Gió Đêm Ấm Áp Hôn Môi Em

Chương 23




Đàm Hi mặc váy đỏ đứng ở cửa ra vào, tóc ngắn thành thục, khí chất lộ ra toàn bộ.

Gió đêm mang theo hơi lạnh, tốc tà váy đỏ của cô lên, để lộ đôi chân dài đẹp đẽ.

Màu đỏ của chiếc váy là đỏ tươi.

Người của Tần gia đến đầu tiên, Tần Tấn Huy mặt không cảm xúc, không thèm chào hỏi, dẫn theo Lục Thảo đi thẳng vào bên trong.

Đàm Hi cười nhạt quan sát, không giận dữ cũng không buồn bã.

“Chúc mừng Đàm Tổng, sau này chắc chắn Thịnh Mậu sẽ càng phát triển hơn nữa” Tần Thiên Kỳ đã hơi phát tướng, nhưng khí chất vẫn ung dung nhàn nhã.

Sầm Vân Nhi vẫn xinh đẹp như xưa, giống như một đóa hoa, bám chặt lấy cánh tay người đàn ông, dùng năm chữ “chim nhỏ nép vào lòng” có thể mô tả được hết tình huống lúc này.

Đàm Hi gật đầu, mỉm cười, “Mong là được như lời chúc. Xin mời...”

Một đoàn người vào trong, Tần Thiên Lâm đi chậm nửa bước, dừng lại trước mặt Đàm Hi, “Em bây giờ... rất tốt.”

Không hung dữ, cũng không châm chọc lại, người đàn ông dùng giọng điều bình tĩnh trần thuật lại một sự thật tất cả mọi người đều biết.

Thì ra Ngân hàng Đầu tư CK tiếng tăm lẫy lừng trong giới đầu tư là do một tay cô làm nên. Nay trở về Thịnh Mậu, hai nơi mạnh kết hợp, tương lại thủ đô chắc chắn sẽ có chỗ cho cô.

“Cảm ơn” Đối mặt với Tần Thiên Lâm, Đàm Hi chỉ coi như là người lạ.

Ngoài những ân oán và khúc mắc giữa nguyên chủ với anh ta, cô không có quá nhiều mối liên quan.

Bình thản đối mặt là không thể thích hợp hơn được nữa.

“Bao nhiều năm trôi qua vẫn nợ em một câu xin lỗi: Xin lỗi”

Xin lỗi em, năm đó đã coi thường và làm tổn thương em.

Xin lỗi em, đã không trân trọng tình cảm của em.

Xin lỗi em, vì trận đòn roi trong cơn kích động đó...

“Đều đã qua rồi” Đàm Hi khẽ cười, không chấp nhận, cũng không cự tuyệt, bởi vì chỉ có nguyên chủ mới có thể quyết định, còn cô chẳng qua chỉ là một cô hồn sống nương nhờ thân xác này, chỉ là người khoanh tay đứng nhìn mà thôi.

Chạm đến nụ cười trên mặt cô, Tần Thiên Lâm dường như thấy đau đớn, di chuyển ánh mắt qua chỗ khác.

Rất lâu sau, “Đàm Hi, em nhất định phải hạnh phúc đấy.” Nói xong, không đợi cô có bất kỳ phản ứng nào đã sải bước đi vào trong.

Lần này thực sự phải buông tay thật rồi, chúc em may mắn, bình an hạnh phúc.

Tần Thiên Mỹ quan sát hết mọi chuyện, nhìn theo bóng lưng anh Hai dần đi xa, khóe mắt hơi đỏ lên.

“Đàm Hi, mày có đức hạnh gì chứ? Đã hủy đi một người đàn ông của Lục gia, vẫn còn muốn liên lụy đến Tần gia nữa! Mày đúng là đồ sao chổi. Người đàn ông nào dính đến mày thì người đó xui xẻo...”

“Đã mắng đủ chưa?” Ngữ khí bình thản, ánh mắt lãnh đạm.

“Mày!”

“Mắng đủ rồi thì câm mồm vào, nếu không, tôi không ngại cho người ném cô ra ngoài đầu”

Tần Thiên Mỹ chưa bao giờ nghi ngờ năng lực hành động của Đàm Hi, cô nói ném thì chắc chắn sẽ ném!

Cuối cùng đành giậm chân bình bịch, giận dữ rời đi.

Cố gia gần như đến cùng một lúc với Tần gia, nhưng chỉ có một mình Cố Hoài Giác đến.

Từ sau trận chiến thương trường chấn động lòng người bốn năm trước đó, Cố gia tổn thương nghiêm trọng, vẫn đang trong trạng thái ngủ đông tĩnh dưỡng, hai năm nay lại càng khiêm tốn hơn.

“Đàm Tổng, chúc mừng cô”

“Cảm ơn”

Hai người bắt tay, ánh mắt Cố Hoài Ngọc phức tạp.

“Người phụ nữ điên” thường xuất hiện trong lời nói của con trai anh ta, cũng là kẻ đầu sỏ gây nên tội khiến Cố gia bị Lục Chinh trả thù.

Nay cô đã quay trở lại, tư thái công bố rộng rãi khắp thiên hạ, khiến bốn gia tộc đều có động tĩnh.

Cố Hoài Ngọc vào hội trường, người của Tổng gia theo sau đến.

“Này cô gái, bây giờ em càng ngày càng giỏi rồi, hy vọng mãi luôn thể này, cũng càng phát triển hơn, cuối cùng độc chiếm thiên hạ! Khi nào ăn thịt nhớ đừng quên tôi đấy nhé!” Tống Bạch vừa mở miệng, tất cả những gì cao quý nhã nhặn đều bay biến hết.

“Được chứ.” Đàm Hi càng cười tươi hơn, “Khi nào ăn thịt nhất định sẽ chia cho anh một miếng”

“Một miếng thì sao được? Ít nhất phải hai miếng, à không, ba miếng!”

Tống Thanh đỡ trán, cổ rất muốn che mặt đi: Người này không phải là em trai cô, không phải, không phải, không phải...

Bàng Bội San trợn mắt liếc nhìn con trai nhà mình, ra hiệu cho anh ta kiềm chế bớt lại, rồi quay sang nhìn Đàm Hi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cùng là người phụ nữ kiêu ngạo ưu tú, một người được thời gian yêu mến, khí chất hơn người, một người được thời gian giữ lại, phong hoa tuyệt đại.

“Đàm Hi, chào mừng cháu trở về” Cái ôm ấm áp, mang theo sự khoan dung và hòa nhã chỉ bậc trưởng bối mới có.

“... Cháu cảm ơn” Khóe mắt đỏ lên, đã hơi ướt nước.

Bàng Bội San bỗng bật cười, “Tối nay mong chờ màn biểu diễn của cháu đấy. Chắc chắn là sẽ rất đặc sắc đây”

Đàm Hi nhướng mày, hơi cúi người xuống, “Cảm ơn động viên”

Hai người nhìn nhau cười, đều không nói gì.

Cuối cùng, là Bàng gia. Ông cụ khí thể khiến người, Bàng Lập Minh nghiêm chỉnh, bà cụ và Cảnh Lam lại tràn ngập vẻ để phòng và cẩn trọng.

Chỉ có Bàng Thiệu Huân tươi cười sảng khoái, “Mạnh kết hợp với mạnh, chúc mừng nhé!”

“Mời vào” Đàm Hi nghiêng người dẫn đường.

Bàng Thiệu Huân không động đậy, để ông cụ đi trước, rồi mới chậm rãi bước theo sau.

“Nhóc con, năm năm không gặp, hình như cháu không hề thay đổi. Ông trời cũng vô cùng chiếu cố cho cháu đấy nhỉ? Nghe có vẻ như là lời nói thông thường, nhưng được phát ra từ miệng ông cụ lại không khỏi mang theo sự ép bức.

Đàm Hi dường như không cảm giác được, thản nhiên nhìn thẳng ông cụ Bàng, “Ông cũng vẫn khỏe mạnh cường tráng như xưa.”

“Không khỏe nữa, không bì được với thế hệ thanh niên. Con người ấy mà, cuối cùng cũng không lưu giữ được thời gian”

“Không lưu giữ được thời gian, nhưng cũng không tiếc nuối với thời gian. Độ dài sinh mạng không thể ước lượng, nhưng độ rộng sinh mạng của ông thì cũng đã đủ rồi, đúng chứ?”

“Ha ha ha...” Ông cụ thoải mái cười to, “Vẫn là cô nhóc này giỏi an ủi người khác, giống như năm xưa chỉ chớp mắt một cái đã khiến ông già này vui vẻ rồi”

Đàm Hi mỉm cười.

Những người khác trong Bàng gia, bao gồm cả Bàng Thiệu Huân đều không khỏi tim đập thình thịch.

Năm xưa...

Điều cấm kỵ luôn lẩn tránh lại được ông cụ Bàng nhẹ nhàng nói ra như thế, điều quan trọng nhất là phản ứng của Đàm Hi, không gây chuyện cũng không giận dữ, không bị thương mà dường như còn vui mừng, càng như vậy càng khiến người khác thấy sợ hãi trong lòng.

Bàng Lập Minh nhìn Đàm Hi chằm chằm, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt của cô, nhưng không nhận ra được bất cứ manh mối nào, hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được.

Cố vốn dĩ đã vậy, hay là ngụy trang quá giỏi?

Nếu là khả năng thứ nhất thì thực khiến kẻ khác thấy xấu hổ, nếu là khả năng thứ hai thì lại khiến người ta phải kinh ngạc, dù sao cũng đều không phải là cục diện ông ta muốn nhìn thấy.

Cho dù chỉ thoáng biểu hiện ra một chút oán trách khác lạ thì đều khiến người khác yên tâm hơn nhiều so với trạng thái nhìn không thấu được như bây giờ.

“Đến rồi” Đàm Hi dừng bước, nghiêng người nhường đường, “Mời các vị vào chỗ ngồi. Lưu Diệu...”

“Đàm Tổng

“Chỉ chỗ cho khách quý”

“Xin mời đi theo tôi...”

Một hồi giao đấu, thắng bại bất phân.

Ông cụ Bàng quá vững, còn Đàm Hi lại quá xấu xa, một già một trẻ, kẻ đến người đi, vậy mà lại bất phân thắng bại như một kỳ tích. Phải biết rằng, ông cụ nhiều hơn Đàm Hi mấy chục năm lăn lộn trường đời!

Cảnh Lam chứng kiến đề tài câu chuyện của hai người như hiểu như không, sau khi đi một đoạn, bà ta lén hỏi chồng, “Ông có nhìn ra cái gì không?”

“Tất cả mọi thứ đều bình thường, sóng yên biển lặng”

“Sao lại thế nhỉ... Năm xưa rõ ràng là cô ta bị ép phải rời đi mà... Sao có thể không có chút oán hận nào?”

“Bà cũng thấy là không có khả năng đó à?”

“Có rất nhiều lúc, chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ” Giọng điệu Cảnh Lam chắc chắn, thử nghĩ mà xem, nếu đổi lại người bị ép phải rời đi là bà ta, thì chỉ sợ bà ta không bình tĩnh được như Đàm Hi bây giờ.

Bàng Lập Minh yếu ớt thở dài: “Bình tĩnh mới là đáng sợ nhất”

Bởi vì hoàn toàn không biết sóng gió khi nào kéo tới.

Lục Chinh đến cùng lúc với Tổng tài Hằng Phong - Niên Hoằng Nghị.

Ánh mắt giao nhau, ẩn giấu mũi nhọn, ánh lửa tung tóe khắp nơi.

Lục Chinh cười lạnh, thu hồi ánh mắt lại trước, đi đến bên cạnh Đàm Hi, đứng sánh vai với cô.

Niên Hoằng Nghị dừng lại đứng trước mặt hai người không xa.

Bỗng chốc, thế trận phân chia rõ ràng.

Niên Hoằng Nghị đột nhiên bật cười thành tiếng, bước lên phía trước, ánh mắt nhìn thẳng vào Đàm Hi mang theo sự vui vẻ không hề che giấu, “Chia tay tại Zurich, đã hơn nửa năm rồi. Đàm Tổng vẫn tao nhã như xưa, thật khiến người khác thấy bất ngờ...”

“Tôi thấy phong thái của Niên Tổng thực ra còn hơn thế nữa” Lời nói khách sáo, có ai lại không biết nói chứ?

Ánh mắt Lục Chinh co lại, tuy biết là hàn huyên bình thường, tâng bốc lẫn nhau, nhưng nghe sao chói tai đến thế.

“Ha ha..” Niên Hoằng Nghị sảng khoái cười lớn, “Cảm ơn đã quá khen, Đàm Tổng vẫn cứ... đáng yêu hài hước như xưa”

Lục Chinh: Fuck! Ai khen ông hả? Lời nói xã giao thôi nghe không hiểu à? Còn nữa, người phụ nữ của tôi có đáng yêu thế nào cũng không cần ông khen ngợi, từng này tuổi rồi, không biết xấu hổ!

“Niên Tổng, xin mời” Đàm Hi nhường đường.

“Đàm Tổng chắc chắn là muốn tôi vào trong chứ? Đây là đang muốn đào tim của tôi sao!” Nửa đùa nửa thật.

Lục Chinh: Đào đi! Cứ đào mạnh tay vào! Tốt nhất là đau chết luôn đi.

Đàm Hi cong môi, trong mắt ánh lên sự lạnh lẽo, “Ngài nặng lời rồi, giữa bạn bè với nhau, có qua lại cũng là bình thường, đâu tồn tại cách nói đào tim chứ, chỉ là... hơi đau tí thôi.”

Ngụ ý là, khi ông hố bà đấy mà mắt không thèm chớp lấy một cái, vậy đương nhiên đến lúc bà đấy hố lại cũng sẽ không nương tay.

Nhân quả tuần hoàn, không thể để cho một mình ông hưởng lợi được!

Ba người vào trong, Lưu Diệu đã cầm micro đứng trên sân khấu, nhìn Đàm Hi với ánh mắt dò hỏi.

Đàm Hi gật đầu, “Bắt đầu đi”

“Đầu tiên, tôi thay mặt cho Đầu tư Thịnh Mậu cùng Ngân hàng Đầu tư CK gửi lời chào mừng nhiệt liệt nhất cùng lời cảm ơn chân thành nhất đến các vị khách quý!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.