Mẹ Bạch nghe chủ nhiệm Khương nói người này chính là một quản lý cao cấp ở một tập đoàn lớn.
Mẹ
Bạch đang tham gia buổi dã ngoại nướng thịt ở xã thì đột nhiên bà nhận
được một cú điện thoại của chủ nhiệm Khương nói muốn bàn về việc xem mắt
của Bạch Tuyết. Bà ta nói cậu Niếp rất muốn gặp lại Bạch Tuyết vì lần
trước uống cà phê với Bạch Tuyết, một phần vội vàng và một phần cũng đắc
tội với Bạch Tuyết nên ngài ấy cảm thấy thật ngại quá, muốn đến xin
lỗi.
Mà Nhiếp Phong cũng khẩn thiết muốn gấp gáp trả lại tiền cà phê cho Bạch Tuyết.
Một
người đàn ông ưu tú như vậy, khẳng định sẽ làm con gái mình hạnh phúc
cả đời, nên mẹ Bạch tình nguyện bỏ buổi dã ngoại nướng thịt cùng bạn bè.
Bà lập tức yêu cầu ba Bạch lái xe từ vùng ngoại ô chạy về nhà gấp, đến nơi đã hẹn với Nhiếp Phong và cùng trở về nhà họ Bạch.
”Tuyết
Nhi, ba mẹ đã về, còn có khách...... A! A! A!” Mẹ Bạch vừa đẩy cửa
ra, thấy trong phòng khách một đôi nam nữ quần áo xốc xếch cùng nằm
trên sàn nhà thì thét lớn.
Tiếng kêu thảm thiết của mẹ Bạch khiến
mọi người trong nhà đều cảm thấy sợ hãi. Ngoài hai người đang nằm trên
sàn nhà, thì Nhiếp Phong chạy vào đầu tiên, sau đó là ba Bạch.
Bạch
Tuyết và Tư Hoài Dương đang đùa giỡn, nhiệt tình tranh cãi với nhau thì
bỗng nhiên nghe được tiếng kêu sợ hãi của mẹ Bạch. Cả hai lập tức ngồi
dậy, ngước mắt nhìn mẹ Bạch.
Nhiếp Phong chứng kiến tình huống trước mắt thì nhíu mày một chút.
Áo
ngủ hình con thỏ trước ngực của Bạch Tuyết bị tuột xuống làm lộ một bên
vai, đầu tóc xốc xếch phủ xuống. Bộ dạng nhếch nhác, lười biếng đó
khiến Nhiếp Phong cảm thấy cô thật hấp dẫn.
Mà chiếc áo hàng hiệu của Tư Hoài Dương cũng bị kéo lên để lộ ra cơ thể rắn chắc cùng dây nịch hàng hiệu đắt tiền….
”Buông
ra, còn không mau buông ra sao.” Mẹ Bạch bỏ những đồ đang cầm trong tay
xuống, lập tức cởi giày, xông tới dùng sức kéo Bạch Tuyết ra khỏi người
Tư Hoài Dương, “Các con đều đã lớn, sao còn đùa giỡn kiểu này? Ôi,
remote TV cũng bị vỡ nát. Hai đứa thật hư quá.”
Hiện giờ tim Bạch
Tuyết như muốn nhảy ra ngoài, không phải bởi vì cha mẹ bắt gặp mình và
Tư Hoài dương đang đùa giỡn. Dù gì cô và cậu cũng là bạn thanh mai trúc
mã. Hôm nay cậu ta rảnh nên đến đây muốn ăn chực, lại không ngờ đùa giỡn
với Bạch Tuyết hơi quá mức khiến mẹ Bạch bắt gặp. Cô nghĩ có lẽ mẹ và
ba cũng không trách vì nếu hai người thật sự có tình cảm với nhau thì mẹ
Bạch cũng không bắt cô đi xem mắt.
Nhưng vì lúc này còn có một”Người ngoài” cũng đi theo vào phòng, Bạch Tuyết cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang sôi trào.
Mẹ Bạch nhặt chiếc remote TV lên, hung hăng nhìn Bạch Tuyết và Tư Hoài Dương với ý “Các ngươi chờ coi.”
”A,
ha ha. Cậu Niếp cũng đừng hiểu lầm.” Sau một hồi ngạc nhiên lẫn sợ hãi,
ba Bạch cũng phản ứng kịp, lập tức hoà giải nói, “Cậu ta và con gái là
bạn thanh mai trúc mã. Con gái cũng chỉ xem cậu ấy như em trai mà thôi.”
”Con hiểu.” Nhiếp Phong lễ phép gật đầu một cái, gượng cười nói, “Hay là con đến không đúng lúc rồi.”
Nói xong, anh lấy ví tiền trong ngực, mở ra, bên trong cũng có rất ít tiền mặt, hầu hết đều là thẻ tín dụng.
Anh rút ra hai tờ tiền mặt màu hồng để trên giá giày. Sau đó Nhiếp Phong lễ phép gật đầu chào ba Bạch, nói hẹn gặp lại.
”Ách.
..... Cậu Niếp, thật ra thì......” Ba Bạch biết Nhiếp Phong
đang hiểu lầm, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.
Trong
khi đó, mẹ Bạch lại không nhận thấy trong mắt Nhiếp Phong lại đang dần
lạnh lẽo, chuẩn bị rời đi. Bà bước tới kéo cánh tay Nhiếp Phong lại và
nói “Cậu Niếp, mời vào, dù gì cũng đã đến đây, cậu vào uống nước một lát
đã.”
Nhiếp Phong bị mẹ Bạch kéo vào trong nhà, nên cũng thoáng
thấy Bạch Tuyết đang đứng đó sửa sang lại quần áo và đầu tóc rối bù của
mình.
Bạch Tuyết cũng đang trộm nhìn Nhiếp Phong...... Sao anh lại đến đây?
”Tuyết
Nhi, con còn không mau đi, thay đồ đi. Tư
Hoài Dương, rót dùm dì ly trà.” Mẹ Bạch trừng mắt liếc đứa con gái hư
đốn của mình, sau đó lại không ngần ngại sai bảo Tư Hoài Dương.