Gió Bắc Nam

Chương 8: Suy Nghĩ Của Tả Hoan




Nhạc Mỹ Giảo do dự một lúc, nhất thời vẫn chưa thể quyết định, Cung Ngôn Đình không kìm được hỏi: “Hay là thử hỏi ý kiến của Tiểu Ngũ xem? Con bé còn chưa biết mà.”

Nhạc Mỹ Giảo nói: “Hỏi nó? Nó chắc chắn một không đồng ý hai cũng không đồng ý, chỉ giỏi giở tính trẻ con, nghĩ gì nói đó. Con cho rằng con bé chưa làm ầm lên với mẹ sao? Chuyện này do mẹ toàn quyền quyết định!”

Cung Ngôn Đình vội im miệng, đưa tay lau mồ hôi trên trán, “Cũng phải.”

Bộ Sinh liếc nhìn cậu ta, xem như cậu ta thức thời, còn nói thêm vài câu, người phụ nữ này chắc chắn sẽ mắng người rồi.

Nhạc Mỹ Giảo bĩu môi, tức giận nói: “Nếu nghe ý kiến của con bé thì chẳng làm được chuyện gì. Chuyện này quyết định như vậy đi! Chỉ là phải làm phiền cậu Phí rồi. Cậu Phí, tuy không có ảnh hưởng gì đến Tiểu Ngũ nhà chúng tôi, nhưng chuyện này e rằng sẽ ảnh hưởng đến cậu, cậu phải suy nghĩ thật kỳ, đừng để đến lúc đó có hối hận cũng không kịp nữa, vừa tổn thương tình cảm vừa tổn thương hòa khí, dù sao Tiểu Ngũ cũng là con gái của tôi, cứ giày vò mãi tôi cũng không muốn, cậu nói xem phải không?”

Đây là những lời khó nghe phải nói trước, tránh sau này xảy ra chuyện gì lại khó nói chuyện.

Công Tước đại nhân vẫn mỉm cười: “Vâng, cô Nhạc là người rất hiểu chuyện, trong lòng tôi tự có tính toán. Chỉ cần cô Nhạc và Tiểu Ngũ không có ý kiến, tôi đương nhiên cũng không thành vấn đề. Tôi chỉ lo lắng cô Nhạc và Tiểu Ngũ nên mới cố ý bay về một chuyến, đúng lúc có thể dự sinh nhật của cô Nhạc, quả là vinh dự!” Anh nâng ly rượu bên cạnh lên, kính Nhạc Mỹ Giảo: “Cô Nhạc sinh nhật vui vẻ, mãi mãi thanh xuân xinh đẹp.”

Vậy có nghĩa là chuyện này đã bàn xong, tâm trạng của Nhạc Mỹ Giảo cũng tốt hơn, vội nâng ly rượu lên, “Vậy phải cảm ơn cậu Phí rồi, vì đứa con gái không hiểu chuyện của tôi mà phải làm phiền nhiều người như vậy, thật ngại quá!”

Bộ Sinh không nói gì, chỉ là sau khi nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo cầm nhầm ly rượu thì vội đổi lấy ly rượu trắng trong tay bà, nhét một ly vang đỏ vào. Nhạc Mỹ Giảo mãi lo nói chuyện với Công Tước đại nhân, không chú ý, đưa cái gì thì cầm cái đó, sau khi cụng ly uống một ngụm, xem như hai bên đã thống nhất ý kiến.

Cung Ngôn Đình quay đầu lại nhìn về phía phòng của Cung Ngũ, bỗng có cảm giác em gái lại bị mẹ mình bán mất rồi.

Cung Ngũ ngồi trong phòng, đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh toát. Cô cứ tưởng bản thân mặc ít quá, không nỡ mở điều hòa sưởi ấm, vội đi lấy chăn quấn người, tiếp tục đọc sách.

Sau khi kết thúc bữa trưa, Cung Ngôn Đình gọi Cung Ngũ ra ăn bánh kem, vừa nghe có đồ ăn, Cung Ngũ vội chạy ra, hỏi: “Anh Tư, bánh kem này có ngon không?”

Cung Ngôn Đình gật đầu: “Ngon, lúc anh ở Thiết Yến nghe mọi người đều nói cửa hàng bánh kem này rất ngon, có rất nhiều khách hàng thân thiết nên mới cố ý đặt làm, nhân lúc vừa làm xong liền mang đến đây.”

Lúc Nhạc Mỹ Giảo cắt bánh kem, đã đặc biệt đưa một phần bánh thật to cho Cung Ngũ đang đứng đợi bên cạnh, Cung Ngũ kinh ngạc, “Mẹ, phần này cho con sao?”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn cô, “Mang đến cho cậu Phí, con có thể đi học đều nhờ công lao của cậu Phí, con không nên cảm ơn người ta một chút sao?”

Cung Ngũ: “...”

Nhạc Mỹ Giảo tạm thời không cho Cung Ngũ biết làm sao để được đi học, tránh còn ở Thanh Thành đã đi ba hoa khắp nơi cho mọi người biết, đến lúc đó những lời khó nghe càng nhiều hơn.

Cung Ngũ xị mặt, bê đĩa bánh kem đến đặt xuống trước mặt Công Tước đại nhân: “Anh Phí, ăn bánh kem.”

Sau khi đặt xuống cô còn trừng mắt rồi mới xoay người rời đi, sau khi nhận được phần của mình liền vui vẻ múc một thìa, thỏa mãn: “Ngon quá!” rồi quay sang hỏi Cung Ngôn Đình: “Anh Tư, đây là bánh kem của cửa hàng nào vậy? Tên là gì? Lần sau em sẽ đến Thiết Yến ăn bánh kem!”

Công Tước đại nhân ngước mắt nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Tiểu Ngũ rất thích ăn bánh kem sao?”

Nhạc Mỹ Giảo ở bên cạnh đáp: “Con bé này rất thích ăn đồ ngọt.”

Cung Ngũ chớp mắt, nhìn bà: “Mẹ, con đã lớn rồi, đâu còn là con bé nữa!”

“Đợi ngày nào đó con không thích ăn mấy món ngọt như vậy nữa hẵng đến nói với mẹ.”

Cung Ngũ bê đĩa bánh bước đến bên cạnh Cung Ngôn Đình: “Anh Tư, anh nhớ gửi địa chỉ cho em, lần sau em sẽ ghé ăn.”

Cung Ngôn Đình véo mũi của cô, nói: “Một cửa hàng rất nhỏ, một nhà ba người, người ba phụ trách bán hàng, người mẹ phụ trách trông chừng tiệm, con trai phụ trách làm bánh, nghe nói xuất thân là một sinh viên mỹ thuật, có thể làm ra những chiếc bánh kem rất xinh đẹp, làm cái gì cũng giống y như thật!”

Đôi mắt Cung Ngũ bỗng sáng lên, “Thật sao? Vậy lần sau nếu đến cửa hàng đó em sẽ nhờ ông chủ làm cho em một đĩnh vàng!”

Cung Ngôn Đình: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.