Giấu Em Sâu Trong Thời Gian

Chương 40: Kỹ năng mới đại sát tứ phương




Niels chạy bộ tới khi mặt trời đã lặn, cả người đầy mồ hôi, áo ba lỗ dán chặt trên người anh, đường cong cơ bắp như ẩn như hiện dưới lớp áo mỏng.

Cô ngồi hút thuốc trên bệ cửa sổ, nhả từng ngụm khói vào không khí, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông này.

Phàn Hi có cảm giác như bị trúng độc, loại độc tên là Niels, không thể cứu chữa. Ở trong giới showbiz, trai đẹp không hề thiếu, nhưng trong mắt cô, không ai có thể so sánh với Niels.

Trí tuệ của anh, sự tỉnh táo, cấm dục, nguyên tắc, nghiêm cẩn, cơ trí, diện mạo nổi bật, tạo nên sự gợi cảm độc nhất vô nhị của Niels, khiến cô không thể kiềm chế rung động khi đứng trước mặt anh.

Ban nãy, chỉ còn một chút nữa thôi...

Anh túm lấy vai cô, hung hăng đè cô xuống đất, lúc đó lực ở tay anh không nhỏ, khiến da cô còn hằn một vết đỏ, bả vai hơi đau nhức. Nhưng thực sự lúc đó là do cô ép anh. Với một người luôn cư xử đúng mực, một khi anh làm như vậy, chính là không thể khống chế bản thân được nữa, mà một khi không thể khống chế bản thân, chính là trong lòng đã rối loạn.

Cô nhanh chóng hút hết một điếu thuốc, nhưng mắt vẫn không rời được, cô lại đưa tay rút thêm điếu nữa.

Cô ngậm thuốc trong miệng, đưa tay làm động tác chụp ảnh. Phản Hi nháy mắt phải, lưu lại hình ảnh Niels đang chạy bộ vào đầu mình.

Niels chạy từng vòng từng vòng trên thao trường, 10 kilomet, là 20 vòng. Cô ngồi ở đây hơn nửa tiếng, anh không hề ngẩng lên nhìn cô lấy một cái, hoặc là anh không biết cô ngồi đó, hoặc là anh có tật giật mình.

Thực ra, là Phàn Hi không cam lòng, trước giờ cô đã quen làm nữ thần quốc dân, chưa từng bị người khác xem nhẹ. Cô hút nửa điếu thuốc, rồi dập đầu lọc trên bệ cửa sổ, thấy anh chạy tới gần, cô búng tay, tàn thuốc bay ra ngoài cửa sổ, rơi xuống trước mặt anh. Niels cũng không hề ngẩng đầu, dẫm lên tàn thuốc, chầm chậm chạy qua.

Hừ, đồ tinh tướng. Còn dám ra vẻ với cô.

Đột nhiên mất hứng, cô tụt xuống khỏi bệ cửa sổ, định đi ra ngoài. Vừa mở cửa thì thấy Namyan đứng ở ngoài.

Dường như cô ta rất nhát gan, bị Phàn Hi làm giật mình, đứng trước cửa vuốt vuốt ngực không dám vào trong.

Phàn Hi nhìn cô ta từ trên xuống dưới, gầy tong teo, da ngăm đen. Theo mắt thẩm mỹ của Phàn Hi, người Namyan thấp bé, chỉ có mái tóc phát triển nhất, giống như tóc Phàn Hi, vừa dài vừa đen, tựa như một tấm lụa. Nhưng tóc của Phàn Hi là được chăm sóc hàng ngày, còn tóc của Namyan hoàn toàn tự nhiên.

Phàn Hi mở cửa cho Namyan đi vào.

Giường là giường tầng, Phàn Hi không thích cảm giác bị người khác áp chế, nên chọn tầng trên. Namyan sợ độ cao, vừa vặn chọn giường dưới.

Phàn Hi không phải người cởi mở, lại bất đồng ngôn ngữ, nên không có hứng thú bắt chuyện, liền đi xuống tầng tìm Chương Tuyệt.

Đi được nửa đường, đột nhiên cô nhớ ra, một tiếng trước, hình như có người nói chuyện với cô.

Nhưng người đó tên gì?

Cô không hề có ấn tượng.

***

Lúc ăn tối, Phàn Hi mặc một bộ váy màu đen khoét cổ chữ V, đi giày cao gót đến nhà ăn.

Cô vừa bước vào, nhà ăn lập tức rộ lên tiếng xì xào. Cho dù cô đi đến đâu, ánh mắt mọi người liền đi theo tới đó. Mọi người đều tự hỏi, rốt cuộc là mỹ nhân từ nơi nào. Có phải quân đội đang hợp tác với đài truyền hình, tổ chức chương trình thực tế hay không?”Chương Tuyệt”thấy cô đi về phía mình, liền cảm thấy đau đầu, đưa tay xoa xoa trán, nói, “Chị gái à, chị có thể xuất hiện khiêm tốn một chút được không?”

Phàn Hi bình tĩnh, “Hào quang của chị đây là bẩm sinh rồi.”

Cô liếc qua cậu thanh niên bàn bên đang nhìn trộm mình, nháy mắt một cái. Cậu ta sợ tới mức lập tức ngồi nghiêm chỉnh, mặt mũi đỏ bừng.”Chương Tuyệt”lắc đầu, “Dù sao nơi đây cũng là Afghanistan, bọn họ đều là quân nhân kỉ luật nghiêm cẩn, em đừng quá đà.”

Phàn Hi mỉm cười, “Em sẽ có chừng mực mà.”“Chương Tuyệt”nói, “Càng lúc anh càng hối hận, sao lại đưa ra ý tưởng này chứ, lẽ ra không nên cho em tới Afghanistan.”

Phàn Hi, “Cảm ơn anh.”

Anh ta giật mình, “Cảm ơn cái gì?”

“Cảm ơn anh đã đưa ra ý tưởng ấy, khiến em như cá gặp nước.”

“...”

“Đàn bà là hoa, đàn ông là lá, hoa hồng cần lá xanh. Ở đây nhiều lá xanh như vậy, có thể nâng khí chất của em lên.”“Chương Tuyệt”bị cô làm tức tới nghẹn, vội cúi đầu uống một ngụm nước, trước đây anh từng nói với cô rất nhiều thứ, cuối cùng cô chỉ nhớ mỗi câu này.

Vừa ngồi xuống, đã có người tới hỏi Phàn Hi muốn ăn gì, nhưng ở đây là nhà ăn, làm gì có chuyện phục vụ tận nơi như thế.

Phàn Hi cười tươi như hoa, chỉ vào Chương Tuyệt, “Giống anh ấy là được. Cảm ơn.”

Chờ người kia đi rồi, Chương Tuyệt giơ ngón cái với cô, “Chúc mừng em, sức hấp dẫn lại tăng lên một bậc rồi.”

Cười nói xong, hai người quay về chủ đề chính, “Bao giờ anh đi?”

“Nếu không có gì thay đổi, thì là ngày mai.”

“Bữa cơm này, là bữa cuối cùng em ăn với anh.”“Chương Tuyệt”sửa lại, “Là bữa cuối cùng ở Afghanistan.”

“...”“Chương Tuyệt”hỏi, “Có cần anh gửi gì cho em không?”

Phàn Hi đáp, “Thuốc lá.”

“Cái này thì không được.”

Cô nhún vai, “Vậy em chỉ có thể mua thuốc ở nơi này thôi.”“Chương Tuyệt”bất đắc dĩ nói, “Em không thể thử cai thuốc à?”

Cô nhìn anh ta, “Không hút sẽ chết.”“Chương Tuyệt”bỏ ý định thuyết phục cô, cầm cốc uống một ngụm nước, nói, “Hy vọng mọi việc thuận lợi, em sẽ sớm trở về.”

Phàn Hi mỉm cười, “Em cũng chúc anh ngày mai thuận buồm xuôi gió.”

Hai người trò chuyện một lát, Phàn Hi lơ đãng quay đầu thì thấy Niels đã tới.

Anh vừa tắm xong, tóc ướt sũng, thay áo ba lỗ khác, phía dưới vẫn là quần rằn ri.”Chương Tuyệt”nhìn theo mắt cô, cũng đã thấy Niels, anh không hiểu sao cô cứ cố chấp như vậy, liền hỏi, “Em thực sự thích anh ta à?”

Phàn Hi dùng dĩa xiên miếng thịt bò, khẽ “ừ” một tiếng.”Chương Tuyệt”không đoán được trong tiếng “ừ” của cô có bao nhiêu là thật lòng, nhưng có một điều có thể khẳng định, sự cố chấp của cô với một người đàn ông như vậy, trước nay chưa từng xảy ra.

Anh ta thăm dò, “Nếu anh ta không thích mẫu người như em thì sao?”

Phàn Hi không hề nghĩ ngợi mà đáp ngay, “Ngày ngày bám lấy anh ấy, khiến mẫu người anh ấy thích trở thành em là được.”“Chương Tuyệt”lắc đầu, “Em điên rồi.”

“Không có.” Cô bình tĩnh trả lời, “Em muốn nếm thử cảm giác yêu một người.”

“...”

Niels đi lấy cơm, ngồi xuống một bàn cách xa cô, nhưng cô biết, anh đã thấy cô rồi.

Có tật giật mình. Câu này rất đúng.

Phàn Hi đột nhiên nói, “Anh hỏi em muốn anh gửi cho cái gì đúng không? Anh gửi sách tiếng Đức đi.”“Chương Tuyệt”nhất thời không hiểu, “Sách tiếng Đức gì cơ?”

Cô không đáp, đứng dậy định đi về phía Niels, liền bị Chương Tuyệt túm lại. Anh ta lắc đầu, “Đeo bám là hạ sách, đàn ông sẽ thấy phiền.”

Phàn Hi cười cười, đáy mắt lấp lánh, đáp, “Anh ấy không giống người khác, lạt mềm buộc chặt không có tác dụng đâu.”“Chương Tuyệt”liền buông tay, xem ra sự quyết tâm của Phàn Hi với Niels, còn lớn hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

Phàn Hi quá nổi bật, vừa đứng lên liền thu hút ánh mắt của mọi người.

Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, từng bước đi yểu điệu giống như một con mèo. Người đẹp chân dài, chính là trung tâm của sự chú ý.

Mọi người nín thở, không ai nói chuyện, dường như ai cũng tò mò, cô đang muốn đến chỗ nào.

Suy đoán của mọi người, chỉ có cô và Niels rõ nhất.

Cô đứng trước mặt Niels, anh không hề ngẩng lên, vẫn cúi đầu cắt thịt bò, từng miếng từng miếng, không nhanh không chậm đưa vào miệng, coi cô như không khí.

Ngược lại người ngồi cạnh anh, đang nuốt ngược câu nói vào trong bụng, trợn mắt há mồm nhìn Phàn Hi, bộ dạng vô cùng buồn cười.

Phàn Hi gõ gõ lên mặt bàn, ý bảo người ngồi cạnh anh nhường chỗ cho cô.

“Niels.” Lần đầu tiên cô gọi tên anh trước mặt mọi người.

Tưởng rằng anh sẽ tiếp tục lờ đi, ai ngờ anh buông dao dĩa, ngẩng lên nhìn cô.

“Cô lại muốn chơi trò gì?” Giọng anh rất bình tĩnh, tựa như chẳng hề tức giận, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

“Dạy tôi tiếng Đức đi.”

“Tôi không rảnh.”

“Tôi không yêu cầu cao. Mỗi ngày một tiếng thôi.”

Niels nói, “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Anh sẽ không như vậy.”

Niels hơi nhíu mày.

Phàn Hi, “Tất cả mọi người đều đang nhìn chúng ta. Tôi là người qua đường, còn anh là lão đại của bọn họ...”

Niels thông minh như vậy, dù cô nói lấp lửng, nhưng làm gì có chuyện anh không hiểu hàm ý.

Anh mím môi, trầm mặt, “Cô đang uy hiếp tôi.”

Cô chống cằm, nói, “Đúng vậy, tôi đang uy hiếp anh.”

Niels nhìn cô chằm chằm, “Phàn Hi, tôi vốn không yêu quý cô, nhưng cô đừng khiến tôi chán ghét.”

Cô cười lạnh, “Chán ghét cũng là một loại tình cảm, yêu và hận, thích và ghét, cũng chỉ cách nhau một đường.”

Anh trầm mặc.

***

Niels ăn cơm xong, cũng không về phòng mà đến phòng máy.

Nhìn đống số liệu trước mắt, anh không thể suy nghĩ như thường ngày, mà trong đầu hiện lên vẻ mặt tươi cười của Phàn Hi.

Cô chỉ vào ngực mình, nói với anh, anh phải cẩn thận, Niels!

Câu nói kia, giống như lời nguyền, ăn sâu vào cơ thể anh.

Anh đẩy máy tính, đi ra bên ngoài, châm một điếu thuốc.

Đối với anh, cái gì cũng có thể nắm chắc, nhưng lại không thể xử lý được Phàn Hi. Rõ ràng anh cực kì chán ghét cô, nhưng lại nhớ từng chi tiết trên người cô. Đột nhiên anh cảm thấy căm ghét khả năng nhìn một lần là nhớ của mình, muốn quên cũng không quên được, giống như khắc sâu vào não.

Hút thuốc xong, anh lại đi vào phòng máy, một lúc sau mới trở về phòng.

Vừa đưa tay mở cửa phòng, liền có tiếng gọi, anh quay đầu lại, là người đàn ông Trung Quốc đó. Chỉ cần là người có quan hệ với cô, đều khiến anh cảnh giác.”Chương Tuyệt”nhìn anh, nói, “Tôi nói chuyện với anh được không?”

Anh lịch sự đáp lại, “Nói chuyện gì?”

“Phàn Hi.”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.