữ ấy biết bao nhiêu. Tại sao Nikki có thể khiến anh ra nông nỗi đó chứ? Tại sao lại là cô? Cô thì có gì hơn những người phụ nữ khác?

Như thường lệ, anh cố gắng tự lý giải, nhưng anh biết như thế cũng chỉ mất công vô ích và rằng chẳng ai có thể hợp lý hóa điều gì tương tự sức quyến rũ. Vốn là người mạnh mẽ và không chịu khuất phục, Nikki luôn hừng hực lửa tận sâu trong đôi mắt như muốn nói: “Em sẽ luôn tự do. Em sẽ không bao giờ thuộc về anh.” Ngọn lửa khiến anh điên dại.

Anh nheo mắt. Mưa đã tạnh. Bầu trời lại thấp thoáng những đám mây xanh. Khi màn đêm “của điện” bắt đầu buôn xuống như lúc này, những ngọn đèn trong thành phố dần bật sáng. Cách mặt đất hai trăm mét, New York dường như trống rỗng và dịu nhẹ hơn, chiếc tàu bất động chìm trong quầng sáng phi thực.

Santos siết chặt nắm tay rồi đặt lên cửa kính.

Anh không thuộc loại người đa cảm cũng chẳng lãng mạn. Anh đã nhanh chóng tự lo được cho mình một vị trí trong sở Cảnh sát New York. Là người nhiều tham vọng, anh thông thạo thực địa, bám trụ khu phố và từng giải quyết được các vụ trọng án, không ngại thỏa hiệp với lũ đầu trộm đuôi cướp để xây dựng quanh mình một mạng lưới chỉ điểm hiệu quả. Đội cảnh sát chống ma túy là một chốn khó khăn và nhiều nguy hiểm, nhưng da anh đủ dày để có thể vùng vẫy giữa môi trường nhiều cạm bẫy này. Làm sao một kẻ như anh lại có thể bị nỗi đam mê cuốn trôi như vậy? Anh không phải loại người thích than vãn nhưng anh buộc phải thừa nhận rằng lúc này đây, lòng anh đang canh cánh một nỗi sợ hãi. Nỗi ám ảnh để mất Nikki hay tệ hơn: một gã đàn ông khác chiếm mất cô từ tay anh.

Tiếng chuông điện thọai khiến anh giật nảy mình. Mừng hụt. Chỉ là Mazzantini, cấp phó của anh.

- Santos à, anh ta nói khi nối máy.

Bị át đi bởi tiếng còi hụ và tiếng xe cộ qua lại, giọng nói của viên thuộc cấp gần như không thể nghe được.

- Có việc khẩn cấp, trung úy: một án kép ở Bushwick. Tôi đang trên đường tới đó.

Án kép...

Bản năng cảnh sát trong anh ngay lập tức trỗi dậy.

- Địa chỉ cụ thể?

- Boomerang, một quán bar trên đường Frederick.

- Quán bar của Drake Decker sao?

- Theo người bên cứu thương, đây thực sự là một vụ tàn sát.

- Tôi sẽ đến chỗ các cậu.

Anh ngắt máy, bước ra hành lang rồi đi thang máy xuống bãi đỗ tầng ngầm lấy chiếc xe công vụ.

Năm rưỡi chiều.

Thời điểm kinh hoàng nếu muốn rời Manhattan bằng ô tô. Để thoát khỏi dòng xe cộ, Santos bật cả đèn hiệu lẫn còi chuyên dụng.

Union Square, Greenwich Village, Little Italy.

Hai xác chết tại quán của Drake Decker...

Từ hồi còn làm việc tại Bushwick, Santos đã tóm được “Drake Gấu Xám” nhiều lần, nhưng tên chủ của Boomerang không phải một tên trùm lớn. Trong bảng phân cấp hình tháp về buôn lậu ma túy, có vẻ hắn vẫn chưa được xếp vào vị trí quan trọng và hơi hèn hạ, thường xuyên chỉ điểm cho cảnh sát.

Điểm khởi đầu mờ ám này chiếm lĩnh tâm trí Santos một lúc, nhưng chẳng bao lâu sau khuôn mặt Nikki lại trở về ám ảnh anh. Anh liếc nhìn màn hình điện thoại. Vẫn chẳng có tin tức gì.

Bị nỗi hoang mang giày vò, anh băng qua cầu Brooklyn với một mớ câu hỏi bùng nhùng trong tâm trí. Hiện giờ cô đang ở đâu? Với ai? Anh nóng lòng muốn biết điều đó.

Tất nhiên anh nên tập trung vào cuộc điều tra, nhưng khi đi hết cầu, anh quyết định để hai cái xác kia cứ ở đó đợi anh rồi thẳng tiến tới Red Hook, khu phố nơi Nikki sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.