Gió Đêm Ấm Áp Hôn Môi Em

Chương 7




“Bị chiếm rồi?!” Trương Hân Hoa cau mày, giọng nói bỗng nhiên cao lên, ngay cả tài xế cũng không khỏi giật mình liếc nhìn cô ta qua gương chiếu hậu, “Khụ... là ai làm?”

“À, chính là phòng làm việc March đã ký hợp đồng với các chị trước đó.”

“March? Cô có chắc chắn không?” Trong đôi mắt người phụ nữ ánh lên sự kinh ngạc.

“Đương nhiên. Người phụ trách kiếm nhà thiết kế hàng đầu của đối phương Nhiễm Dao cũng có mặt ở đó”

“Ngọc San đã hủy hợp đồng rồi cơ mà? Họ lấy đâu ra model chứ?”

“Hình như là tìm được một cô bé gái khác, trông cũng rất đáng yêu, còn rất ăn ảnh nữa...”

Vừa nói xong, người phụ nữ càng nhíu mày chặt hơn, đặc biệt là khi nghe thấy câu “rất đáng yêu, còn rất ăn ảnh” Thứ con gái cô ta không cần nữa lại dễ dàng để người khác nhặt mất như vậy hay sao?

Hơn nữa, March có thể tìm được người thay thế chỉ trong thời gian ngắn như vậy, xem ra đã đề phòng cô ta từ trước rồi, nên mới có phương án dự phòng sẵn như thế.

Đáng ghét!

“Vườn hoa ngắm cảnh ở tầng thượng tòa nhà Lục Thị là do mối quan hệ của tôi nên mới tranh giành được. Nếu Ngọc San đã hủy hợp đồng với March, giữa hai bên không còn mối quan hệ hợp tác với nhau nữa thì đương nhiên họ không có tư cách sử dụng nơi đó rồi”

“Còn chẳng phải thế à?” Đầu bên kia liên tiếp phụ họa.

Thôi gia thế lực hùng hậu, Trương Hân Hoa lại quen biết nhiều, dùng để đối phó với March là tốt nhất.

“Tôi đã nói với họ như vậy rồi, nhưng đối phương sống chết không chịu nhường, còn chiếm chỗ có góc độ đẹp nhất. Bên này ê kíp chụp ảnh tôi dẫn theo vẫn đang kẹt lại, thực sự không còn cách nào khác nữa, cho nên tôi mới phải nhờ chị giúp đỡ...”

Lửa giận trong lòng Trương Hân Hoa bùng lên, “Đợi đấy, tôi đến ngay đây!”

Đầu bên kia vui mừng khôn xiết, nhưng ngữ khí vẫn vô cùng khiêm tốn: “Vô cùng xin lỗi đã gây thêm phiền phức cho chị, chúng tôi thực sự là... Haiz...”

Kết thúc cuộc trò chuyện, người phụ nữ lại trở về dáng vẻ giơ nanh múa vuốt, thậm chí giọng điệu còn cao ngạo hơn trước vài phần, như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.

“Chị Thôi sắp đến đây rồi, đến lúc đó, các người không chịu đi cũng phải đi!”

Trợ lý của Nhiễm Dao mím chặt môi, ánh mắt hơi lóe lên, thoạt nhìn đã biết ngay là không mấy tự tin: “Vậy... vậy thì cứ đợi xem! March chúng tôi không dễ bắt nạt đâu!”

Nói xong, xoay người rời đi, gương mặt căng cứng bỗng trở nên suy sụp trong nháy mắt.

Thôi xong đời rồi!

Phải nhanh đi báo cho Nhiễm Tổng...

“Bên ngoài có chuyện gì đó? Sao lại ầm ĩ như vậy?” Nhiễm Dao vừa chọn ảnh, vừa hỏi.

“Là người của DÁCH”

“Hả?” Nhiễm Dao di chuyển ánh mắt từ màn hình hiển thị sang nhìn gương mặt cô trợ lý.

Hức...

Cô gái đã đỏ bừng mắt lên, dáng vẻ như thể muốn khóc mà không thể khóc được.

“Ai bắt nạt cô?” Sắc mặt Nhiễm Dao chợt trầm xuống.

Cô gái òa lên một tiếng, hoàn toàn sụp đổ, bắt đầu khóc nức nở, thuật lại một lượt toàn bộ sự việc, thấp thỏm nhìn Nhiễm Dao: “Bây giờ họ đã có viện binh, chuẩn bị tấn công chúng ta, hức... liệu có khi nào sẽ bị đánh đến chết không?”

Khóe miệng Nhiễm Dao giật giật, “Với trí tưởng tượng của cô mà không đi viết tiểu thuyết ảo tưởng là quá lãng phí”

“Boss, bây giờ người ta đang nói chuyện nghiêm túc, không đùa đâu mà! Cô nghiêm túc một chút có được không?”

“Được, được, được, tôi nghiêm túc!” Nhiễm Dao vội vàng nghiêm chỉnh lại, “Bây giờ nhé, chỉ có một cách giải quyết.”

“Cách gì?”

“Đợi.”

“Hả? Có thể... cụ thể hơn một chút được không?” “Ý chính là, chúng ta nên làm gì cứ làm thế nấy, đợi cái người viện binh gì đó của họ đến đây, chờ xem tình hình thế nào rồi ứng phó” “Vậy nếu như cái người viện binh đó của họ quá mạnh, đè bẹp chúng ta chỉ trong chốc lát, vậy phải làm thế nào?”

“Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu” Nhiễm Dạo chắc chắn như đinh đóng cột.

“Chúng ta có vũ khí bí mật gì à?” Cô gái đè thấp giọng xuống, cẩn thận thăm dò.

“Sure.”

“Có thể tiết lộ tí tẹo được không? Dù sao cũng phải để tôi thấy đỡ lo một chút mới bớt áp lực...”

Nhiễm Dao ôm cánh tay, vuốt cằm, nghĩ ngợi một lát, không trả lời mà hỏi ngược lại, “Tôi hỏi cô nhé, đây là địa bàn của ai?”

“Lục Thị”

“Nói thế này đi, cái gọi là vũ khí bí mật của tôi mạnh đến mức họ có thể cho chúng ta mượn cả tòa nhà này để dùng miễn phí, bao gồm cả văn phòng tổng tài nữa” Ánh mắt Nhiễm Dao dường như có một khoảnh khắc bỗng nhìn liếc qua hai nhóc kia.

Theo như cô được biết, hình như Lục đại soái ca vẫn chưa được biết đến mình có hai viên “châu báu bỏ quên bên trời” kia.

Nếu như đụng trúng thì cảnh tượng... tuyệt đối là vô cùng đẹp đẽ.

Nghĩ thôi đã thấy kích động rồi.

Cô trợ lý bán tín bán nghi, “Có thật là... lợi hại như vậy không?”

“Ừ! Cho nên cứ chiến đấu hết mình đi, cô gái! Bởi vì cô có hậu thuẫn mạnh mẽ

“Được, vậy tôi đi đây...” Chỉ hy vọng là không tử trận quá sớm.

Chiếc Bentley màu đen dừng lại trước cổng chính tòa nhà Lục Thị. Một người phụ nữ dẫn theo một cô bé gái xuống xe, đi thang máy lên tầng cao nhất. Dáng vẻ ngực ưỡn thẳng, cánh mũi hơi nở ra đó, nhìn đã thấy rõ sát khí rồi.

“Mẹ, mẹ đi chậm thôi, con không theo kịp!” Cô bé gái nhón chân, mũi sắp nhăn lại thành một nhúm.

“Hang bị người ta chiếm mất rồi mà con còn bình chân như vại thế được à? Tức chết mẹ! Đi nhanh lên...” Người phụ nữ quay đầu lại, dắt cô bé gái bước nhanh theo.

“Mẹ đừng có kéo mà...”

“Nhanh lên!”

“Mẹ, chúng ta có thể đợi chị Nhiễm Dao chụp xong rồi chụp cũng được mà, sao cứ phải cướp cho bằng được chứ?”

“Con bé ngốc nghếch này, vốn dĩ là đồ của con, sao lại cứ thế để cho người khác như vậy được hả?”

“Cái gì mà đồ của con chứ? Đó là vườn hoa của chú Lục mà!”

“Nếu không phải nể mặt mợ con, con tưởng là Lục Chinh sẽ cho mượn chỗ à?”

Bàng Thiệu Đình thật quá tốt số.

Chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi, không ngờ lấy chồng rồi mà vẫn còn được Bang gia trọng dụng như vậy, ngay cả Lục Chinh cũng nể mặt cô ta vài phần.

Trong đôi mắt đứa bé ánh lên sự khó hiểu: “Có liên quan gì đến mợ con chứ?” “Mợ con là em họ trên danh nghĩa của Lục Chinh, con nói xem có quan hệ không? Có khi giữa hai người họ còn có một câu chuyện... khụ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.