Giấy Sống

Chương 09: Nếu... Nếu không thì ngươi sờ ta đi?




Quan Tử Dao khẽ chau mày nhìn cô gái mặc váy trắng đang nói chuyện với Ninh Tịch: "Phía Lệ Dung kia có vấn đề gì không? Nhỡ như cô ta không chết thì…"

"Chắc chắn cô ta sẽ chết!" Trong mắt Quan Thụy đầy vẻ khát máu.

Ý tứ đã rõ rành rành, kể cả có không chết thì ông ta cũng đã sắp xếp bên phía bệnh viện rồi, chắc chắn sẽ không có sơ hở.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên làm ra chuyện liên quan đến mạng người, Quan Tử Dao nghe vậy thì ngón tay khẽ run lên, có điều cô ta rất nhanh chóng bình tĩnh lại. Tào Lệ Dung chắc chắn sẽ phải chết, bọn họ chẳng qua cũng chỉ phát huy giá trị cái chết của cô ta đến mức lớn nhất thôi! Đợi bọn họ giải quyết xong chuyện của Ninh Tịch thì cũng coi như là đã báo thù cho cô ta rồi!

Quan Tử Dao, mày đã thất bại biết bao nhiêu lần thế rồi, lần này tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lần này, nhất định phải khiến cho Ninh Tịch không thể xoay người được nữa!!!

Cứ nghĩ tới sự tuyệt tình của Lục Đình Kiêu, cô ta cũng chẳng muốn nể nang gì nữa.

Quan Thụy vỗ vai con gái: "Đi chuẩn bị một chút đi! Sắp đến lượt chút ta lên sàn rồi đấy! Gọi chú Lục và dì Lục của con đến đi! Để cho họ tận mắt thấy cảnh Ninh Tịch giết người, như thế mới thêm phần thú vị…"

"Vâng, thưa ba!"

...

Sau khi Vương Thánh Triết bị Đại ma vương đuổi đi, Ninh Tịch mang tâm trạng vui vẻ đứng bên hồ cho cá ăn.

Một đám cá chép trong hồ vây tới tranh nhau cướp thức ăn, trông rất thú vị.

Nhìn cảnh này, chẳng hiểu sao Ninh Tịch lại nhớ đến tên Lục Cảnh Lễ tham ăn kia, bèn tiện tay chụp một bức ảnh gửi cho anh chàng.

Đang cho cá ăn vui vẻ thì đột nhiên Ninh Tịch nghe có tiếng bước chân đi tới cạnh mình.

Cô còn tưởng rằng lại là tên công tử nào cơ, kết quả ngẩng đầu lên thì lại phải hiện đó là một cô gái lạ mặt mặc một váy trắng dài, bộ dạng yếu ớt, lớp trang điểm trên mặt không che được vẻ tái nhợt vì bệnh tật của cô ta.

Ninh Tịch nhìn kĩ thêm mấy lần, quả thật là không quen, không biết người này đến có ý gì nên cô cũng không chủ động mở miệng, chỉ đứng yên xem cô gái này muốn làm gì.

Cô gái đó dùng ánh mắt như nhìn một đống rác đánh giá, soi mói cô rồi cười lạnh một tiếng: "Hừ, chắc cô là Ninh Tịch nhỉ? Da mặt đúng là dày hơn cả tường thành! Loại người thấp hèn như cô mà cũng muốn bước chân vào nhà họ Lục sao?"

Ninh Tịch nghe vậy liền vô thức nhướn mày.

Ồ, cô gái này thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối, không ngờ lại độc mồm độc miệng như thế.

Nhưng, cô có thể chắc chắn là mình cũng không hề nhận ra cô gái này… Chuyện quái quỷ gì đây?"

Chả dưng gì mà không có lửa lại có khói được, chuyện này chắc chắn là có vấn đề.

Trong lúc Ninh Tịch đang phỏng đoán ý đồ của cô gái kia thì cô ta lại càng lúc càng nói khó nghe: "Cô cho rằng mặc được một bộ ra dáng tiểu thư khuê các thì có thể che dấu cái mùi nhà quê của cô hả? Cũng chỉ là thứ rác rưởi thấp hèn mà thôi, thế mà còn cho là mình thanh cao lắm à! Cái đồ có mẹ sinh ra mà không có mẹ dạy!"

Nghe thấy câu cuối cùng, ánh mắt Ninh Tịch lập tức toát ra ý lạnh.

Cô ả kia thấy phản ứng của cô thì lại càng thêm hưng phấn, tiếp tục khiêu khích, câu sau lại càng khó nghe hơn cả câu trước.

"Ai mà chẳng biết ngành giải trí của các cô loạn như nào chứ! Cũng chỉ là cái đồ bị vạn người cưỡi, vạn người dùng thôi! Giả thanh thuần làm cái gì! Đúng là đồ đê tiện không biết xấu hổ!"

Cô ả mắng chửi một thôi một hồi thấy Ninh Tịch vẫn giữ bình tĩnh như thế thì tức giận không thôi, lập tức hất ly rượu trong tay về phía Ninh Tịch.

Cả mặt lẫn tóc và váy Ninh Tịch đều dính đầy rượu, trông chật vật vô cùng, trong đôi mắt đang rũ xuống ẩn dấu đầy sự u ám khó phát hiện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.