Gió Đêm Ấm Áp Hôn Môi Em

Chương 25




Tối ngày hai mươi chín, Phương Đồng về đến thủ đô, nhưng không về thẳng nhà mà tìm một khách sạn. Nằm trên giường, cô cảm thấy cả người rất mệt mỏi, nhưng lại không buồn ngủ chút nào.

Cầm tấm thiệp mời đỏ chót trong tay, nhìn hình ảnh hai người trong đó mỉm cười hạnh phúc, trong mắt Phương Đồng chỉ đầy vẻ châm biếm. Cô cầm điện thoại lên gọi cho Lý Bác Minh.

Lý Bác Minh đang chuẩn bị đi ngủ, thấy Phương Đồng gọi thì ngay lập tức bắt máy: “Đồng Đồng?”

“Bác Minh, em có làm phiền anh nghỉ ngơi không?” Phương Đồng áy náy hỏi.

“Không sao, anh đang xem phim ở nhà. Đồng Đồng, có chuyện gì vậy?”

Giọng Lý Bác Minh rất dịu dàng. Phương Đồng nghe thấy giọng nói ấm áp của anh thì trong lòng dần bình tĩnh lại, “Bác Minh, ngày mai anh có rảnh không?”

Lý Bác Minh hơi khựng lại: “Sao vậy?”

“Em muốn nhờ anh cùng đi dự tiệc cưới với em.”

“Đồng Đồng, em về nước rồi à?” Lý Bác Minh vội hỏi.

Phương Đồng gật đầu, sau đó chợt nhớ là anh không nhìn thấy, bèn nói nhỏ: “Vâng, em vừa về đến khách sạn.”

Lý Bác Minh đã lờ mờ đoán được hôn lễ ngày mai là của ai, “Được, em ở khách sạn nào, mười giờ ngày mai anh qua đón em.”

Phương Đồng báo tên khách sạn rồi mói: “Bác Minh, cảm ơn anh.”

“Đồng Đồng, em đừng bao giờ nói cảm ơn anh, chúng ta không phải là bạn bè sao?”

“Vâng, chúng ta là bạn bè. Anh nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.” Trong mắt Phương Đồng hiện lên nét cười dịu dàng.

“Ngủ ngon.”

Sau khi cúp điện thoại, Phương Đồng đứng dậy đi vào phòng tắm rồi lên giường nằm, lần này chỉ mới nằm trên giường một lát là cô đã ngủ say.

Mười giờ sáng hôm sau, Lý Bác Minh xuất hiện đúng giờ trước cửa khách sạn. Anh lái xe Bentley màu đen, mặc comple đen. Phương Đồng mặc lễ phục màu vàng nhạt, khuôn mặt trang điểm rất xinh đẹp.

“Em xin nghỉ phép về đây à?” Lý Bác Minh hỏi.

Phương Đồng gật đầu: “Em xin nghỉ hai ngày, ngày mai phải quay về rồi. Lần này bọn họ cố ý gửi thiệp mời cho em, em không đi thì không phải phép cho lắm.”

Ánh mắt Phương Đồng trở nên rét lạnh. Cô chưa bao giờ là loại người dễ bị ức hiếp. Lần này người ta đã tìm đến tận cửa để gây sự, nếu cô không đến tham dự chẳng phải chứng tỏ cô đang sợ sao.

Lý Bác Minh cười lạnh, không hề có chút khó chịu nào, trái lại trong mắt còn có vẻ khen ngợi, đây mới là Phương Đồng mà anh quen.

Khi còn nhỏ, trong trường học có mấy đứa trẻ bắt nạt Phương Đồng, mặc dù không đánh lại, nhưng cô vẫn dùng cách khác để đáp trả, chưa bao giờ phải nuốt giận.

Hôn lễ được cử hành ngoài trời. Lúc Phương Đồng đến thì hôn lễ đã bắt đầu. Từ phía xa, cô đã nhìn thấy vòm cổng được trang trí bằng hoa tươi, tấm thảm đỏ trải dài từ cổng vào đến trước sân khấu. Hai bên là chỗ ngồi của khách mời, bên trái sân khấu còn có một chiếc bánh kem rất lớn, khoảng chín tầng, còn có mấy ly rượu xếp chồng lên nhau thành một cái tháp.

“Minh Huy, chờ sau này chúng ta kết hôn, em muốn có một hôn lễ ngoài trời, tốt nhất là có bãi cỏ rất lớn nữa, xung quanh trải đầy hoa tươi. Còn có một cái cổng vòm bằng hoa khổng lồ, dưới đất được phủ thảm đỏ rải đầy cánh hoa, em sẽ bước trên con đường trải đầy hoa đó, đi từng bước về phía anh.”

Phương Đồng chợt nhớ lại lời cô đã từng nói với Đinh Minh Huy lúc hai người còn đang học năm ba đại học.

Sắc mặt Phương Đồng trắng bệch, tim quặn thắt từng cơn đau đớn. Lý Bác Minh đột nhiên nắm chặt tay Phương Đồng, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang tay cô. Phương Đồng cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt nhau của mình và Lý Bác Minh, rồi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của anh.

Phương Đồng lắc đầu tỏ ý mình không sao, rồi để Lý Bác Minh nắm tay cô đi vào hội trường.

Ở chỗ bàn lễ tân, Phương Đồng đưa phong bì cho cô gái phụ trách ở đó.

“Viết tên ai đây ạ?” Cô gái hỏi.

“Phương Đồng và Lý Bác Minh.” Phương Đồng trả lời. Lý Bác Minh liếc nhìn cô, nhưng cũng không nói gì, chỉ mỉm cười đi cùng cô đến vị trí cuối cùng rồi ngồi xuống.

“Em căng thẳng sao?” Lý Bác Minh hỏi nhỏ bên tai Phương Đồng.

Phương Đồng lắc đầu cười khẽ, “Là bọn họ mời em tới, sao em phải khẩn trương chứ.” Nói thì nói thế, nhưng trong lòng bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi.

Ở đây có không ít bạn bè của Đinh Minh Huy. Lúc nhìn thấy Phương Đồng, ánh mắt bọn họ rất kỳ lạ. Bọn họ đều biết Phương Đồng là bạn gái cũ của Đinh Minh Huy. Lúc học đại học, hai người dính nhau như sam, thường xuyên thể hiện tình cảm khiến đám độc thân bọn họ ghen tỵ. Lúc đó, bạn cùng phòng của Đinh Minh Huy còn trêu là hai người cứ thể hiện nhiều như thế thì sẽ chia tay sớm, không ngờ lại đúng là như thế. Tốt nghiệp chưa được nửa năm, một người thì lấy người khác, còn người kia hình như cũng đã có người mới.

Bọn họ nhìn thấy Phương Đồng thì cảm thấy xấu hổ, nhưng cô nhìn thấy bọn họ còn mỉm cười thân thiện. Lý Bác Minh tất nhiên thấy mọi chuyện, bèn thì thầm: “Đây mới là Phương Đồng mà anh quen.”

Phương Đồng nghe vậy thì cười khẽ.

MC lên sân khấu, bắt đầu nói luyên thuyên khen cô dâu và chú rể xứng đôi đến mức nào, yêu thương nhau ra sao, quá trình họ trở thành đồng nghiệp với nhau, rồi thì họ lại hấp dẫn nhau bởi vì có chung sở thích và quan điểm, vân vân.

“Bây giờ chúng ta cùng nhìn xem hằng ngày chú rể và cô dâu ngọt ngào yêu thương nhau thế nào.” MC vừa nói vừa ra hiệu, trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện ảnh chụp chung của hai người, cộng thêm bài hát “Hôm nay đôi mình sẽ kết hôn” vang lên.

Phương Đồng nhìn màn chiếu không chớp mắt, mãi đến khi khúc nhạc quen thuộc trong hôn lễ vang lên thì cô mới hoàn hồn.

Trên sân khấu, chẳng biết Đinh Minh Huy đã đứng trên đó từ lúc nào. Hắn mặc comple trắng, trước ngực cài một đóa hoa hồng.

Lưu Tuệ mặc váy cưới trắng như tuyết, khoác tay cha cô ta đứng dưới cổng vòm, mỉm cười hạnh phúc nhìn về phía Đinh Minh Huy.

Phương Đồng nhìn về phía Lưu Tuệ, thấy ánh mắt đắc ý của cô ta lúc đi ngang qua cô.

Đinh Minh Huy liếc nhìn khách mời bên dưới thì tình cờ trông thấy Phương Đồng, trong mắt lập tức hiện vẻ bối rối. Hắn ta không biết tại sao Phương Đồng lại xuất hiện ở đây, rõ ràng hắn ta không mời cô mà.

Nhìn về phía Lưu Tuệ, hắn ta đột nhiên hiểu ra, trong lòng chợt thấy tức giận vì hành vi của cô ta. Có đánh chết Đinh Minh Huy cũng không tin là cô ta không cố ý.

Ánh mắt của Đinh Minh Huy và Phương Đồng chạm nhau, vẻ đau đớn chợt loé lên trong mắt Phương Đồng rồi lập tức biến mất, khiến hắn suýt lao xuống dẫn cô rời khỏi đây.

Đinh Minh Huy, hôm nay tôi tới tham dự hôn lễ của anh, nhưng lại là hôn lễ của anh và người khác. Từ nay về sau, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Tôi sẽ ghi nhớ hình ảnh ngày hôm nay của anh, sau đó từ từ quên anh đi. Rồi sẽ đến một ngày, khi nhắc đến tên anh, tôi sẽ không còn nhớ nổi dáng vẻ của anh thế nào nữa.

Hôn lễ vẫn tiếp tục diễn ra. Đinh Minh Huy lại thường xuyên thất thần, thỉnh thoảng lại nhìn xuống sân khấu. Lưu Tuệ đứng bên cạnh anh ta nên dĩ nhiên nhận ra được, nhưng cô ta không nói gì mà chỉ thỉnh thoảng thì thầm nhắc nhở Đinh Minh Huy, tránh để cô ta bị mất mặt.

Phương Đồng không định rời khỏi đây ngay mà ở lại xem hết toàn bộ hôn lễ. Mãi cho đến khi chú rể và cô dâu cắt bánh ga tô xong thì cô mới đứng dậy, “Bác Minh, chúng ta đi thôi.”

Lý Bác Minh gật đầu, nhìn thoáng qua Đinh Minh Huy trên sân khấu rồi mới đi theo Phương Đồng rời khỏi đây.

“Nếu thấy khó chịu thì cứ khóc đi.” Ra khỏi nơi cử hành hôn lễ, Lý Bác Minh nói với Phương Đồng vẫn lặng thinh nãy giờ.

Phương Đồng ngẩng đầu nhìn áng mây trắng lơ lửng trên bầu trời, nhẹ giọng nói: “Có phải anh cảm thấy em rất ngu ngốc không. Mong chờ chạy đến tham dự hôn lễ của bạn trai cũ, khi mọi người đều nghĩ em đến đây gây chuyện thì em lại chẳng hề làm gì?”

Lý Bác Minh mỉm cười: “Ừm, nếu nói thế thì hình như có hơi ngốc, nhưng lúc nãy em thật sự không phải tới đây để phá hoại hôn lễ của bọn họ à?”

Ai ngờ Phương Đồng lại nói: “Ai nói em không nghĩ tới chứ? Lúc vừa mới nhận được thiệp mời, em tức giận muốn chết. Lúc đó trong đầu em chỉ nghĩ, bọn họ đều muốn ức hiếp em đúng không, tưởng em rất dễ bắt nạt hả, vậy em sẽ làm cho hôn lễ của bọn họ tan tành.”

Phương Đồng nói rất hùng hổ, trong mắt còn hiện vẻ hung ác, cứ như thật sự muốn làm như thế.

“Vậy tại sao lại không làm?” Lý Bác Minh hỏi cô.

“Thật ra trước khi nhìn thấy Đinh Minh Huy, em vẫn còn ôm suy nghĩ như thế. Nhưng đến lúc nhìn thấy anh ta rồi, đột nhiên em cảm thấy làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả. Ở đó có nhiều người như vậy, trong đó còn có không ít bạn học của bọn em. Nếu em làm như thế, mất mặt còn chưa nói, người khác sẽ tưởng em còn quan tâm đến anh ta nhiều lắm.”

“Có lẽ anh không để ý, vừa rồi có người nhìn em bằng ánh mắt như muốn xem kịch vui, chờ em trình diễn vở kịch cướp chú rể đấy. Bọn họ muốn xem kịch miễn phí nhưng bản cô nương lại không muốn diễn.”

“Quan trọng hơn nữa là, mục đích hôm nay em đến đây là để từ biệt quá khứ. Bây giờ đã xong việc, dĩ nhiên em phải rời khỏi đó rồi.” Phương Đồng nói với vẻ mặt nhẹ nhõm.

Lý Bác Minh nhìn chăm chú vào mắt cô, thấy trong đó ngân ngấn lệ, nhưng lại có vẻ thoải mái. Anh mỉm cười vỗ ngực mình: “Có muốn anh cho mượn lồng ngực để dựa vào không? Anh cho em biết, bộ ngực này của anh quý giá lắm đấy nhé, người bình thường muốn mượn anh cũng không cho đâu.”

Phương Đồng muốn cười, nhưng nước mắt lại chảy ra. Cô tựa vào lòng Lý Bác Minh: “Lý Bác Minh, vậy anh cho em mượn một lúc đi, nhân dịp bây giờ anh còn chưa có bạn gái. Sau này anh có bạn gái rồi, em muốn mượn cũng chưa chắc anh đã cho.”

Lý Bác Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô, trong mắt đầy vẻ đau lòng, cô gái này lúc nào cũng chôn giấu đau khổ trong lòng như thế.

Phương Đồng nhanh chóng ngẩng đầu lên, sờ khóe mắt, nhìn thấy áo trước ngực Lý Bác Minh sẫm màu thì xấu hổ nói: “Bác Minh, em làm hỏng áo của anh mất rồi.”

Lý Bác Minh không để tâm, “Hỏng thì hỏng thôi, hôm nào em cùng anh đi mua một cái khác là được rồi.”

“Được.” Phương Đồng sảng khoái đồng ý, sau đó xoa bụng: “Bây giờ em đói bụng quá, chúng ta đi ăn trưa thôi.” Từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì cả.

“Ừm.”

Có thể là tâm sự đã được giải quyết, rốt cuộc cũng buông bỏ được tất cả, nên trưa hôm nay Phương Đồng ăn rất ngon miệng. Một mình cô xử lý được hơn một nửa bàn ăn. Lý Bác Minh thì chỉ gắp thức ăn cho cô rồi nhìn cô ăn là chính.

“Ăn no quá rồi, bây giờ em cần đi dạo một chút.” Phương Đồng ra khỏi nhà hàng, xoa bụng thấy hơi khó chịu thì nhíu mày. Lý Bác Minh thấy buồn cười, “Anh đi mua thuốc hỗ trợ tiêu hóa cho em nhé.”

“Không cần đâu, em đi dạo một chút là được rồi. Hay là chúng ta đi xem phim đi?”

“Được.” Lý Bác Minh đồng ý.

Phương Đồng và Lý Bác Minh xem phim xong vẫn chưa về nhà mà đi đến trung tâm thương mại gần đó. Phương Đồng đi thẳng đến cửa hàng bán đồ nam, nhìn xung quanh một lượt rồi cầm một bộ quần áo ướm thử lên người Lý Bác Minh, “Anh thấy bộ này thế nào?

“Rất đẹp.” Lý Bác Minh khẽ cười.

“Anh còn chưa thấy mà đã nói đẹp rồi, anh cũng dẻo mỏ quá đi.”

“Đó là do anh tin tưởng mắt nhìn của em.” Lý Bác Minh nói.

Nhìn vào ánh mắt nóng rực của anh, Phương Đồng cảm thấy không được tự nhiên, bèn nhét quần áo vào trong ngực anh, “Anh đi thử đi, em ở ngoài chờ anh.”

Lý Bác Minh đành đi vào phòng thử đồ, lúc đi ra thì thấy Phương Đồng đang ngồi ngẩn người trên ghế sô pha, trong tay cầm điện thoại di động, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Đôi mắt của Lý Bác Minh hơi tối lại, nhưng rất nhanh đã trở lại i bình thường, khóe miệng nhếch lên, đi đến bên cạnh Phương Đồng, “Đồng Đồng, thế nào?”

Phương Đồng nhướng mắt lên nhìn rồi gật đầu: “Ừm, quả nhiên bộ này rất hợp với anh.”

“Vậy lấy bộ này đi.” Lý Bác Minh lại vào phòng thử đồ thay quần áo, sau đó đưa cho nhân viên cửa hàng, “Gói bộ này lại.”

Ra khỏi cửa hàng thì đã không còn sớm nữa, Lý Bác Minh hỏi Phương Đồng: “Tối nay muốn ăn gì?”

Phương Đồng vẫn chưa đói, nên nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra muốn ăn gì, đành cười cười, “Gì cũng được.”

Bỗng, một giọng nói êm tai vang lên sau lưng bọn họ: “Phương Đồng?”

Phương Đồng xoay người thì nhìn thấy Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, “Thanh Lan, sao cậu lại ở đây?”

Thẩm Thanh Lan chỉ chỉ mấy cái túi trên tay Phó Hoành Dật, “Tớ và Hoành Dật đi mua quần áo.”

Phương Đồng nhìn mấy túi đồ mà Phó Hoành Dật xách có cả đồ nam và đồ nữ, còn cả giày nữa. Thật ra cô chưa từng tưởng tượngra được cảnh này, người như Phó Hoành Dật lại đi dạo phố cùng vợ mình.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Phó Hoành Dật không hề có chút mất kiên nhẫn nào, trong mắt cô liền hiện vẻ hâm mộ vô cùng.

“Các cậu định đi mua quần áo hả?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Không, bọn tớ muốn đi ăn cơm, nhưng lại không biết ăn gì.”

“Vậy quá tốt rồi, chúng tôi cũng chưa ăn, nếu không ngại thì cùng nhau ăn đi.” Phó Hoành Dật mời.

“Được.” Lý Bác Minh liền đồng ý.

Bọn họ tìm một nhà hàng, vì muốn yên tĩnh nên Phó Hoành Dật chọn một phòng riêng.

“Phương Đồng, không phải cậu đang ở Mỹ sao?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

“Tớ về nước có chút việc nên đã xin nghỉ.” Bởi vì có Phó Hoành Dật ở đây nên Phương Đồng cũng không nói lý do vì sao về đây, Thẩm Thanh Lan là người thông minh hiển nhiên cũng không hỏi nhiều.

“Chắc anh là Lý Bác Minh rồi, tôi là Thẩm Thanh Lan, bạn của Phương Đồng, nghe cậu ấy nhắc đến anh đã lâu.”

“Chào cô Thẩm, tiệc sinh nhật lần trước của cô tôi cũng có tham dự. Tôi cũng nghe Phương Đồng nhắc đến cô rất nhiều.”

Lý Bác Minh là người có khiếu ăn nói, nói chuyện phiếm với anh ta không hề tẻ nhạt. Ăn xong bữa cơm, Thẩm Thanh Lan xem như đã hiểu sơ sơ về anh ta.

“Ngày mai Đồng Đồng còn phải lên máy bay sớm, tôi đưa cô ấy về trước.” Sau khi ăn cơm xong, Lý Bác Minh nói.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Chú ý an toàn.”

Trên đường trở về, Phương Đồng nhìn Lý Bác Minh bắng ánh mắt tò mò. Anh bèn quay sang hỏi cô: “Nhìn anh như vậy làm gì.”

“Em chỉ đang nghĩ thời gian thật kỳ diệu, có thể biến một bé trai hay thẹn thùng thành một người đàn ông khéo miệng và vui tính như thế.”

Lý Bác Minh bật cười: “Đây là khen anh hả?”

Phương Đồng gật đầu: “Thì đang khen anh mà.”

“Vậy thì anh nhận.”

“Nếu ai làm bạn gái của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Phương Đồng đột nhiên cảm thán một câu.

“Vậy em có muốn suy nghĩ xem có nên làm bạn gái anh không?”

Phương Đồng ngơ ngác, quay sang nhìn anh, thấy anh không giống đang đùa thì vội nói: “Bác Minh, bây giờ em…”

Lý Bác Minh mỉm cười: “Anh biết rồi, nhưng nếu sau này em muốn yêu đương, có thể ưu tiên nghĩ đến anh trước không?”

Phương Đồng ngạc nhiên nhìn vẻ mặt dịu dàng của Lý Bác Minh, sau đó từ từ gật đầu dưới ánh mắt chờ mong của anh.

***

“Phó Hoành Dật, anh cảm thấy Lý Bác Minh thế nào?” Trên đường trở về, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật thảo luận về Lý Bác Minh.

Phó Hoành Dật im lặng hai giây rồi nói: “Không tệ lắm, là một người đàn ông có năng lực.”

“Em cũng cảm thấy thế.” Quan trọng nhất là trong ánh mắt người đàn ông này lúc nào cũng chứa hình bóng Phương Đồng, nếu như bọn họ ở bên nhau thì chắc hẳn cô ấy sẽ được đối xử rất tốt.

“Không biết anh trai em đến nhà họ Ôn thế nào rồi?” Thẩm Thanh Lan chợt nhớ tới chuyện Thẩm Quân Dục đến nhà họ Ôn để gặp phụ huynh.

“Với năng lực của cậu ấy thì dĩ nhiên sẽ không có vấn đề gì rồi. Nếu anh đoán không lầm, không lâu nữa trong nhà cũng nên chuẩn bị cho đám cưới rồi.”

Thẩm Thanh Lan rất tán thành với quan điểm này của Phó Hoành Dật.

Phó Hoành Dật đang lái xe đột nhiên nói sang chuyện khác: “Dạo trước trụ sở chính của BK bị tập kích, bị người khác phá hủy.”

“Vâng, em biết. Hơn nữa chuyện này còn liên quan đến em.” Trong mắt Thẩm Thanh Lan xẹt qua vẻ u ám, cô thẳng thắn thừa nhận.

Phó Hoành Dật nhìn cô, vẻ mặt hơi tối lại: “Em…”

“Em không ra tay, chỉ tiết lộ thông tin về việc bố trí phòng thủ ở trụ sở chính của BK cho kẻ thù của hắn biết mà thôi.”

Phó Hoành Dật yên tâm, nắm chặt tay Thẩm Thanh Lan, từ tốn nói: “Thanh Lan, anh không muốn em bị thương.”

“Vâng, em biết rồi. Em sẽ tự bảo vệ mình thật tốt. Chỉ tiếc lần này KING lại không chết, nếu không đã có thể nghỉ ngơi thoải mái rồi.”

“KING là kẻ rất thù dai, chỉ cần hắn không chết thì chắc chắn chuyện này vẫn chưa kết thúc. Chờ hắn quay về, những người kia sẽ không thoát được. Hắn có biết tin tức rò rỉ từ đâu không?”

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Chắc chắn không biết, mà nếu có tra cũng không tra được.” Cô dĩ nhiên hiểu tính cách của KING, nên lần này đã tiết lộ tin tức cho mấy đám lính đánh thuê có danh tiếng không tốt lắm, còn có thù với gã nữa. Nhìn thấy lũ chó xâu xé lẫn nhau, Thẩm Thanh Lan thấy tuồng kịch này rất vui, cô xem rất đã mắt.

Phó Hoành Dật tất nhiên không lo lắng về bản lĩnh của bạn bè Thẩm Thanh Lan. Qua chuyện lúc trước ở biên giới, khi cô gửi tin tức cho bọn họ thì bọn họ cũng không thể tra được nguồn tin, nên bây giờ cũng không cần lo lắng quá.

Nhưng KING chưa bị giải quyết dứt điểm thì vẫn sẽ luôn là một tai hoạ ngầm.

***

Nhà họ Ôn ở thành phố Hải.

Thẩm Quân Dục đứng trước cổng nhà họ Ôn, nhìn căn biệt thự trước mặt, nhưng vẫn chần chừ chưa đi vào. Ôn Hề Dao nói đùa với anh: “Thẩm Quân Dục, không phải anh đang sợ chứ?”

Thẩm Quân Dục mỉm cười dịu dàng: “Anh sợ gì chứ.”

Ôn Hề Dao nhún vai, được rồi, anh nói không sợ thì là không sợ.

Biết hôm nay Thẩm Quân Dục đến, Ôn Bính Xuyên và bà Ôn bèn gác tất cả mọi chuyện, chỉ ở nhà chờ hai người về.

Lúc Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục đi vào, cả nhà đang ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách, thấy có tiếng động ngoài cửa, quả đúng là Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục.

“Ba mẹ, anh, con về rồi.” Ôn Hề Dao nhìn thấy ba mẹ lập tức chạy ào đến, quên cả Thẩm Quân Dục. Thấy dáng vẻ nũng nịu của cô, trong mắt Thẩm Quân Dục chứa đầy ý cười.

“Được rồi, đã lớn vậy rồi mà còn nhõng nhẽo, Quân Dục cười cho đấy.” Ôn Bính Xuyên vỗ vai con gái, nửa câu sau là nói với Thẩm Quân Dục.

“Quân Dục đừng đứng nữa, mau ngồi đi.” Bà Ôn gọi Thẩm Quân Dục. Vừa rồi bọn họ đã quan sát anh, cảm thấy tương đối hài lòng với vẻ ngoài của anh.

Thẩm Quân Dục ngồi xuống bên cạnh Ôn Tư Hãn, đối diện ông bà Ôn.

Ôn Hề Dao nháy mắt mấy cái với Thẩm Quân Dục, rồi tựa đầu vào vai bà Ôn: “Ba mẹ, bạn trai con rất đẹp trai phải không? Con nói cho mọi người biết, con rất thích anh ấy đấy, mọi người không được ức hiếp anh ấy, nhất là anh trai đấy.”

Bà Ôn tức cười lườm cô, cái con bé này, còn chưa gả đi mà đã nói giúp người ngoài rồi, chẳng trách người xưa thường nói con gái là con người ta.

“Quân Dục, làm cậu chê cười rồi. Cô em gái này của tôi thỉnh thoàng lại hơi ngốc.” Ôn Tư Hãn mở lời, giọng nói ấm áp, đổi lại là ánh mắt xem thường của Ôn Hề Dao, anh mới ngốc, cả nhà anh… À, không, chỉ có anh ngốc thôi.

Trên môi Thẩm Quân Dục vẫn luôn giữ nụ cười, không phải nụ cười mỉm lễ phép thường ngày mà là nụ cười rất chân thành và dịu dàng.

Ôn Tư Hãn và Ôn Bính Xuyên trò chuyện với Thẩm Quân Dục từ trên trời đến dưới đất. Càng nói, trong mắt Ôn Bính Xuyên và Ôn Tư Hãn càng hiện rõ vẻ hài lòng. Nhất là Ôn Tư Hãn, anh cảm thấy nói chuyện rất hợp với Thẩm Quân Dục, chỉ hối hận là đã gặp nhau quá muộn.

“Mẹ, thế nào, mắt nhìn của con không tệ chứ?” Ôn Hề Dao thì thầm vào tai bà Ôn.

Bà Ôn mỉm cười gật đầu rồi nói nhỏ với con gái: “Ừm, mắt nhìn của con gái mẹ đương nhiên không tệ rồi.”

Trong mắt Ôn Hề Dao hiện vẻ đắc ý.

Đến giờ cơm, nhà họ Ôn nhiệt tình giữ Thẩm Quân Dục lại ăn cơm. Ở một nơi khác, Đỗ Nam biết hôm nay Ôn Hề Dao về thì vui mừng lái xe tới.

“Hề Dao, anh nghe nói em về đây.” Còn chưa thấy người mà đã nghe thấy giọng nói vui vẻ của Đỗ Nam.

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh Ôn Hề Dao, ánh mắt Đỗ Nam đột nhiên tối sầm xuống.

“Hề Dao, em về rồi.”

Ôn Hề Dao lạnh nhạt ừ một tiếng, vẻ mặt không hề có tí vui mừng nào.

Đỗ Nam nhìn về phía Thẩm Quân Dục, “Vị này là?”

“Đây là bạn trai tôi, Thẩm Quân Dục.” Ôn Hề Dao cướp lời trước, hình như còn thấy chưa đủ, cô còn nói thêm một câu, “Lần này tôi về đây chính là muốn dẫn anh ấy về gặp phụ huynh.”

Nụ cười trên mặt Đỗ Nam nhạt dần, nhưng lại đột nhiên cười toáng lên, nói: “Chú Ôn, dì Ôn, Hề Dao có bạn trai sao cháu lại không biết?”

Bà Ôn thầm thở dài, bất đắc dĩ nhìn Ôn Hề Dao. Bà không biết nói sao với con bé này nữa, rõ ràng là con bé biết tình cảm của Đỗ Nam dành cho nó, vậy mà còn kích động thằng bé làm gì.

Nhưng bà cũng không mấy hài lòng với thái độ của Đỗ Nam, dần hiểu được lý do vì sao anh ta luôn đối xử tốt với Ôn Hề Dao như thế nhưng con bé vẫn không thích nó.

“Quân Dục và Hề Dao đã quen nhau mấy tháng rồi, lần trước dì có nói chuyện này với mẹ cháu, nhưng chắc là mẹ cháu đã quên nói lại cho cháu biết rồi.” Vừa nói, bà vừa nhìn Thẩm Quân Dục, “Quân Dục, đây là Đỗ Nam, con trai nhà họ Đỗ, là bạn bè cùng lớn lên với Hề Dao nhà ta.”

Thẩm Quân Dục dĩ nhiên biết Đỗ Nam, dù sao lần đầu tiên khi gặp Ôn Hề Dao thì người đàn ông này vẫn còn đang dây dưa với cô. Anh vẫn duy trì nụ cười mỉm, đứng lên đưa tay ra: “Chào cậu, tôi là Thẩm Quân Dục.”

Đỗ Nam không bắt tay anh, mà chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Quân Dục, chẳng nói chẳng rằng.

Ôn Tư Hãn âm thầm lắc đầu, biểu hiện của Đỗ Nam vô cùng nhỏ nhen, về mặt này thì Thẩm Quân Dục ưu tú hơn nhiều.

Thẩm Quân Dục thấy Đỗ Nam không định bắt tay với mình thì bình tĩnh thu tay lại, vẻ mặt không hề có chút gượng gạo nào, chỉ ngồi xuống.

Đỗ Nam không thể ngờ chỉ vì một động tác nhỏ này mà ấn tượng của người nhà họ Ôn với anh ta đã xấu đi rất nhiều, nhưng thiện cảm với Thẩm Quân Dục lại tăng thêm một bậc.

Đỗ Nam không bỏ đi mà ngồi xuống, nhưng bầu không khí trong phòng khách không còn hài hòa như lúc nãy nữa. Anh ta thỉnh thoảng nói chuyện với Thẩm Quân Dục, nhưng người sáng suốt đều có thể nghe ra lời nói của Đỗ Nam không hề khách sáo. Ôn Hề Dao thấy thế, nhiều lần muốn nổi giận, nhưng thấy ánh mắt an ủi của Thẩm Quân Dục nên đành nhịn.

Trong mắt Thẩm Quân Dục, hành vi của Đỗ Nam có thể nói là ấu trĩ, anh đối phó không hề có chút áp lực nào.

Ánh mắt Đỗ Nam nhìn Thẩm Quân Dục như muốn phun lửa, nhất là mỗi khi nhìn thấy Ôn Hề Dao nói đỡ cho Thẩm Quân Dục, anh ta hận đến nỗi muốn xông tới đánh anh mấy cái, cho nên càng nói thì lời lẽ càng kỳ lạ. Anh ta vậy mà lại quên mất, đây là nhà họ Ôn, ông bà Ôn còn ngồi ở đây. Thấy dáng vẻ này của anh ta, nụ cười trong mắt Ôn Bính Xuyên dần dần biến mất, ông áy náy nhìn Thẩm Quân Dục.

Thẩm Quân Dục mỉm cười, cũng không để bụng.

“Đỗ Nam, dự án hợp tác với công ty lần trước, tôi nhớ có chỗ còn cần phải bàn bạc lại, cậu cùng tôi đến công ty xem một chút.” Để ý thấy vẻ mặt của ba mình dần thay đổi, vì tránh để Đỗ Nam tiếp tục tìm đường chết, Ôn Từ Hãn đành nói.

Đỗ Nam không muốn rời khỏi đây, nhưng Ôn Tư Hãn nhất định phải dẫn anh ta đi, nên cuối cùng anh ta vẫn phải đi theo Ôn Tư Hãn.

Thẩm Quân Dục thừa dịp ông bà Ôn không chú ý, cười với Ôn Hề Dao một cái, được cô đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào.

Thẩm Quân Dục ở thành phố Hải hai ngày, sau đó cùng Ôn Hề Dao về thủ đô. Nửa tháng sau, ông bà Ôn đến thủ đô, chính thức gặp mặt ông bà Thẩm. Nhẽ ra nhà họ Thẩm phải đến thành phố Hải, nhưng Ôn Bính Xuyên nghĩ tuổi tác của Thẩm lão gia đã cao nên mới bàn bạc với vợ, sau đó quyết định nhà bọn họ đến thủ đô thì tốt hơn.

“Bính Xuyên, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ.” Thẩm Khiêm nhìn thấy Ôn Bính Xuyên thì rất vui mừng.

Ôn Bính Xuyên cười sang sảng: “Đúng vậy, chớp mắt đã qua ba mươi mấy năm rồi. Chúng ta đều già cả rồi, bọn trẻ cũng trưởng thành rồi.”

Thẩm Khiêm gặp lại bạn học cũ nên dĩ nhiên có rất nhiều chuyện để ôn lại, nói mãi không hết.

Về hôn sự của Ôn Hề Dao và Thẩm Quân Dục, cả hai nhà không có bất kỳ ý kiến gì. Sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định tổ chức lễ đính hôn vào cuối tháng này. Chỉ còn nửa tháng để chuẩn bị, mặc dù hơi vội một chút, nhưng đây chỉ là đính hôn nên cũng không có gì đáng ngại.

Con trai duy nhất sắp đính hôn, thời gian lại gấp rút như vậy, Sở Vân Dung phải bận rộn liên tục, chuẩn bị rất nhiều thứ. Hai nhà đều không phải là gia đình bình thường, dù chỉ là một bữa tiệc đính hôn nhưng cũng không thể làm qua loa được.

Một mình Sở Vân Dung vừa phải chuẩn bị hôn sự cho Thẩm Thanh Lan, lại vừa phải chuẩn bị lễ đính hôn cho Thẩm Quân Dục, nên hiển nhiên bận đến không thở nổi, vì thế thời gian rãnh rỗi của người trong cuộc là Thẩm Thanh Lan đây đã ngay lập tức chấm dứt.

“Thanh Lan, con cảm thấy cái ly này thế nào?” Sở Vân Dung cầm một ly rượu, hỏi Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu nhìn, rồi lại liếc sang cái ly khác, cầm lấy cái ly đó đưa cho Sở Vân Dung, “Lấy cái này đi ạ.”

Sở Vân Dung cẩn thận so sánh một chút rồi gật đầu, “Vẫn là con có mắt thẩm mỹ hơn, vậy lấy cái này đi. Tuy khách mời đến dự lễ đính hôn của anh trai con và Hề Dao không nhiều, nhưng đồ đạc thì vẫn phải chuẩn bị đầy đủ hết, lấy ba trăm cái đi.”

“Mẹ. Đây chỉ là một buổi lễ đính hôn thôi mà, thiệp mời chỉ gửi đi năm mươi cái, dù nhiều thì cũng không cần tới ba trăm cái ly đâu. Hơn nữa ly này chỉ dùng một lần, không cần phải mua nhiều như vậy.”

Sau khi bàn bạc xong lễ đính hôn giữa Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao, hai nhà không định tổ chức tiệc lớn để mời khách khứa, mà chỉ định mời những thân thích trong nhà và bạn bè thân thiết đến tham dự. Bởi vì Ôn Hề Dao đang làm việc ở thủ đô nên địa điểm tổ chức lễ đính hôn là ở một căn biệt thự mà Thẩm Quân Dục đã mua cách đây hai năm. Đầu năm nay, Thẩm Quân Dục cũng vừa mới sửa sang lại căn biệt thự đó. Nơi đó rất lớn, dùng để tổ chức lễ đính hôn cũng rất thích hợp.

Sở Vân Dung nghĩ ngợi: “Vậy mua một trăm năm mươi cái?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu. Sở Vân Dung liền thanh toán, sau đó ghi lại địa chỉ rồi kéo Thẩm Thanh Lan đến cửa hàng tiếp theo.

Sở Vân Dung đang xem ga giường trong cửa hàng đồ dùng. Thẩm Thanh Lan thì ngồi một bên chờ bà. Cô đã đi dạo với bà mấy ngày rồi, khác với Sở Vân Dung tràn đầy háo hức, bây giờ cô nhìn thấy những vật liên quan đến khiếu thẩm mỹ này thì chỉ cảm thấy mệt mỏi.

“Thanh Lan, cái ga giường này cũng đẹp lắm, rất hợp để dùng trong phòng tân hôn của con.” Sở Vân Dung cầm một cái ga giường hỏi ý kiến Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan xoa xoa chân mày, nhìn thấy màu sắc đỏ chót kia, làm thế nào cũng không thể thốt ra ba chữ “cũng đẹp” được.

“Mẹ, đổi màu khác đi, con thấy bộ màu xanh bên cạnh cũng đẹp.”

Sở Vân Dung lắc đầu, “Không được. Bộ đó quá bình thường, đây là đồ cưới của con mà, màu sắc phải thể hiện sự vui mừng.” Nói rồi, bà cũng mặc kệ Thẩm Thanh Lan có thích hay không, đưa cho nhân viên cửa hàng gói lại.

Sau đó Sở Vân Dung còn chỉ, “Cái này, cái này, cái này, còn cả cái này, mấy cái này đều gói lại cho tôi, sau đó đưa đến địa chỉ này.”

Thẩm Thanh Lan không nói gì, chỉ nhìn Sở Vân Dung càn quét sạch mọi thứ.

“Mẹ, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi.” Thấy Sở Vân Dung càng đi mua sắm càng hăng say, Thẩm Thanh Lan đành nói.

Sở Vân Dung ngẩn ra, “Còn rất nhiều đồ còn chưa mua đâu, của anh trai con với của con nữa.” Càng tính toán, Sở Vân Dung càng phát hiện không có nhiều thời gian để mua sắm mọi thứ.

Thẩm Thanh Lan kéo bà lại, “Mẹ, con mệt rồi.”

Sở Vân Dung thấy gương mặt cô hơi mệt mỏi thì gật đầu, “Được rồi, vậy chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi.”

Chỉ là Thẩm Thanh Lan và Sở Vân Dung còn chưa tìm được quán nào thì đã gặp một người quen.

“Cô Thẩm, chúng ta lại gặp nhau.” Tần Nghiên mỉm cười chào hỏi Thẩm Thanh Lan.

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan chợt lóe, hình như dạo gần đây xác suất cô đụng phải Tần Nghiên hơi cao thì phải, không tính lần này thì trong vòng một tháng nay cũng đã gặp phải bà ta hai lần rồi.

Chân mày của Thẩm Thanh Lan khẽ nhướng, “Tôi không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy.”

Tần Nghiên mỉm cười nhìn Sở Vân Dung phía sau, “Đây là mẹ cô phải không. Chào chị, tôi tên là Tần Nghiên.”

Sở Vân Dung đánh giá bà ta một chút rồi mỉm cười, “Chào cô.”

Thẩm Thanh Lan không giới thiệu bà ta với bà, Sở Vân Dung thiết nghĩ mối quan hệ giữa Thẩm Thanh Lan và bà ta cũng bình thường, quả thật bà đã đoán đúng rồi.

Tần Nghiên thấy thái độ của hai mẹ con họ lạnh nhạt với mình nên cũng không nán lại lâu, “Cô Thẩm, tôi còn có chuyện nên đi trước, hôm nào hẹn cô cùng đi ăn bữa cơm.”

Thẩm Thanh Lan từ chối trả lời, ấn tượng của cô đối với người tên Tần Nghiên này không tốt lắm.

“Thanh Lan, người đó là ai?”

Thẩm Thanh Lan bình thản nói: “Một người không quan trọng.”

Sở Vân Dung vừa nghe liền hiểu, xem ra cảm giác vừa rồi của bà không hề sai, “Vậy mặc kệ bà ta đi, chúng ta đi tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, rồi xế chiều tiếp tục đi mua quần áo.”

Thẩm Thanh Lan cũng không để tâm đến chuyên gặp phải Tần Nghiên, cô đi theo Sở Vân Dung tìm một quán cà phê, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì nhìn thấy Tần Nghiên khoác tay một người đàn ông, chắc hẳn là chồng bà ta.

Không biết Tần Nghiên đã nói gì với người đàn ông đó mà ông ta nở nụ cười rất cưng chiều. Thẩm Thanh Lan nhìn qua rồi dời mắt. Người phụ nữ Tần Nghiên này đang cố hết sức tiếp cận cô, không phải cô không cảm nhận được, nhưng tạm thời còn chưa hiểu rõ ý đồ của bà ta cho nên cô không thèm để ý đến mà thôi.

Buổi chiều, Thẩm Thanh Lan và Sở Vân Dung rời khỏi trung tâm thương mại, trên mặt cô không có bất kỳ biểu cảm gì. Đến ngày hôm sau, lúc Sở Vân Dung gọi điện thoại cho cô, Thẩm Thanh Lan liền nói hôm nay cô muốn đi đến chỗ Daniel một chuyến, từ chối ra ngoài với bà. Không có người đi cùng, Sở Vân Dung đành gọi điện thoại cho Ôn Hề Dao.

Ôn Hề Dao dĩ nhiên sẽ không từ chối bà, đúng lúc mấy ngày nay công việc của cô không nhiều lắm, nên cô liền đi cùng Sở Vân Dung đến trung tâm thương mại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.