Giấy Trắng Và Thích

Chương 70: Hạnh Phúc Muộn Màng




Edit: LĐ

Lúc ăn sáng, San Nương mới nhớ đến nàng đã đuổi theo ai trong mơ cả đêm. Nghĩ đến Lâm Như Đình cứ lui mãi về sau, nàng nhịn không được liền cười cười lắc đầu.

Bây giờ cả nhà họ đều tập trung lại một chỗ dùng bữa. Ngồi đầu là Ngũ lão gia, khôngnhìn thấy nàng cười mà chỉ nhìn thấy nàng lắc lắc cái đầu nhỏ, chỉ cho là nàng vì nguyệt khảo mà không vui, liền gắp cho nàng một chút đồ ăn, an ủi nàng “Nguyệt khảo bất quá là vì muốn kiểm tra việc học tập của các con trong một tháng qua như thế nào mà thôi, thi có tốt hay không tốt cũng không quan trọng gì, chỉ cần con cái gì cần nên học thì học là được rồi.”

Bên cạnh, Hầu Thuỵ đột nhiên đưa mắt nhìn.

Cái liếc mắt này đã bị Ngũ lão gia bắt gặp.

Ngũ lão gia lập tức quay đũa, gõ đầu Hầu Thuỵ nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? khôngphục? Muội muội ngươi là thi không tốt, ít nhất nha đầu còn có nỗ lực, còn ngươi? Ngươi dám vỗ ngực nói, ngươi đã rất cố gắng? Nếu ngươi có được một chút nỗ lực của muội muội ngươi thì đi thi lấy hạng bét trở về ta cũng nhận!”

San Nương nghẹn, đồng tình mà nhìn Hầu Thuỵ, lại không dám đưa mắt nhìn Ngũ lão gia---- Tự nàng biết, nguyệt khảo lần này, đúng thật là nàng không có nỗ lực…

Ngũ lão gia lại hỏi Hầu Thuỵ “không phải đã nói các con năm nay đi xa học tập sao. Là đi xuống nông thôn thăm viếng hộ nghèo sao? Trường Khánh đi hậu sơn, con còn không muốn đi theo?”

San Nương nhìn Hầu Thuỵ bị Ngũ lão gia trị đến im lặng như ve sầu mùa đông, vội thay hắn đáp lời “Là chia nhóm mà đi, ca ca không có bị phân đi hậu sơn, chỉ cần theo tiên sinh, chúng ta thăm viếng các hộ nghèo trong trấn là được.”

Ngũ lão gia nhíu mày nói “không phải ngươi chọn gầy lựa béo, cố ý chọn việc nhẹnhàng mà làm chứ?”

San Nương nghe thấy liền nhíu mày. Miệng lưỡi này đúng thật là đời trước của nàng đã từng nói qua. Nàng ngẩng đầu cười nói với Ngũ Lão gia “Lão gia nói như vậy liền oan uổng cho ca ca rồi, này là do các tiên sinh trong thư viện phân nhóm. Còn nói, tiên sinh là biết ca ca đối với tình huống trong trấn quen thuộc, nên mới lưu ca ca lại.”

Ngũ lão gia lúc này cũng không nói gì.

Ngũ thái thái đột nhiên hỏi San Nương “Hôm nay các con vẫn là đi viện cô bần?”

“Đúng vậy.” San Nương nói “Hình như là việc thu mua có vấn đề, ngày hôm qua chỉ có một số đồ đưa đến, hôm nay còn phải đi.”

Ngũ thái thái trầm ngâm một lát, hỏi “Vẫn là đi buổi chiều sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy buổi chiều ta có thể đi cùng con xem thử được không?” Ngũ thái thái hỏi.

San Nương kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Ngũ thái thái, nhìn đến Ngũ thái thái đỏ mặt tía tai, lúng ta lúng túng nói “Ta muốn đi xem, có thể giúp đỡ được gì ở đó hay không….”

Vốn là, tối qua sau khi San Nương trở về, Ngũ lão gia đã từng hỏi nàng đi viện cô bần làm gì. San Nương đối với viện cô bần đầy cảm xúc, liền đem tình huống ở đó kể lại một lần cho cả nhà, lại cảm khái nói “Con vốn tưởng là viện cô bần có thể cho những người đó một nơi ở, nhưng hôm nay xem ra, nơi đó cũng chỉ là nơi để nương náu, để người không bị đông lạnh hay đói chết mà thôi. Phàm là có năng lực nuôi sống bản thân, sợ là không ai nguyện ý ở lại nơi đó.” Lại nói với Ngũ thái thái “Thái thái còn nhớ rõ lần trước chưởng viện phu nhân có mời thái thái đến dạy thêu hoa không? Lão phu nhân nói chính là những hài tử trong viện cô bần, nam hài tử sau khi lớn lên có thể làm tiểu nhị, có thể học nghệ, làm nông, còn nữ hài tử lại không có chỗ để đi như vậy, cho nên lão phu nhân mới nghĩ dạy các nàng ấy kỹ năng mưu sinh.”

San Nương lại không nghĩ đến, lời nói của nàng đối với ngũ thái thái nhiều xúc động như vậy, cư nhiên lại hận không thể đem chính mình chủ động nói với ngũ thái chuyện thiêu thùa thì Ngũ thái thái đã chủ động nói ra chuyện muốn tự mình đến viện bần xem thử.

Nàng kinh ngạc, Ngũ lão gia bên cạnh nói “ Vẫn là thái thái thiện tâm. Vừa lúc buổi chiều ta không có việc, ta sẽ đưa nàng đi.”

Ngũ thái thái giương mắt nhìn Ngũ lão gia, trắng mắt liếc hắn một cái, liền nhấp môi cúi đầu.

Ngũ lão gia cười hắc hắc, ân cần mà gắp miếng thịt ngỗng đưa qua.

*·*·*

Giữa trưa sau khi về nhà ăn cơm, quả nhiên Ngũ lão gia tự mình đưa Ngũ thái thái cùng San Nương đến viện cô bần.

Khi nhóm người San Nương đến, Lâm lão phu nhân cũng đúng lúc ở đó, thấy Ngũ thái thái đến, lão phu nhân rất là vui mừng, liền tự mình đưa phu thê Ngũ lão gia đi dạo khắp nơi, San Nương ở lại cùng các đồng học tiếp tục bận rộn.

Hôm qua các nàng chỉ kịp phát hai xe vật phẩm, trong viện cô bần còn có rất nhiều người già bệnh tật, không có cách nào đi ra ngoài nhận đồ cứu tế, cần đến San Nương cùng các nàng đưa đến tận đầu giường, cho nên hôm nay khá chậm.

Chờ qua một vòng, tiểu hài tử trong viện đưa nước trà đến cho San Nương cùng các cô nương khác, San Nương lúc này mới nhớ đến cha mẹ mình, nàng hỏi thăm hài tử này nọ một chút, liền theo họ vào hậu biện.

Vừa ngẩng đầu nàng liền nhìn thấy Ngũ thái thái đang ngồi dưới gốc đại thụ, đangdạy những nữ hài tử kia dùng kim thiêu. Ngũ lão gia thì ở bên cạnh cùng Lâm phu nhân và Lâm Như Đình nhỏ giọng nói gì đó với nhau.

Sau khi San Nương theo phu thê Ngũ lão gia đến đây, Lâm Như Đình còn chưa đến. Sau đó nàng vẫn luôn bận rộn, chi nên này là lần đầu nàng cùng Lâm Như Đình chạm mặt ngày hôm nay.

Nhìn thấy Lâm Như Đình, San Nương không khỏi nhớ đến giấc mơ đêm qua, cùng với những suy nghĩ miên man khi nàng ngâm mình trong nước.

Nếu nàng vẫn là San Nương đối với thiếu niên mỹ mạo như hoa nhớ mãi không quên năm đó, không chừng nàng sẽ động tâm với Lâm Như Đình, nhưng nói đến cùng, nàng vẫn là dưa chuột già trong núi mà thôi, đó là có động tâm như vậy, cũng là lý trí chiếm phần lớn, mà nàng trải qua một phen phân tích lý trí, nàng lại là không có cách nào kết luận ra được ý tứ của Lâm Như Đình đối với nàng thế nào --- Đó là đời trước nàng thiếu mất một thứ – Trái tim nàng, cũng không giống như năm mười bốn tuổi nàng đối với Viên Trường Khanh như vậy, bây giờ đã sống lại một đời, nàng càng không thể vì chút nẩy mầm nho nhỏ mà đối tốt với Lâm Như Đình. Thậm chí có thể nói, bởi vì đời trước ăn đắng đã từng, nàng bây giờ xem Lâm Như đình, lại là xem xét kỹ thêm ba phần so với trước đây.

Bởi vậy, khi nàng nhìn thấy Lâm Như Đình một bộ thong dong đi về phía mình hành lễ vấn an, lại hỏi nàng chuyện tiến triển ra sao, nàng cũng ung dung mà đáp lễ. Chỉ là, mỗi khi trả lời chuyện hắn hỏi, nàng vẫn luôn yên lặng quan sát hắn.

Lâm Như Đình đứng ở nơi đó bồi Lâm lão phu nhân cùng Ngũ lão gia hàn huyên trong chốc lát, liền cáo từ rời đi ra ngoài.

San Nương nghĩ nghĩ, chậm hơn hắn một khắc, cũng đi theo ra ngoài.

Chờ đến khi nàng đến tiền viện, liền nhìn thấy Lâm Như Đình đứng trong viện nóichuyện cùng nữ đồng học. Sau đó bỗng nhiên liền phát hiện, Lâm Như Đình cũng giống như trong mộng của nàng, vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với họ. Mặc kệ là ai vô tình hay cố ý đến gần hắn, hắn sẽ lập tức nho nhã mà lễ độ lui về sau mộtbước, kiên quyết duy trì khoảng cách lễ phép kia.

Vì thế San Nương bỗng nhiên liền hiểu rõ, thì ra ngày hôm qua là nàng suy nghĩ nhiều. Lâm Như Đình không được tự nhiên, không phải là hắn có ý nghĩ gì với nàng, mà là thói quen duy trì phong độ quân tử của hắn, làm nàng nhất thời không vững liền ngã nhào vào hắn … Nàng không có ngượng ngùng, là cũng không phải hắn sẽkhông ngượng ngùng… Cho nên kỳ thật người ta chỉ là ngượng ngùng mà thôi….

- -----Được rồi, San Nương ý thức được, nàng hình như là tự mình đa tình.

Kỳ thật đây cũng không trách nàng được, thẳng đến trước mắt mới thôi, những nhàn thoại này nọ của nàng cùng Lâm Như Đình vẫn luôn không ngừng nghỉ. Đến khi Lâm Như Trĩ sau khi nghe được, cư nhiên liền tỏ vẻ với San Nương, nàng hy vọng nhàn thoại này liền thành sự thật, hơn nữa nàng đối với Lâm Như Đình ít nhiều gì cũng có hảo cảm, sau đó….

Liền như vậy.

Nhìn Lâm Như Đình bị các nữ hài tử vậy quanh, nhìn thì bình tĩnh như vậy, nhưng lại không dấu vết mà lùi về phía sau, San Nương nhịn không được liền mỉm cười.

Viên Trường Khanh đều có khoảng cách với người khác, đều viết lên mặt, người khác chỉ cần nhìn thấy hắn mang khuôn mặt lạnh tanh, liền biết đã dẫm phải giới hạn. Còn Lâm Như Đình luôn luôn ôn tồn lễ độ, giới tuyến luôn chôn sâu trong lòng, không đến gần, không ai biết được đã dẫm phải giới hạn của hắn---- Hô, nghĩ đến như vậy, nhưng thật ra cách của Viên Trường Khanh lại có thể không chuốc lấy phiền toái.

San Nương nhìn tình trạng quẫn bách của Lâm Như Đình mà mỉm cười, nhưng mà Liễu sư tỷ bên kia liền nhìn không chịu được, vội đến đem những nữ hài vây quanh kia rời đi. Chỉ là đem người đi rồi, nàng lại không đi, mà thay thế vị trí của những người kia, lôi kéo trêu chọc Lâm Như Đình.

Nếu không phải nàng vẫn luôn quan sát Lâm Như Đình, nàng đều không nhìn ra được, lúc này hắn có chút không kiên nhẫn.

Liền khi nàng nhìn thấy Lâm Như Đình đang muốn tìm cách thoát khỏi vị sư tỷ nọ, một sư tỷ khác cùng Trần Lệ Quyên ôm chồng sổ sách từ trong viện đi đến.

Lâm Như Đình lập tức vẫy vẫy tay vị sư tỷ nọ hướng về phía Trần Lệ Quyên đi sang đón, mộ bên đưa tay đón lấy sổ sách trong tay nàng, một bên tựa như đang nói gì đó.

Trần Lệ Quyên ngẩng đầu cười cười với hắn, liền đem sổ sách giao cho Lâm Như Đình.

Hai vị sư tỷ ở viện nữ học này, Trần Lệ Quyên không xinh đẹp bằng Liễu sư tỷ, ăn nóicũng không bằng nàng ta, thậm chí có thể nói, nàng nói chuyện không ít lời cay nghiệt. Nhưng sao với Liễu sư tỷ thì càng được hoan nghênh hơn, San Nương cảm thấy nàng đáng để tin cậy hơn. không phải là do khi Liễu sư tỷ kết bè với đồng học khác cô lập nàng, Trần sư tỷ vẫn luôn giúp đỡ nàng, mà là bởi bì khi làm việc Trần sư tỷ tận tâm hơn Liễu sư tỷ.

Liễu sư tỷ thấy Lâm Như Đình đi qua hướng Trần Lệ Quyên, dường như có chút khôngcam lòng, liền chạy theo vỗ vai Trần Lệ Quyên, không biết nói gì với nàng. Trần Lệ Quyên quay đầu lại nhìn Liễu sư tỷ, dưới chân không tự giác mà lùi lại một bước nhỏ. Vì thế, San Nương liền kinh ngạc phát hiện, Trần Lệ Quyên không cẩn thận, mà lùi đến trước mặt Lâm Như Đình, Lâm Như Đình cư nhiên đứng tại chỗ không động.

Lâm Như Đình không chỉ có không lùi bước mà thậm chí còn đi một bước về phía trước, sau khi nói với Liễu sư tỷ câu gì đó rồi cùng Trần Lệ Quyên vòng qua người Liễu sư tỷ, sóng vai hướng phòng thu chi đi vào.

Hai người kia cùng nhau đi đến phòng thu chi, thật ra cũng không có nói chuyện với nhau. Tuy ngôn hành cử chỉ của bọn họ dùng mấy chữ khuôn phép quy cũ để hình dung, San Nương lại cảm thấy giữa bọn họ có chỗ nào đó không giống với những người khác.

Nàng quan sát, bỗng nhiên nghe được bên kia có người nói “Giấy niêm phong là do Lâm sư huynh viết.” Sau đó, nàng lập tức liền nhớ đến chuyện ngày đó viết tờ sâm trên lớp học. Khi đó, Lâm Như Đình từng nói với nàng một câu “Hoá ra Thập tam cônương luyện chữ cũng là chữ Nhan.” một chữ ‘cũng’ này làm cho nàng nghĩ đến rằng Lâm Như Đình cũng có thế luyện chữ Nhan, mà sau khi nàng nhìn hắn viết tờ sâm nàng mới nhận ra, hắn học chữ Vương Hi Chi, nhưng thật ra, Trần Lệ Quyên cùng nàng như nau, đều luyện viết chữ Nhan xinh đẹp.

San Nương đột nhiên nheo mắt, cảm thấy mình dường như vừa giải phá thiên cơ.

Chính lúc này, Lâm Như Trĩ đến đây tìm nàng, thấy nàng đang đứng một mình ở hành lang, liền ba ba đưa chân chạy đến, ôm lấy vai nàng, cười nói “Thập tam tỷ tỷ đangnhìn gì đó?”

San Nương vì không phòng bị, bị nàng đánh một cái hơi lảo đảo một chút. Nàng quay đầu nhìn Lâm Như Trĩ, đột nhiên hơi mỉm cười, lặng lẽ chỉ chỉ hai người Lâm Như Đình bên kia “Muội nhìn ca ca muội cùng Trần sư tỷ kìa, nhìn ra được cái gì không?”

Lâm Như Trĩ như là lãng tai, vậy mà chỉ nghe được ba chữ ‘ca ca muội’, đè vai nàng trì xuống, giọng nói quái quái trêu nàng “thì ra là tỷ tỷ là đang nhìn ca ca muội”

San Nương nhướng mi, xoay tay đánh nàng một cái, dỗi hờn nói “nói bậy bạ gì đó! Bảo muội nhìn ca ca muội cùng Trần sư tỷ mà.”

Lâm Như Trĩ lúc này mới ngẩng đầu nhìn lại hai người bên kia, chung quy là chẳng nhìn ra được cái gì, liền hỏi San Nương “Sao vậy? Tỷ muốn ta nhìn cái gì nha?”

“không nhìn ra được sao?” San Nương nhỏ giọng cười nói “Ca ca muội đối với Trần sư tỷ có gì đó không đúng.”

“thật không?” lâm Như Trĩ rướn cổ nhìn một hồi, nghi hoặc mà nghiêng đầu nói“không nhìn ra được nha.”

San Nương cười rầu một cái, nói “Muội nhìn kỹ lại đi! Khoảng cách của ca ca muội cùng Trần học trưởng, có phải là so với nữ hài tử khác là gần gũi hơn hay không?”

“Có sao?” Lâm Như Trĩ lại rướn cổ nhìn, lắc lắc đầu nói: “Muội nhìn không ra.” Lại đột nhiên dùng khuỷ tay chọc San Nương, nhỏ giọng bên tai nàng, cười nói “Tỷ khôngphải là ghen tỵ chứ?”

San Nương liền liếc nhìn nàng một cái, cũng nghiêm mặt nói với Lâm Như Trĩ “đã nóivới muội bao nhiêu lần rồi, chuyện đó không có, muội còn nói như vậy, ta mặc kệ, da mặt dày, muội nói thì cứ nói, nhưng để ca ca muội nghe được, huynh ấy lạ khôngvui.”

“Mới không có đó.” Lâm Như Trĩ nằm trên vai nàng, nó “Muội thấy ca ca muội đối với tỷ.”

“Ca ca muội đối với tỷ không có ý gì hết!” San Nương cắt lời nàng, lại trắng mắt nhìn nàng, nói “Về sau đừng nói bừa nữa! Các nàng nói như vậy đã đành, làm bẩ ta, ngay cả muội cũng ồn ào theo!”

“Muội cũng đâu có hùa theo ồn ào đâu” Lâm Như Trĩ nói, “Muội là thật sự cảm thấy tỷ và ca ca muội rất xứng đôi.”

San Nương tức giận, liền đẩy nàng trên vai mình ra, nghiêm mặt nói “Muội nghĩ thế nào là chuyện của muội, nhưng ca ca muội thích ai, hoặc là ta thích ai, đây lại là chuyện của bọn ta, muội không thể vì muội nghĩ, liền đem suy nghĩ của muội mà đặt trên người bọn ta được.”

Thấy nàng tức giận, Lâm Như Trĩ vội thu lại tươi cười, lúng ta lúng túng nói “Tỷ tỷ đừng nóng giận, muội sẽ không nói nữa. Muội chỉ là cảm thấy, muộ thậy sự cảm thấy hai người khá tốt… Ngày đó ca ca còn khen tỷ nữa….”

San Nương nhìn nàng không khỏi bất lực thở dài. Huynh muội Lâm gia này, bản tính thế mà lại giống nhau….

Từ Lâm Như Hiên, nàng bỗng nhiên nghĩ đến Viên Trường Khanh, liền đánh ngược về phía Lâm Như Trĩ nói “Vậy còn muội? Muội cảm thấy Viên sư huynh thế nào? Tỷ thấy huynh ấy cũng rất thích muội đấy.”

Lâm Như Trĩ tức khắc bị nàng làm ngây ngẩn cả người “Cái gì?”

“Muội cùng Viên Trường Khanh a.” San Nương nói “Tỷ thấy huynh ấy dường như rất thích muội.”

Lâm Như Trĩ chớp chớp đôi mắt, bỗng nhiên nở nụ cười ha ha, nàng nằm trên đầu vai San Nương cười nói “Tỷ tỷ nha, sao ta lại muốn nói muội với huynh ấy? Muội đánh cuộc với tỷ, Viên sư huynh chỉ xem muội là muội muội mà thôi.”

“Còn muội?” San Nương truy hỏi nàng.

“Muội? Muội tự nhiên cũng xem huynh ấy là ca ca nha.” Lâm Như Trĩ cười một phen, “Tỷ từ đâu mà suy ra được kết luận như thế? không thể nào, căn bản là không thể nào!”

“Phải không?” San Nương nhíu mắt, nói “Muội có muốn đi hỏi tam ca muội hay không? Chính miệng tam ca muội đã nói với tỷ, muội và Viên đại biểu ca của tỷ là mộtđôi.”

Lâm Như Trĩ ngẩn ra “Tam ca muội?” Nàng nghĩ nghĩ liền bỗng nhiên bừng tỉnh “Ai u, này tỷ cũng tin! Ở kinh thành khi đó, huynh ấy thường nói như vậy, vì thế nên huynh ấy ăn đánh của muội không ít đâu.” Lại đẩy đẩy San Nương nói “Tỷ đừng có nói nữa, để Viên sư huynh nghe được, về sau muội sao còn có thể gặp huynh ấy được nữa.”

Kỳ thật San Nương cũng sớn nhìn ra ý tứ của Lâm Như Trĩ đối với Viên Trường Khanh. Lúc này cũng nhìn nàng mà nói “thì ra muội cũng biết nha! Muội nói ta như vậy, nói ta sau này sao có thể gặp mặt Lâm sư huynh nha.” Nàng bắt chước miệng lưỡi của nàng ấy.

Lâm Như Trĩ lại ngẩn ra, đi đến trước mặt nàng nói “Chẳng lẽ, tỷ thật không thích ca ca muội?”

San Nương lắc đầu, trong lòng nàng đối với Lâm Như Đình đúng thật từng có mộtchút khao khát, nhưng đó chỉ là khao khác, so với thích còn rất xa.

Huống chi, nếu là nàng thật sự thích hắn thì thế nào? Loại chuyện này cũng phải là lưỡng tình tương duyệt mới được….

San Nương đột nhiến nháy mắt.

Lâm Như Trĩ nằm trên đầu đầu vai nàng thở dài “Ca ca thật đáng thương, muội thấy ca ca thật sự rất thích tỷ….”

“Tỷ đánh cược với muội.” San Nương cười nói “Ca ca muội thích khẳng định khôngphải tỷ, là….” Nàng quay đầy nhìn lại liền không thấy thấy thân ảnh hai người kia đâu nữa. Nghĩ đây là bí mật của Lâm Như Đình, nàng vội sửa miệng “Tóm lại, khẳng định không phải là tỷ.”

Lại nói, đó là một người thật sự thích một người khác, cũng không ai ra quy định, người nọ nhất định phải thích người kia.

trên đời chưa từng có quy định như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.