Gió Nửa Ngoại

Chương 6: Không làm được vậy nghỉ việc đi !




Editor: Jesse Tran

Đến bên bờ biển, Hàn Băng cứ đứng khoanh tay như vậy, nhớ lại chuyện cũ nhiều năm trước——

Ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu, không hiểu nỗi đau nhớ nhung người thân......

Lời nói tàn khốc này, khiến cho hắn nhớ tới nhiều năm trước kia, hắn cũng có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, phụ mẫu hiền lành......

Đáng tiếc, những thứ kia đều gạt người!

Mẫu thân hắn là vì một quyển Y Kinh thất truyền trong giang hồ, mà không tiếc gả cho phụ thân hắn, hơn nữa nữ nhân đê tiện đó còn sinh ra hắn. Mẫu thân dùng trăm phương ngàn kế, Di3 nd da nl 3 vẫn muốn tìm kiếm quyển Y Kinh huyền bí tổ truyền của Hàn gia, nhưng bởi vì tổ huấn có nói: kinh thư chỉ truyền nam không truyền nữ, vô luận bà có làm gì chăng nữa, cả đời này bà cũng không có cơ hội nhìn thấy một lần.

Thất vọng, mẫu thân nhẫn tâm trở mặt với phụ thân, lấy cả tính mạng của hắn uy hiếp phụ thân khuất phục, đau lòng, phụ thân không thể làm gì khác hơn là lựa chọn đưa mẫu thân đến với cái chết.

Đêm đó, tuyết rơi thật lớn, hắn mười ba tuổi chính mắt thấy được cha mẹ cùng chết trong gió tuyết......

Từ đó, hắn không bao giờ tin tưởng vào tình yêu.

Lúc ấy hắn chỉ có mười ba tuổi cùng tổng quản, cũng chính là tổng quản hiện tại của Hàn Băng đảo, hai người mang theo khối gia sản khổng lồ của Hàn gia cùng với sách thuốc, rời khỏi nơi khiến hắn đau lòng.

Để quên chuyện đêm đó, Hàn Băng lựa chọn trở về sống ở Hàn Băng đảo.

Đã nhiều năm như vậy, mỗi khi hắn nhìn thấy hình ảnh một nhà hoà thuận vui vẻ của người khác, trong lòng hắn sẽ thoáng qua một tia đau đớn. Cho đến khi hắn vô tình thấy Ngưng Tuyết bị vứt bỏ trong gió tuyết, mới khiến những rung động ẩn sâu trong lòng hắn bộc lộ. Nhìn thấy nàng bị vứt bỏ ở trong gió tuyết, giống như nhìn thấy chính mình khi xưa.

Ngưng Tuyết...... Chủ nhân của cái tên mỹ lệ này, luôn có thể lôi kéo tất cả tâm tư của hắn, nhưng cũng luôn chọc giận hắn khiến hắn vừa lo lắng vừa tức giận. Vậy mà nàng lại thủy chung không biết mỗi tiếng cười tiếng nói, nl 3 q uu ydo n nhất cử nhất động, đều có sự dính dáng mãnh liệt đến hỉ nộ ái ố của hắn.

¤ ¤ ¤

Bị hạn chế từ nay về sau chỉ có thể ở tại Lầu Dạ Tịch, Ngưng Tuyết giận đến mức cả ngày đều không nói chuyện với Hàn Băng.

Sáng sớm hôm nay sau khi rời giường Hàn Băng không có nói gì liền rời khỏi Lầu Dạ Tịch. Hồng Nhi nói cho nàng biết, hôm qua có một vị khách quý tới Hàn Băng đảo, Hàn Băng nhất định phải đích thân chiêu đãi vị khách quý kia.

“Tiểu thư, người đừng cãi nhau với Đảo chủ, cả ngày hôm qua, tâm trạng Đảo chủ không tốt, mọi người cũng đều run sợ trong lòng.” Hồng Nhi vừa nhanh nhẹn chải mái tóc đẹp của Ngưng Tuyết, vừa khuyên nhủ.

“Là hắn quá mức bá đạo, chẳng những nhốt Lạc nhi vào Vô Minh Cư, ngay cả mẹ ta cũng không cho ta gặp. Ta thật sự rất muốn gặp mẹ ta, đêm qua ta lại mơ thấy mẹ ta, ta thật sự tốt muốn biết hiện tại bà sống có tốt hay không.”

“Thế nhưng gây gổ cùng Đảo chủ thật sự không tốt.” Hồng Nhi thử khuyên Ngưng Tuyết, “Tính khí Đảo chủ không nên trêu chọc......” Hồng Nhi nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau, nàng đã vấn xong mái tóc của Ngưng Tuyết.

Ngưng Tuyết quay đầu lại, cắt đứt lời Hồng Nhi nói: “Chẳng lẽ ta muốn gặp mẹ ta cũng không đúng sao?” Chỉ là vừa nghĩ tới mẫu thân xa cách, hốc mắt liền không nhịn được ửng đỏ lên.

“Tiểu thư, người không cần phải đau lòng, ta tin rằng có một ngày Đảo chủ sẽ đưa người rời khỏi đảo.” Thấy Ngưng Tuyết đau lòng, Hồng Nhi cũng không đành lòng.

“Thật sự có một ngày như vậy, cũng không biết rằng phải đợi bao lâu nữa...... Năm năm, hay là mười năm? Hoặc là đợi đến tóc của ta bạc trắng, ta cũng không thể rời khỏi nơi này. Ta thật sự không dám nghĩ đến, mình có thể nhẫn nhịn chờ đợi lâu đến vậy hay không.” Lầu Dạ Tịch này khiến nàng cảm thấy tù túng, nàng nhất định phải đi ra ngoài hóng mát một chút. Vì vậy, nàng phất tay cho Hồng Nhi lui, “Ngươi i ra ngoài làm việc của ngươitrước đ, ta muốn đi ra ngoài một chút.”

“Nhưng bộ dạng này của người, ta thật sự không an tâm.” Thấy nàng vừa rồi mới đau lòng như vậy, Hồng Nhi có chút không yên lòng.

“Ta không sao, chẳng qua là cảm thấy suốt ngày đợi tại gian phòng rất buồn bực, ta muốn một mình ra phía sau núi yên lặng một chút.”

Hồng Nhi không cưỡng được yêu cầu của Ngưng Tuyết, không thể làm gì khác hơn là để Ngưng Tuyết một mình đi ra ngoài giải sầu.

※ ※ ※

Ngưng Tuyết một mình đi đến bờ cát trên đảo Hàn Băng, nhìn biển rộng mênh mông trước mắt, thầm nghĩ đến mẫu thân ở phương Bắc. Nhưng nàng không thể quay về, ngay cả Hàn Băng đảo, nàng cũng không ra được, dieendAan làm thế nào mới có thể trở về phương Bắc gặp nương một lần đây? Nhất là gần đây, nàng luôn mơ thấy mẫu thân gọi nàng liên tiếp, một dự cảm xấu hiện, nhưng nàng lại không thể nào biết được mẫu thân có bình an hay không.

Vừa đã cố nhịn không khóc, lúc này lại không thể khống chế, nước mắt tràn mi. Nàng nói với biển khơi: “Nương, bây giờ nương có ổn không? Tiểu Ngõa rất nhớ người ——”

Tiếng sóng xào xạc không trả lời nàng, nhưng lại có người trả lời nàng.

“Sầu não một mình gì ở đây thế? Ngươi nhớ mẹ sao?” Long Quân Vĩ đi tới bên người nàng.”Nhìn ngươi rơi lệ đầy mặt!” Hắn giả vờ trêu đùa Ngưng Tuyết, y phục lam lũ đã không còn nữa.

“Tại sao ngươi lại tới đây, ngươi không nên tới nơi này.” Long Quân Vĩ đột nhiên xuất hiện, khiến lòng Ngưng Tuyết rối loạn, huống chi lần trước hắn cường hôn nàng, nàng vẫ còn rất tức giận!

“Xuỵt ——” Long Quân đặt ngón trỏ trên đôi môi anh đào của Ngưng Tuyết. “Không thể lớn tiếng nói ta lén đến đây, thật ra ta hiểu rõ quy củ trên đảo, chỉ là của ta khắp nơi tìm không bóng dáng của ngươi, mới trộm đi tới nơi này tìm ngươi.”

Một ngày không thấy, hắn rất nhớ nàng. Hắn nghiêm túc nghĩ, chỉ cần hắn yêu nàng, hắn không quan tâm nàng còn trong trắng hay không, hắn sẽ thoải mái, mở rộng tấm lòng đối mặt với tất cả, phải mang nàng rời khỏi cáì đảo này.

“Sao ngươi lại đổi y phục?” Ngưng Tuyết cảm thấy kỳ quái, hắn nào có bộ y phục nào sạch sẽ y phục mà đổi, hơn nữabộ y phục này trên người hắn, chất liệu có vẻ không tệ, từ đâu mà hắn có được?

“Y phục của ta bị bẩn đương nhiên là muốn đổi, cũng không thể cứ mãi mặc cái bộ y phuc rách nát, dơ bẩn đó được.”

“Ngươi!” Ngưng Tuyết có chút tức giận, “Ngươi còn có tâm tình nói giỡn, ta không có tâm trạng nói giỡn với ngươi.” Người này không lúc nào nghiêm chỉnh, luôn thích đùa giỡn với nàng.

“Không phải cố ý muốn tìm ngươi để vui vẻ sao, chỉ là, ngươi là tiểu tiên nữ đáng yêu, nên cười hì hì, không nên có vẻ mặt buồn rười rượi này, nó không thích hợp với ngươi.” Vẻ mặt Long Quân Vĩ hết sức chăm chú nói.

“Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đấy.” Ngưng Tuyết né tránh lời nói của hắn.

“Ngươi muốn nói đến y phục của ta sao? Là người trên đảo đưa cho ta đấy.”

“Người trên đảo đưa cho ngươi!” Ngưng Tuyết có chút kinh ngạc.”Ta không tin, bọn họ thấy ngươi, không xử tử ngươi là đã tốt rồi, làm gì mà còn có thể mang y phục cho ngươi mặc chứ.”

“Là thật, chẳng qua ta có một thân phận ngươi có thể không biết, nhưng Hạ tổng quản biết, cho nên người trên đảo còn tiếp đãi ta rất long trọng đấy.”

“Thân phận gì?”

“Ngươi có thấy mi tâm ta có cái bớt hình rồng không, đây là dấu hiệu mà chỉ Thánh Triều hoàng tử mới có.” Long Quân Vĩ không giấu giếm chút nào nói: “Ta chính là tam hoàng tử đương triều, cũng là Bình Tây Vương.”

Lúc đầu hắn cho rằng Hàn Băng chính là nhị hoàng huynh của hắn, nhưng sáng nay nhìn thấy Hàn Băng, leequuydonn mới biết đây là một hiểu lầm. Hàn Băng không phải nhị hoàng huynh của hắn, nhưng Hàn Băng nói cho hắn biết, bây giờ nhị hoàng huynh không muốn ra mặt, đợi đến lúc, nhị hoàng huynh sẽ tự đi ra gặp hắn.

“Thì ra là ngươi là tam hoàng tử......” Đột nhiên, một ý tưởng bỗng dưng hiện lên ở trong đầu Ngưng Tuyết: “Nếu như ngươi là tam hoàng tử, vậy ngươi nhất định có biện pháp giúp ta.”

“Ngươi có chuyện gì khó khăn hay sao?”

“Ừm! Ta muốn về nhà gặp nương ta, nhưng Hàn Băng không cho phép ta đi gặp bà.” Ngưng Tuyết thẳng thắn nói ra.

“Nhà ngươi ở đâu?”

“Ta không biết ở đâu, ta chỉ biết là ở Hạ Tuyết phương Bắc, ta thấy rất còn ấn tượng với tên của cái thôn kia, hình như là gọi ‘Mi Sơn thôn’.”

“Vậy ngươi lén đi ra ngoài, không sợ Hàn Băng tức giận?”

“Chuyện này...... Ta cũng không quản nhiều được như vậy, ta chỉ muốn gặp nương ta một lần.” Ngưng Tuyết nói với Long Quân Vĩ những ý nghĩ mà nàng chưa từng nói với Hàn Băng: “Thật ra thì ta cũng rất sợ về nhà gặp nương ta, bởi vì năm đó ta cãi nương, nương đuổi ta ra khỏi nhà, để ta một mình trong gió tuyết. Ta sợ, là sợ không thể nhìn thấy bà, bà sẽ vẫn giống như trước đây không thích ta, hoặc vẫn đang giận ta.”

“Sẽ không, ngươi không cần suy nghĩ lung tung, sẽ không ai ghét ngươi, ta nghĩ nương ngươi chắc cũng sẽ hối hận vì đuổi ngươi ra ngoài.” Long Quân Vĩ không muốn nhìn thấy nàng mặt ủ mày chau, nói lời an ủi nàng.

“Vậy sao? Nhưng mà ta lại không thể quay về phương bắc!”

“Nếu như ngươi thật muốn trở về, ta có thể giúp ngươi chuyện này, chỉ là chuyện này nhất định phải gạt Hàn Băng.” Long Quân Vĩ vẫn muốn mang Ngưng Tuyết lúc này rời đi thôi, hiện tại Ngưng Tuyết vừa đúng có ý niệm muốn rời đảo, người khác sao không giả vờ muốn giúp nàng giúp một tay, chân chính mang nàng đi từ bên người Hàn Băng.

“Ngươi thật sự có thể dẫn ta rời đi?” Ngưng Tuyết cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đây không phải là đang nằm mơ chứ? Nàng có thể rời khỏi Hàn Băng đảo rồi! Nhưng nàng vừa vui mừng vừa nghĩ ngợi, Hàn Băng giữ nàng ở lại cũng không sai, nàng không thể không nói một tiếng cứ như vậy rời đi, bởi vì Hàn Băng nhất định sẽ rất tức giận.

Ngưng Tuyết áy náy nói với Long Quân Vĩ: “Thật xin lỗi, nếu là không có sự đồng ý Hàn Băng, ta thật sự là không dám rời khỏi Hàn Băng đảo một mình.”

“Chuyện này trước tiên tự ngươi hãy tự suy nghĩ thông suốt.” Long Quân Vĩ dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, di@en*dyan “Nhưng là, chỉ có hôm nay thuyền của ta mới tới nơi này, tối nay ta nhất định lên thuyền rời khỏi nơi này; nếu như ngươi thật sự muốn rời đi, cũng không nên để cho Hàn Băng biết ta nói chuyện này với ngươi, trước tối nay ngươi hãy cho ta câu trả lời cuối cùng.”

Long Quân Vĩ thận trọng dặn dò Ngưng Tuyết, sợ bị Hàn Băng phát hiện, hắn sẽ không mang nàng đi.

“Được, ngươi để ta suy nghĩ một chút.”

¤ ¤ ¤

Hàn Băng từ Đào Hoa Lâm nhìn Ngưng Tuyết, phát hiện tâm tình của nàng cũng không tệ lắm, không giống như ngày khuôn mặt lạnh lùng hôm qua.

Nữ nhi tươi cười trong Hoa Gian Sán kia, nhất cử nhất động của nàng, tất cả đều ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.

Hàn Băng vận khí nhảy một cái, tung người ngăn ở trước mặt Ngưng Tuyết.

“Tâm tình tốt, không giận ta nữa hả?” Hắn khẽ cầm sợi tóc rơi trên mặt nàng, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên mái tó, trên người Tiểu Ngưng Tuyết hắn luôn có loại mùi thơm dễ chịu này, khiến hắn ngay lập tức muốn nàng.

Ngưng Tuyết vừa thấy Hàn Băng, vẻ mặt đang tươi cười bỗng chốc cứng đờ, vừa rồi mặc dù không đồng ý với Long Quân Vĩ, nhưng nàng đã cùng Long Quân Vĩ ước định tối nay gặp mặt để đưa ra câu trả lời chắc chắn; trước đây, bọn họ gặp mặt bàn chuyện nhất định phải gạt Hàn Băng tiến hành, điều này làm cho nàng đối mặt chút lo sợ bất an.

Hàn Băng quá mức khôn khéo, cặp mắt sắc bén kia chăm chú nhìn nàng, nàng có bản lãnh lừa gạt được Hàn Băng sao?

“Ngươi...... Đừng như vậy.” Ngưng Tuyết khẩn trương muốn kéo tóc của mình lại, mau chóng cách xa Hàn Băng, ở trong tầm mắt của hắn càng lâu, nàng càng lo lắng.

“Vì sao ta không thể đối ngươi như vậy? Ngươi đã là người của ta, ta muốn như thế nào với ngươi, ngươi cũng không có quyền nói không!” Hắn ánh mắt lạnh lùng thân ra ánh lạnh sắc bén, giống như là đang trừng phạt, bàn tay cầm tóc của nàng lại càng dùng sức kéo.

Tiểu nữ nhân này càng ngày càng lớn mật, trước mặt hắn còn dám cự tuyệt hắn!

Tóc Ngưng Tuyết bị kéo thật là đau, nhưng nàng chịu đựng sự bá đạo Hàn Băng, hiện tại nàng đành phải nhẫn nại.

“Ta không thích như ngươi vậy, thật xin lỗi, bây giờ ta muốn trở về phòng, xin ngươi đừng lôi kéo tóc của ta như vậy.” hiện tại Ngưng Tuyết chỉ muốn mau mau thoát khỏi hắn.

Nhìn dáng vẻ khẩn trương Ngưng Tuyết, lee^qu.donnn) Hàn Băng nhạy bén đã bắt được một tia khác thường, nhận thấy được Tiểu Ngưng Tuyết giống như có chuyện gạt hắn, nhưng hiện tại hắn không muốn trực tiếp chọc phá tâm tư của nàng, hắn nghĩ xem xem nàng rốt cuộc đang giấu giếm chuyện gì.

Hừ! Từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể trêu chọc hắn, ngay cả Ngưng Tuyết hắn sủng ái cũng không ngoại lệ! Hắn muốn dạy dỗ thật tốt tiểu nữ nhân này, xem nàng có thể nhịn đến khi nào.

“Nếu như ngươi vội vàng muốn trở về phòng như vậy, chờ một chút ta sẽ cùng đi với ngươi, vừa đúng lúc có thể để cho ngươi uống thuốc vận công. Nhưng là ——” Hàn Băng kéo tóc Ngưng Tuyết, để cho nàng ngã vào trong ngực của hắn.”Ta bây giờ muốn ngươi......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.