Giàu Sang Chớ Quên Bạn Hiền

Chương 10




“Không phải em đồng ý gả cho tôi sao? Sợ cái gì?” Âu Dương Lãnh để ý vẻ căng thẳng và hoảng hốt trên khuôn mặt cô, không phải cô vẫn luôn biểu hiện rất lạnh lùng sao? Mình chỉ tới gần một chút mà cô ấy hoảng hốt thành như vậy? Anh cao hứng nổi lên suy nghĩ muốn trêu chọc cô.

“Anh biết?” Vu Thiện kinh ngạc hỏi, con ngươi nhanh chóng khuếch đại, cô cho rằng Âu Dương Lãnh không biết, thì ra cô đánh giá quá cao người ba vội vàng muốn bán con gái đi. lequydoon

“Tôi đã sớm nói, em ngoan ngoãn đồng ý gả cho tôi thì không cần chịu đựng những khổ cực kia rồi.” Âu Dương Lãnh nói lại lời ngày đó nói, bây giờ nhìn lại lời của anh là thật, không phải cô tự mình đưa tới cửa sao?

“Thiếu gia, ông cụ muốn cậu nghe điện thoại.” Giọng thím Lan lo lắng đột nhiên vang lên cắt đứt hai người đang nói chuyện, Âu Dương Lãnh nghe giọng điệu vội vàng của thím Lan lập tức rời khỏi Vu Thiện, đi tới gian phòng khách ở bên cạnh nghe điện thoại.

Vu Thiện vừa thấy anh rời đi, liền điều chỉnh tâm tình của mình, trong lòng thầm mắng mình, sao trước mặt Âu Dương Lãnh lại yếu thế, cho dù có chút hốt hoảng cũng không được, cô tự trang bị cho mình, không muốn lộ vẻ yếu ớt trước mặt Âu Dương Lãnh.

“Cô Vu, hay là cô đi thay quần áo đi, ông cụ muốn thiếu gia và cô đi qua gặp ông.” Thím Lan đi tới bên cạnh cô nói, lo lắng nhìn vẻ mặt không hiểu của cô Vu.

“Thím Lan, bà nói gì? Tại sao tôi phải thay quần áo?” Nhanh như vậy đã phải đi gặp người nhà anh ta sao? Cô không muốn đâu.

“Còn chưa phục vụ cô Vu thay quần áo đi?” Giọng Âu Dương Lãnh từ sau lưng truyền tới, khiến Vu Thiện và thím Lan cùng sửng sốt. Vu Thiện nhìn Âu Dương Lãnh đi tới bên cạnh mình, giờ phút này vẻ mặt rất lạnh lùng, trên người đã không còn tâm tình nói chuyện đùa giỡn mình như lúc này, mà biến thành Âu Dương Lãnh tàn nhẫn lúc trước. 

“Cô Vu, xin mời đi bên này.” Thím Lan vội vàng kéo Vu Thiện đi lên trên phòng ở lầu hai, bộ dạng thiếu gia lại trở về vui buồn không lộ như trước kia, lúc này ngàn vạn lần không thể đắc tội với thiếu gia được.

Vu Thiện đi theo thím Lan, cô nhìn thoáng Âu Dương Lãnh, lại nhìn thoáng qua thím Lan khẩn trương kéo mình đi, hình như bà rất sợ Âu Dương Lãnh. Nhưng trước đây quan hệ của thím Lan và Âu Dương Lãnh không tệ mà, song cô không muốn hỏi thím Lan, vì chuyện của Âu Dương Lãnh cô tuyệt đối không muốn biết.

Âu Dương Lãnh nhìn Vu Thiện và thím Lan biến mất nơi khúc quanh lầu hai, anh cũng trở về phòng mình trau chuốt lại mình, đã sớm biết ông nội sẽ bắt mình mang Vu Thiện qua, nhưng không ngờ ông nội nhanh như vậy đã biết sự tồn tại của Vu Thiện, điều này nói rõ bên cạnh mình có tai mắt của ông nội.

Vu Thiện bị thím Lan kéo vào một căn phòng rất xa hoa, không giống phòng Âu Dương Lãnh mình ở trước đó, nơi này nhìn bốn phía đều dịu mắt khiến cô thích chỗ này. Nhưng khi thấy trong tủ treo đầy quần áo nữ khiến trong thoáng chốc lòng cô hồi tỉnh, nơi này chắc là phòng giam Âu Dương Lãnh chuẩn bị cho mình.

“Cô Vu, cô thay cái này đi, đừng để thiếu gia đợi, tôi đi bảo người giúp việc khéo tay tới chải đầu giúp cô.” Thím Lan nói xong đẩy cô vào phòng tắm sau đó bà biến mất ở cửa.

Vu Thiện đóng cửa lại, mở vòi sen mặc nước vẩy khắp người, cô không bước vào bồn tắm cỡ lớn mà thím Lan đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho cô, vì cô không muốn thả lỏng, như vậy sẽ khiến cô mất đi tất cả phòng bị.

Lúc đi ra, thím Lan và một cô bé có dáng dấp xinh đẹp đang chờ cô, Vu Thiện ngồi trên ghế trang điểm mặc cho người làm nữ giúp mình chải đầu, ông cụ là chỉ ông nội Âu Dương Lãnh sao? Đi gặp ông thôi mà, cần mình ăn mặc xinh đẹp như thế này ư?

“Chuẩn bị xong chưa vậy?” Âu Dương Lãnh ưu nhã đạp bước đi tới khiến người làm nữ tay chân luống cuống, nhưng được thím Lan che dấu không để Âu Dương Lãnh phát hiện. Vu Thiện nhìn bóng dáng Âu Dương Lãnh trong gương, hiện giờ anh ta mặc một thân âu phục màu trắng, rất xứng đôi với hình tượng tao nhã cao quý của anh ta, gương mặt tuấn tú mặc dù nghiêm túc, nhưng không che dấu được vẻ cao quý bẩm sinh.

Dù Âu Dương Lãnh biết Vu Thiện rất đẹp, nhưng hiện giờ cô khoác lên quần áo mình chuẩn bị cho cô, càng lộ vẻ mị hoặc hơn, nhất là đôi tròng mắt ẩn chứa phong tình vô hạn kia, đôi môi không trang điểm mà đỏ mọng, hợp với khuôn mặt yếu đuối, tăng thêm cảm giác khiến người ta thương tiếc.

“Xong rồi, thiếu gia đừng để ông cụ đợi.” Thím Lan nhìn Vu Thiện dưới bàn tay khéo léo của người làm nữ, cả người giống như đổi một khuôn mặt mới, thấy ánh mắt thiếu gia nhìn thẳng vào cô Vu thì bà biết thiếu gia có cảm giác không bình thường với cô Vu.

“Vậy đi thôi.” Vu Thiện không được tự nhiên bẻ ngón tay mình, trốn tránh ánh mắt trần trụi của Âu Dương Lãnh, lần đầu tiên tay chân luống cuống trước mặt đàn ông, khiến cô thoạt nhìn như dê con lạc đường, rơi vào trong tầm mắt thợ săn.

“Ừ, đi thôi.” Âu Dương Lãnh thu hồi tầm mắt của mình, cong cùi chỏ ý bảo Vu Thiện níu cánh tay anh, thím Lan thấy Vu Thiện ngơ ngác vội cứng rắn cầm lấy tay Vu Thiện, khoác tay cô lên trên cánh tay Âu Dương Lãnh, sau đó thúc giục hai người rời khỏi nhà. 

“Thiếu gia, nhanh lên một chút.” Âu Dương Lãnh hài lòng cong khóe môi, mới vừa rồi lần đầu tiên nhìn thấy Vu Thiện anh hơi hồi hộp, là thứ mình chưa từng cảm nhận. Sức ảnh hưởng của cô đối với mình, đã vượt qua tầm kiểm soát của bản thân.

Hai người ăn ý ngồi lên xe, tài xế chạy về phía biệt thự ông cụ, đó là ngôi nhà không lộng lẫy như của Âu Dương Lãnh, hơi đơn giản, nhưng cũng nhìn ra là được thiết kế bởi kỹ sư nổi tiếng, bố cục rất đẹp mắt.

Âu Dương Lãnh dẫn Vu Thiện đi tới trước mặt một người đàn ông có vẻ hơi già nua bên cạnh còn có một người đàn ông tầm 20 tuổi, người đàn ông như có như không nhìn Âu Dương Lãnh và Vu Thiện. Nhưng Vu Thiện cảm thấy lúc ánh mắt người đàn ông dừng trên người mình, rất nhanh liền dời tầm mắt đi chỗ khác.

“Ông nội, lâu không gặp, tinh thần không tệ.” Âu Dương Lãnh tự mình ngồi một bên, không giúp Vu Thiện giới thiệu, cũng không bảo Vu Thiện ngồi xuống, khiến Vu Thiện cực kỳ lúng túng, nhưng cô sẽ không ngây thơ nghĩ rằng Âu Dương Lãnh tốt bụng giúp mình giải vây.

Ông cụ Âu Dương không nói gì, nhìn Âu Dương Lãnh và Vu Thiện từ trên xuống dưới, đối với Vu Thiện không chào không đuổi, ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn Vu Thiện.

“Xin chào ông Âu Dương.” Vu Thiện đứng trước mặt ông cụ, dịu dàng chào hỏi, không thèm quan tâm tới thái độ của Âu Dương Lãnh chút nào. Ngược lại người đàn ông đứng bên cạnh ông cụ Âu Dương có cảm tình với Vu Thiện, anh ta không lộ dấu vết đưa tay chạm vào sau lưng ông cụ Âu Dương, ông cụ hiểu ý.

Hết chương 13

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.