Giấy Trắng Và Thích

Chương 73: Phiên Ngoại 3.




Mộ Dạ Lê nghe vậy, nhìn nhìn xung quanh hỏi “Có ai không?”

Người bên cạnh nghe gọi, bè trả lời cho có lệ “Vị tiên sinh này chờ chút nha, sẽ đến ngay.”

Bởi vì trước mắt còn đang tiếp đón đôi tình nhân kia, cho nên nhân viên cửa hàng không bận tâm đến họ, Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê còn đứng ở phía sau chờ, thấy hai người còn đang nói, cái này đep, quá mắc, không được, đổi cái khác đi.

Chuyện cứ thế nói không nhừng, nửa ngày rốt cuộc mới chọn được một cái túi giá hai ngàn euro.

Lúc này nhân viên cửa hàng mới nhẹ ngàng thở ra, quay lại nói với Diệp Chanh cùng Mộ Dạ Lê ở phía sau “Hai vị đợi lâu rồi, xin hỏi anh chị chọn cái nào?”

Mộ Dạ Lê nhìn lướt qua, nói “Mấy cái này, cái này, còn có cái bên cạnh nữa.”

“A, ngài là muốn thử hết sao?” Nhân viên cửa hàng mặt vẻ mặt khổ vô cùng.

Vừa mới cảm nhận lại là hai vị khách khó hầu hạ thì Mộ Dạ Lê lại đưa vào túi lấy mộtthẻ đen ra, nói: “Giúp tôi lấy hết.”

“……”

Diệp Nịnh cũng lập tức quay đầu đi, “Cái gì?”

“Sao vậy?” mộ Dạ Lê mang vẻ mặt thản nhiên nhìn cô, làm như không biết cô vì sao lại kinh ngạc ngây người.

Diệp Chanh nói “anh mua hết?”

“Đúng vậy.”

“Vì sao!”

“Em không phải nói sao” Mộ Dạ Lê nó “Em không phải nói nhìn cái nào cũng thích sao.”

“……”

cô là không có ý này nha, co là nói mình lựa chọn khó khăn, nhìn cái nào cũng đẹp, không biết chọn cái nào….

Co đã quên, đối với Mộ Dạ Lê mà nói, không có lựa mấy chữ lựa chọn khó khăn này đâu.

Phía trước, một hàng nhân viên cửa hàng, kinh ngạc ngây người, trố mắt nhìn Mộ Dạ Lê cùng Diệp Chanh.

Vừa rồi, bọn họ vậy mà để cho thố hào cầm thẻ đen đứng đợi nửa ngày cũng khôngquan tâm?

Mà bên cạnh, hai người lựa chọn cả nửa ngày cũng liền kinh ngạc mà quay đầu lại đây.

cô gái nọ nhìn túi xách chọn lựa mãi mới được, lại nhìn nhìn bạn trai người ta.

cô ta tức giận dậm chân, đem túi xách nhét vào ngực bạn trai, liền đi ra ngoài.

Nhìn bạn trai người ta kìa!

Trong tiệm cũng là sáng rực rỡ lên.

Vài người chạy nhanh đến tươi cười vậy quanh.

“Tiên sinh, ngài đều mua hết sao?”

“Đúng vậy, lấy hết.”

“Được, thanh toán bên này, chúng tôi liền đóng gói cho ngài thật tốt.”

“Được.”

Mộ Dạ Lê quẹt thẻ đen một cái, nhân viên thật cẩn thận đưa hoá đơn sang, “Tiên sinh, tổng cộng là ba mươi túi xách, tổng trị giá là bảy mươi tám vạn.”

“Này….”

anh nhíu mày như chắc chắn con số.

Mấy người kia liền lo lắng, không phải là thấy đắc quá đi ….

Lại nghe, Mộ Dạ Lê có chút ngạc nhiên nhìn nhìn Diệp Chanh bên cạnh, hỏi “Tiện lợi như vậy sao em?”

“……”

Diệp Chanh cạn lời nhìn anh, trong lòng chỉ nói, làm ơn, anh có thể đừng ở đây mà nói ra mấy lời làm người ta cười chết như vậy được không?

Bất quá, cô cũng hiểu là nhiều đồ dùng của Mộ Dạ Lê luôn là do chuyên gia làm ra, có nhà thiết kế riêng độc quyền, mấy thứ này, nếu mà bán ra, không độc quyền cũng là giá hơn trăm vạn, một đống túi xách này mà chỉ có hơn bảy mươi mấy bạn, đối với Mộ Dạ Lê thì đây đúng là có chút thoải mái với anh.

Diệp Chanh nhìn mọi người đang to mắt sáng loá nhìn Mộ Dạ Lê, cảm thấy dẫn anh đidạo phố là chuyện vô cùng không sáng suốt, cô nhanh nói, “Được được, chúng ta thanh toán xong rồi không cần đi dạo nữa.”

cô sợ mang anh đi dạo phố lại dọa người ta.

Lúc đi tra ngoài, người trong cửa hàng cung phụng như thần tài, cùng nhau khom lưng tiễn họ ra ngoài, nhìn người đi rồi, còn suy nghĩ, vừa nãy vậy mà họ lại khôngbiết trong phòng có hai vị thổ hào như vậy, tội lỗi, thật tội lỗi a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.