Gió Nửa Ngoại

Chương 13: Phó giám đốc




Editor: Peiria

“Cái gì? Bốn cái bánh, cậu lấy anh ta 250?” Tiết Mạn mở to hai mắt, “Cậu cũng thật độc ác, bánh Mousse lê bán lẻ mới có 25 đồng.”

“Tết âm lịch tăng ca, mình đòi gấp ba tiền lương đã là có lương tâm rồi, chẳng lái xe quay về không cần phí xăng dầu sao?” Tần Khai Hân liếc cô một cái.

“Mình cảm thấy mình nên học tập theo cậu, đối với đàn ông phải ngoan độc một chút, tục ngữ nói rất đúng, phụ nữ không tàn nhẫn thì địa vị không ổn định.”

“Thôi đi, cậu muốn ngoan độc đối với ‘Núi băng’ nhà cậu là điều không thể.”

Nói đến Triển Lệnh Kiêu, vẻ mặt Tiết Mạn nhất thời suy sụp: “Được rồi, có thể miễn bàn tới anh ấy không? Nói cho mình về ‘Mộng lang’ đi, về sau thế nào?”

“Anh ta đưa tiền cho mình liền đi, còn có thể như thế nào nữa?” Tần Khai Hân nói.

“Chẳng lẽ không nói một chút hay làm cái gì đó? Cậu cố nhớ lại xem, đừng bỏ lỡ mất đoạn đặc sắc.” Tiết Mạn vẻ mặt bát quái.

Tần Khai Hân im lặng, thật ra có một chuyện cô vẫn chưa nói với Tiết Mạn.

Ngày đó sau khi Bùi Thần cầm bánh đi, ra đến cửa thì dừng lại, đứng ngược chiều ánh sáng pháo hoa, nói với cô một câu, bởi vì đúng lúc ấy có hộ gia đình đốt pháo, âm thanh quá ồn ào, cô không có nghe rõ, chỉ nghe được chữ cuối: ‘... em.’

Rốt cuộc là cái gì em?

Ban đêm Tần Khai Hân ngủ không ngon giấc, luôn nghĩ về chuyện nhỏ này, về sau thật sự là nghĩ mãi không ra nên không suy nghĩ nữa.

“Phải rồi, sau khi về anh ta đã gửi cho mình một tin.”

“Tin gì?” Hai mắt Tiết Mạn sáng lên.

“Cũng không có gì, chỉ là ảnh chụp hộp bánh Mousse, sau đó cho bạn bè trong vòng kết nối của mình xem.”

“Mẹ nó!” Tiết Mạn vỗ đùi hô lớn, “Ảnh đó là anh ta chụp sao, thảo nào mình thấy nó đẹp như vậy, so với ảnh của anh ta, những thứ trước kia chúng ta chụp đều là cặn bã, người bình thường không thể nào xem được.”

Tần Khai Hân không phản bác, cô thừa nhận Bùi Thần đúng là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, cũng cảm thấy ảnh anh chụp rất đẹp nên mới phá lệ cho bạn bè trong vòng kết nối xem. Lúc ấy quả thật đã dẫn tới oanh động, rất nhiều người lấy ảnh đó thay lời chúc mừng năm mới gửi cho bạn bè họ, còn có người hỏi cô khi nào khai trương lại, không thể chờ đợi muốn đặt bánh ngọt.

“Cậu nghĩ xem, nếu sau này bánh ngọt chúng ta làm đều để cho anh ta chụp, như vậy sẽ hấp dẫn được ánh mắt của nhiều người. Thậm chí hoàn toàn có khả năng làm cho công chúng gào thét đặt hàng, lợi nhuận không hết, càng nghĩ càng cảm thấy kích thích.”

“Dừng!” Tần Khai Hân ngăn cản ý tưởng viển vông của Tiết Mạn, “Cậu đừng có nằm mơ, điều đó không có khả năng.”

“Tại sao không có khả năng, lúc anh ta gửi ảnh cho cậu thì cậu khen nhiều vào, ôm đùi anh ta (nghĩa là nịnh nọt đó), chuyện này nói không chừng có thể thành công. Đúng rồi, anh ta gửi ảnh cho cậu, cậu trả lời như thế nào?”

“Mình nói rất đẹp.”

“Chỉ một câu này?”

“Mình còn nói, anh ta nên cho bạn bè xem, giúp mình tuyên truyền.”

“...” Tiết Mạn hết chỗ nói, “Cậu nằm mơ đi, người ta là là nhiếp ảnh gia tầm cỡ, sao có thể đặc biệt vì cậu mà đăng cho bạn bè xem!”

“Thật ra...” Tần Khai Hân yếu ớt nói: “Anh ta làm rồi...”

Tiết Mạn kinh hãi: “Thực sự đăng rồi sao?”

Tần Khai Hân khẽ gật đầu.

Ngày ấy trong vòng kết nối của Bùi Thần thực sự xuất hiện tấm ảnh kia, còn có địa chỉ của cô, kèm theo bốn chữ: Mỹ vị nhân gian.

Từ đó về sau liên tục có người thêm cô vào danh sách bạn bè, tất cả đều hỏi cô có nhận đơn đặt hàng cho hôn lễ hay party không, nói tóm lại, năm nay cô có thể kiếm được không ít.

Ngày nghỉ tết ngắn ngủi nhanh chóng qua đi, Tần Khai Hân lại tất bật với công việc, có lẽ là do năm mới có không khí mới, việc buôn bán của cô cực kỳ tốt, tiếp nhận một rồi lại một đơn hàng.

Nhờ vào ‘may mắn’ của phòng làm việc, lợi nhuận của ‘Ivory Tower’ cũng nhanh chóng tăng theo, chỉ dựa vào cô và Tiết Mạn thì không thể ứng phó nổi, cũng may còn có Hà Vân Hi hỗ trợ.

Tuy là nam sinh nhưng năng lực học tập của Hà Vân Hi rất tốt, sau Tết âm lịch cậu ta đã có thể làm ra một số loại điểm tâm ngọt đơn giản, hương vị so với đồ Tần Khai Hân làm không kém bao nhiêu.

Quan trọng hơn nữa là, bởi vì Hà Vân Hi có gương mặt búp bê, miệng lại vô cùng ngọt nên đã bắt được một số khách hàng lớn tuổi làm tù binh, nhiều người yêu cầu đích danh cậu ta đi giao hàng, thậm chí còn có khách vì cậu ta mà mỗi ngày đều tới đặt bánh.

Nếu tiếp tục như vậy, trong tiệm không cần bán bánh ngọt, đổi thành bán người là tốt rồi.

Đối với chuyện này, Tần Khai Hân thật sự dở khóc dở cười nhưng trong lòng cô hiểu rõ Hà Vân Hi giúp mình rất nhiều.

Cho nên, đến khi trả lương, cô cố ý tăng thêm hai ngàn tiền thưởng, so với lúc đầu nhiều gấp đôi, cô còn cố ý chọn một ngày nghỉ, gửi tiền cho cậu ta, muốn cho cậu ta một bất ngờ.

Ai biết Hà Vân Hi vừa nhận tiền thưởng đã lập tức trả lại cho cô, cô không chú ý đến điểm này, sau đó mới phát hiện, Hà Vân Hi vậy mà đưa cô 8000.

Phía dưới có lời nhắn: Mẹ em nói, không thể nhận tiền của con gái ^_^ (#lề: icon này là của tác giả, editor không biết gì đâu nhé:D)

!!!

Tần Khai Hân nhìn màn hình di động, thẫn thờ thật lâu, cô đã gặp qua ông chủ cắt xén tiền lương của nhân viên nhưng vẫn chưa thấy qua công nhân trả tiền lương ông chủ phát cho bao giờ.

Rốt cuộc ai mới đúng là ông chủ đây?

Tân Khai Hân lập tức chuyển tiền, không nghĩ tới mấy giây sau, số tiền vừa rồi lại chuyển về, còn nhiều hơn 8000.

Tất cả là một vạn sáu, tên nhóc này là thổ hào sao?

Tần Khai Hân không nói gì, lập tức gọi điện thoại cho Hà Vân Hi.

“Mau nhận tiền lại đi, đó là tiền lương của em!”

“Mẹ em nói, không thể nhận tiền của con gái, nhất là với cô gái xinh đẹp, càng không thể nhận.” Cậu ta cười hì hì ở đầu dây bên kia.

Trên trán Tần Khai Hân nổi đầy vạch đen: “Đừng náo loạn, chị không đùa đâu.”

“Em không có đùa mà? Em thích chị, cho chị tiền tiêu là điều cực kỳ bình thường, chị an tâm nhận lấy là được, không đủ thì chỗ em vẫn còn.”

“...”

Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu.

“Tại sao chị không nói lời nào?” Hà Vân Hi hỏi.

“Lòng tốt của em chị hiểu, nhưng mà chị không thể nhận, tiền chị lập tức chuyển cho em, không được chuyển lại, nếu không hai chúng ta không còn là bạn bè nữa.” Tần Khai Hân cứng rắn nói.

Hà Vân Hi trầm mặc một lát: “Khai Hân, có phải em làm chị tức giận hay không?”

“Đúng.” Cô trả lời lạnh như băng.

“Xin lỗi, là em quá nóng vội, em thật sự rất thích chị, hy vọng chị có thể cân nhắc một chút.”

“Không cần, chúng ta không thích hợp.”

“Khai Hân...”

“Chị còn có việc, tạm biệt.”

Tắt máy, Tần Khai Hân lập tức chuyển tiền, vốn đang nghĩ kéo cậu ta vào blacklist, nhưng lại thấy có chút độc ác, liền không làm như vậy.

Yên tĩnh ngẫm lại, ngoại trừ tuổi còn nhỏ, thật ra Hà Vân Hi đúng là đối tượng yêu đương lý tưởng, bộ dạng tuấn tú, đầu óc thông minh, tay chân chịu khó, biết cách tạo ra lãng mạn, hơn nữa lại hào phóng... Nếu như đặt vào hoàn cảnh lúc cô mười tám tuổi, khẳng định đã sớm rơi vào tay giặc rồi.

Nhưng mà hiện tại, đối với thịt tươi nhỏ, một chút hứng thú Tần Khai Hân cũng không có.

Cô thích mẫu đàn ông trầm ổn, nội liễm, toàn thân tản ra hơi thở cấm dục người sống chớ lại gần, không nói quá nhiều nhưng vừa mở miệng lại có thể trêu ghẹo người khác.

Giống như...

Cô không tự chủ ngẩng đầu lên, nhìn áo khoác treo trên giá.

Mẹ nó, tại sao nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ đến người kia vậy!

Từ sau hôm mồng 3 gặp mặt Bùi Thần trong tiệm, đã hơn nửa tháng nay anh không liên lạc với cô, do công việc bận rộn, Tần Khai Hân cũng không để ý chuyện này, nhưng hôm nay cô cho bản thân nghỉ ngơi một ngày, những thứ không nên nghĩ đều nghĩ tới.

Rốt cuộc ngày đó anh có ý gì? Bước sang năm mới, một người say khướt chạy tới cửa tiệm của cô, giống như muốn nói ra suy nghĩ của mình nhưng cái gì cũng không nói, cô thật sự không hiểu nổi trong hồ lô của anh bán thuốc gì.

Tần Khai Hân nhớ tới lời Tiết Mạn nói lúc trước: “Người ngu ngốc đều nhìn ra anh ta có ý với cậu, chỉ là không vạch trần mà thôi, quả thực giống hệt đức tính của núi băng, đối phó với kiểu đàn ông thâm trầm, mình rất có kinh nghiệm. Cậu chờ anh ta nói ra, có khi kiếp sau cũng chưa được, học theo mình này, chủ động xuất kích, tấn công vào chỗ yếu hại của anh ta, uy hiếp để anh ta nằm rạp dưới chân cậu, cúi đầu xưng thần!”

“... Tại sao mình không nhìn thấy ‘Núi băng’ cúi đầu xưng thần với cậu?”

“Chúng ta tán gẫu cái khác đi, hôm nay thời tiết rất tốt nha!”

Cuộc đời giống như một trò đùa, lúc trước cô tỏ tình, mất hết mặt mũi, ăn hết đau khổ mà một chút kết quả cũng không có. Hiện giờ, đối tượng mình tỏ tình trở lại, nhiều lần xuất hiện bên cạnh cô, nhưng vẫn là bộ dáng ái muội không rõ.

Ngẫm lại những khổ sở mà mình đã trải qua, Tần Khai Hân cảm thấy nếu Bùi Thần hồi tâm chuyển ý, muốn bù đắp cho cô, cô tuyệt đối sẽ không cho anh dễ dàng thực hiện ý đồ.

Nhất định phải cho người này chịu chút khổ cực để trút hết mối hận trong lòng cô.

Nghĩ thì nghĩ vậy, Tần Khai Hân vẫn cực kỳ không có tiền đồ nhắn tin cho Bùi Thần.

Bánh kem dâu tây: Áo của anh vẫn đang ở chỗ tôi, khi nào thì anh tới lấy?

Một lúc lâu sau đối phương mới trả lời.

Bùi Thần: Hi, em gái Tiểu Hân, còn nhớ tôi không, tôi là Lạc Tang! Bùi Thần đang chuẩn bị cho buổi triển lãm cá nhân, tôi giúp anh ấy tới lấy áo nhé! Thuận tiện ăn bánh ngọt cô làm, nhìn ảnh chụp thật sự là thèm muốn chết rồi!

Tin mới gửi không bao lâu, Lạc Tang đã vội vàng chạy đến, cô đi giày cao gót, mặc chiếc váy ngắn bó sát, lộ ra đường cong hoàn mỹ, bất luận là mùa nào đi chăng nữa, nóng bỏng vĩnh viễn không làm người ta dời mắt.

Lạc Tang vừa vào cửa, hoàn toàn không để ý tới chuyện lấy quần áo, đầu tiên là quan sát phòng làm việc của Tần Khai Hân một lượt từ trong ra ngoài, vừa nhìn vừa khen ngợi: “Ây da, cô thật sự rất ngăn nắp, sạch sẽ, phòng bếp thật lớn. Wow, đây là cái gì, nhìn qua ăn rất ngon!”

Tần Khai Hân trả lời: “Đây là bánh Flower Cookies.”

Mùa xuân trăm hoa đua nở, giá của hoa tươi khá rẻ, chất lượng tương đối tốt. Tần Khai Hân chọn ba loại: hoa bướm, hoa hồng, hoa anh đào làm nguyên liệu, lại dùng những nguyên liệu khác nhau nướng ra ba loại bánh cookie, sau đó chọn mấy đóa hoa tươi gắn vào mặt ngoài, rắc thêm chút đường cát mịn, bỏ vào lò nướng năm phút, cuối cùng tạo thành bánh Flower Cookies.

Cookie xốp giòn và màu sắc đẹp đẽ của hoa kết hợp vô cùng hoàn hảo, mặc dù không dùng công nghệ phức tạp nhưng lại tràn ngập hơi thở mùa xuân.

“Flower Cookies? Vậy trên mặt bánh là hoa thật sao, tôi có thể nếm thử không?” Lạc Tang tò mò hỏi.

“Có thể, cô giúp tôi nếm thử xem mùi vị như thế nào?”

Lạc Tang bỏ một miếng bánh vào miệng, hai mắt lập tức phát sáng: “Ăn ngon! Cô bán cái này sao? Tôi đặt 100 hộp!”

100 hộp!!!

Thật quá xa xỉ!

Từ Hà Vân Hi một vạn sáu đến Lạc Tang 100 hộp bánh cookie, Tần Khai Hân bỗng nhiên cảm thấy hôm nay mình được thổ hào nhận thầu rồi.

“Tạm thời cái này còn đang trong giai đoạn nghiên cứu phát triển, tôi làm không ít vị, mỗi loại đều không giống nhau, cô có thể nếm thử tất cả, nếu cảm thấy ăn ngon, sau này đặt cũng chưa muộn.”

“Những thứ này đều có hương vị khác nhau? Vậy thì đơn giản, mỗi loại cô đều làm cho tôi, đựng vào một cái hộp, như Jenny Cookies Hongkong gì đó, không phải là tốt rồi sao? Tất cả bao nhiêu tiền, bây giờ tôi trả cô luôn!” Lạc Tang vung tay lên, hoàn toàn giống như điệu bộ của chị hai hào phóng.

Tần Khai Hân xấu hổ: “Tiền bạc là thứ yếu, nếu như cô thật sự muốn đặt, trước tiên có thể đặt cọc một phần, nhưng nguyên liệu chỗ tôi không đủ làm ra 100 hộp cookie, bao giờ cô cần? Tôi đi liên lạc với nhà cung ứng một chút, bảo họ nhanh chóng giao hàng.

“Không vội, tôi chỉ lấy làm quà cho khách, nói nhỏ cho cô hay, những người giàu có rất nhiều tiền, tặng đồ đắt tiền thì họ chướng mắt, nhưng tặng đồ ăn ngon thì họ lại vui vẻ. Lần trước có vị CEO thích ăn cổ vịt, tôi liền đặc biệt tới Vũ Hán mua loại chính tông nhất, buổi sáng mua giữa trưa mang đến, ông ấy rất cao hứng, thiếu chút nữa đã nhận tôi làm con gái nuôi, cô thấy trâu bò không?”

“Ừm...” Cô xác định ông ta muốn ăn cổ vịt mà không phải ăn cô sao?

Tần Khai Hân dở khóc dở cười nhưng lại cảm thấy Lạc Tang rất thẳng thắn, càng có hảo cảm với cô ấy hơn.

“Phải rồi, cái áo kia...” Cuối cùng cô cũng nhớ tới chính sự, nói, “Tôi đã giặt qua nhưng không thể sạch hoàn toàn được.”

“Ây da, không có chuyện gì, cô giặt, cho dù tất cả là bùn, Bùi Thần cũng sẽ mặc! Cô không biết anh ấy thích cô nhiều như thế nào đâu!”

Lạc Tang vung tay lên, Tần Khai Hân ngây ngẩn cả người, cằm thiếu chút nữa rơi xuống.

Cô hỏi lại: “Cô... Cô nói cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.