Gió Bắc Nam

Chương 6: Ầm Ĩ 1




Cung Ngũ khó chịu rụt chân của mình lại, chân của Công Tước đại nhân chạm được vài cái thì hụt hẫng, đột nhiên cảm thấy rất buồn.

Cung Ngũ lại nghiêm túc ăn cơm. Đầu bếp mà Bộ Sinh mời rất giỏi, các món ăn đều hấp dẫn, quan trọng là vì có thai phụ nên các món ăn đều rất lành mạnh.

Nhạc Mỹ Giảo và Công Tước đại nhân lại nói chuyện rất ăn ý, Bộ Sinh cũng ở bên cạnh phụ họa, Cung Ngôn Đình thỉnh thoảng cũng xen vào vài câu, chỉ có Cung Ngũ là im lặng nhất, nghiêm túc nhất.

Nét mặt Công Tước đại nhân vui vẻ ấm áp, nụ cười đó có thể làm say đắm biết bao cô gái, Nhạc Mỹ Giảo càng nhìn càng cảm thấy Công Tước đại nhân quá ưu tú, rõ ràng chỉ trạc tuổi Cung Ngôn Đình, nhưng khí chất phong độ nhân phẩm tài năng học vấn của cậu ta đều bỏ xa người bình thường tám trăm con phố. Một chàng trai như vậy sao người ta có thể không thích được chứ?

Đang ăn nghiêm túc, đôi chân đã thu lại của Cung Ngũ lại bị ai đó chạm vào, Cung Ngũ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Công Tước đại nhân. Làm gì vậy chứ? Chân của cô đã rụt lại rồi, sao còn có thể chạm được chứ?

Điều quan trọng nhất là chủ nhân của đôi chân dưới bàn và anh chàng đang ngồi trên bàn đó rất khả nghi, anh chàng ngồi trên bàn với vẻ mặt điềm tĩnh nụ cười tươi rói đó là ai? Còn chủ nhân của đôi chân dưới bàn đang cố gắng quyến rũ đôi chân cô lại là ai?

Cung Ngũ ngẩn ra.

Đôi chân nhỏ của cô bị khiêu khích đến khó chịu, cô thẳng chân đá mạnh sang, kết quả Cung Ngôn Đình ở bên cạnh lại hừ một tiếng, quay đầu sang nhìn cô, “Tiểu Ngũ?”

Ngồi phía đối diện là anh Phí, vậy người vô duyên vô cớ đá trúng anh chắc chắn là Tiểu Ngũ.

Cung Ngũ bĩu môi, vô tội nhìn Cung Ngôn Đình.

Cung Ngôn Đình trừng mắt nhìn cô: “Ngồi ăn cho đàng hoàng.”

Cung Ngũ tức giận hừ một tiếng, cô vẫn luôn ngồi ăn đàng hoàng, người không ngoan ngoãn ngồi ăn là người kia mới phải! Thật đáng ghét!

Không ngờ anh Tiểu Bảo lại như vậy.

Công Tước đại nhân cũng giống như những người khác, dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô.

Cung Ngũ siết chặt nắm đấm, thật muốn đánh người mà!

Cô ăn thật nhanh, ăn xong liền đứng dậy: “Con ăn xong rồi, con phải đi ôn tập đây.”

Công Tước đại nhân mỉm cười vui vẻ nói: “Tiểu Ngũ, vừa mới ăn xong nên nghỉ ngơi một chút, bằng không sẽ không tốt cho tiêu hóa đâu.”

Cung Ngũ bĩu môi, trừng mắt, đúng lúc Nhạc Mỹ Giảo quay đầu lại nhìn thấy: “Tiểu Ngũ, thái độ gì vậy? Ở trước mặt khách, sao có thể thiếu lễ phép vậy chứ? Ăn xong rồi cũng ngồi lại một chút đi, một cô bé như con, ăn nhanh như vậy làm gì? Ngồi xuống đợi đi!”

Cung Ngũ đành ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nhạc Mỹ Giảo lại quay sang bắt chuyện với Công Tước đại nhân: “Cậu Phí, chứng minh thân phận của Tiểu Ngũ cậu cũng đã xem qua rồi, cậu cảm thấy như thế nào? Có hi vọng không?”

Công Tước đại nhân mỉm cười, “Chuyện này thật sự vẫn không tiện nói, bây giờ nhập học đa số đều là con cháu quý tộc địa phương, dù đến từ quốc gia khác cũng là con cái của các gia đình có thân phận đặc biệt, ví dụ như con cái của đại sứ ở nước ngoài, tư cách nhập học của Tiểu Ngũ thực sự vẫn thiếu một chút.”

Sắc mặt Nhạc Mỹ Giảo bắt đầu trở nên nghiêm túc, “Hi vọng rất mong manh sao?”

Bộ Sinh đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tôi nghe nói còn cần một tờ giấy chứng nhận cho cậu Phí ký tên, không biết tờ giấy chứng nhận này có góp phần tăng thêm một chút hi vọng cho Tiểu Ngũ không?”

Công Tước đại nhân gật đầu: “Đó là đương nhiên, chỉ là… còn phải xem tờ giấy chứng minh này rốt cuộc viết như thế nào đã.” Anh liếc nhìn Cung Ngũ, cô đang dùng hai bàn tay trắng nõn của mình chống cằm, gương mặt nhỏ cũng thay đổi hình dạng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp vẫn đang trừng lên nhìn anh, cứ như muốn xông đến cắn anh một cái vậy.

Công Tước đại nhân mỉm cười, “Đầu tiên, có phải Tiểu Ngũ không đồng ý ra nước ngoài du học không?”

Cung Ngũ bĩu môi, vẫn trừng mắt.

Nhạc Mỹ Giảo lại giáo huấn cô: “Tiểu Ngũ, sao lại vô lễ như vậy?”

Cung Ngũ đành thu lại ánh mắt, chớp chớp mắt: “Không muốn đi!”

“Tiểu Ngũ!” Nhạc Mỹ Giảo nghiến răng: “Trước đó con đã nói như thế nào hả? Con quên rồi sao?”

Nói xong vội ngẩng đầu lên nói với Công Tước đại nhân: “Đôi lúc con bé ăn nói linh tinh đó mà, cậu đừng nghe lời con bé. Trước đó tôi đã hỏi rồi, còn một mực thề thốt chứng minh mình đã trưởng thành rồi, bây giờ lại nói không muốn đi. Những gì con bé nói không tính.” Rồi bà quay sang trừng Cung Ngũ, “Con như vậy là trưởng thành đó sao? Bướng bỉnh!”

Cung Ngôn Đình cũng chống đối cô, “Lúc em gọi điện thoại đâu phải nói như vậy...”

Cung Ngũ đỡ trán, lầm bầm: “Biết rồi biết rồi, con đồng ý đi là được chứ gì!”

Nhạc Mỹ Giảo thật muốn kéo con bé này vào phòng đánh cho một trận. Cái tính trẻ con này, thời khắc càng quan trọng càng không nghe lời.

Bà lại nói với Công Tước đại nhân: “Cậu Phí, cậu đừng để ý đến con bé, chúng ta bàn về việc giấy chứng minh phải viết như thế nào mới được đi.”

Công Tước đại nhân mỉm cười, đáp: “Đương nhiên quan hệ thân thuộc sẽ thỏa đáng hơn.”

Đôi mắt Nhạc Mỹ Giảo liền sáng lên, nôn nóng hỏi: “Cậu Phí, tôi biết Tiểu Ngũ nhà chúng tôi có rất nhiều mặt thiếu sót, nhưng Tiểu Ngũ vẫn luôn đang tiến bộ, vấn đề thân phận này, e rằng chúng tôi cũng đành bất lực, nhưng nếu cậu Phí đồng ý giúp đỡ, tôi và Tiểu Ngũ sẽ vô cùng cảm kích. Chỉ là không biết cậu Phí có tiện hay không thôi.”

Công Tước đại nhân mỉm cười vui vẻ nhìn bà: “Không biết cô Nhạc có cách gì, chỉ cần có thể giúp được, tôi đương nhiên sẽ không khước từ.”

Nhạc Mỹ Giảo thăm dò hỏi: “Cậu Phí, nếu là em gái của cậu nhập học, có phải sẽ dễ hơn nhiều không?”

Công Tước đại nhân gật đầu: “Đương nhiên, chỉ cần tôi làm một tờ giấy chứng minh đó là em gái của tôi, tất cả những chuyện khác đều dễ xử lý hơn.”

“Cậu Phí, nếu đã nói thế, vậy có thể nhờ cậu Phí nhận Tiểu Ngũ làm em gái không? Dù sao Tiểu Ngũ và cháu Yến Đại Bảo cũng cùng tuổi với nhau, điều quan trọng nhất là hai đứa còn là bạn học, quan hệ cũng rất thân thiết. Nếu Tiểu Ngũ trở thành em gái của cậu Phí, nói không chừng chuyện nhập học của Tiểu Ngũ cũng có chút hi vọng...” Nhạc Mỹ Giảo có chút ngượng ngùng: “Đương nhiên, tôi biết nói thế có chút mạo muội, dù sao Tiểu Ngũ chúng tôi cũng không thể so sánh với Yến Đại Bảo. Người làm mẹ như tôi, do trong lòng nôn nóng nên lời nào cũng đã nói ra rồi, nếu cậu Phí thấy không tiện, mong cậu thông cảm!”

Công Tước đại nhân vẫn tươi cười rạng rỡ, “Thật ra tôi cũng từng nghĩ đến cách này, chỉ là e rằng không thực hiện được. Thân phận của tôi ở Gaddles đặc biệt, người nhà và người thân đều được đăng ký trong danh sách, thân phận em gái được công nhận của tôi là Đại Bảo, thế nên cho dù em gái trên danh nghĩa nhưng không được chính phủ thừa nhận cũng không được.”

Tia hi vọng của Nhạc Mỹ Giảo trong nháy mắt đã vụt tắt, “Là vậy à...”

Cung Ngũ vươn vai một cái, “Con buồn ngủ quá! Con ăn no rồi liền thấy buồn ngủ. Mẹ, con muốn đi ngủ!”

Nhạc Mỹ Giảo còn muốn dạy dỗ cô một trận, nhưng Công Tước đại nhân đã nói: “Không cần khách sáo, nếu Tiểu Ngũ cảm thấy buồn ngủ thì cứ đi ngủ đi.”

Cung Ngũ nhìn Nhạc Mỹ Giảo, xem bà có cho cô đi không?

Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn cô khó chịu, “Đi đi, đi đi!”

Cung Ngũ chạy vào phòng mình đóng cửa lại, ngồi xuống bàn đọc sách. Cô chẳng buồn ngủ chút nào, chẳng qua chỉ vì không muốn ở lại đó, chân của anh Tiểu Bảo dài quá, giơ ra một cái liền có thể chạm vào chân cô, khiến cô bực mình.

Sau khi Cung Ngũ rời đi, Nhạc Mỹ Giảo không cần phải để ý đến cảm nghĩ của cô nữa, nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều, “Cậu Phí, vậy theo như cậu nói, Tiểu Ngũ chúng tôi không có cách nào nhập học sao? Vậy giấy chứng minh gì đó mà cậu nói cũng không cần thiết nữa có phải không?” Bà mỉm cười: “Không lẽ cậu Phí vì chuyện này, cảm thấy ngại nên mới cố ý trở về một chuyến giải thích với tôi sao? Ôi trời vậy sao được chứ! Chuyện này cũng đâu phải lỗi của cậu, gọi điện thoại nói một tiếng là được, trong lòng tôi thật sự rất áy náy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.