Giấu Em Sâu Trong Thời Gian

Chương 17: Thượng tướng mất mà có lại được Cổn




Lời này vừa nói ra, khắp nơi yên tĩnh.

Ánh mắt Vị Đán nheo lại, vừa kiêu căng vừa có chút bất an nhìn về phía Nguyễn Dương. Toàn thân lập tức bị vây trong trạng thái đề phòng.

Nhật Tây kinh ngạc hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía ta, ta cảm giác được ánh mắt hắn, quay đầu nhìn lại, hắn hướng ta cười cười, vươn tay đem tóc ta vén sau tai, nửa thật nửa giả nói với ta: “Hạ Mật này, kỳ thực, huynh cũng thích muội nha!”

Ta cũng cười: “Ừ, ta cũng thích ngươi, Nhật Tây!” Dù là lúc nào, tính đùa dai của Nhật Tây luôn làm cho ta vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng hắn và Tiểu Cửu luôn cùng ta hồ nháo.

Nhật Tây ha ha cười thành tiếng, mắt chăm chú nhìn ta lâu thật lâu, nói: “Không giống với cái “thích” của muội, ta thích muội là loại “thích” khác, Hạ Mật, ta luôn luôn dõi theo muội, luôn luôn chờ muộiquay đầu lại nhìn ta!”

Ta hơi cảnh giác đứng lên, cảm thấy sự ôn nhu của hắn có chút không bình thường.

“Ta sẽ không để muội chịu cảnh sống chưa tới trăm năm!”

Quả nhiên, bước tiếp theo hắn liền hóa thành một con rồng màu vàng kim, bơi nhanh như tên bắn, che trước mặt Vị Đán, nói với Nguyễn Dương: “Trên đời này không chỉ có mỗi long cân của huynh ấy, vẫn nên lấy long cân của ta đi!”

Nguyễn Dương không nói gì, im lặng nhìn Nhật Tây.

Nhật Tây lại nói: “Ta tự nguyện lấy ra long cân của mình, tốt hơn là để ngươi lấy long cân của Đại hoàng huynh, trời sẽ phạt ngươi!”

Trời sẽ phạt ngươi, ta liền phát hoảng, nhìn về phía Nguyễn Dương, khóe miệng hắn mỉm cười nhẹ, dường như thật sự lo lắng về lời nói của Nhật Tây.

Ta kinh ngạc hoảng sợ, cũng chạy qua ôm cánh tay Nguyễn Dương, nghiêm cẩn nói với hắn: “Ta không cần long cân của Nhật Tây, ta cũng không muốn trời phạt chàng!”

Nguyễn Dương hơi cười cười, đôi mắt lấp lánh, hỏi ta: “Sống không quá trăm năm, không có kiếp luân hồi, nàng cũng nguyện ý sao?”

Ta đang định thâm tình trả lời, chợt thấy Nhật Tây vội vàng bơi qua, vung đuôi, chắn trước mặt ta kêu to: “Lấy của ta, lấy của ta, không được ngăn cản ta!”

Vị Đán không kiên nhẫn nhíu nhíu đầu mày, đưa tay giữ chặt đuôi hắn, thừa lúc hắn chưa chuẩn bị liền niệm một khẩu quyết “định trụ”, đem hắn cố định bất động ở một góc.

Ta thấy Nhật Tây đứng đó nghẹn khuất, cơ thể vẫn duy trì trạng thái trợn mắt cong móng. Tròng mắt hắn nhích tới nhích lui, dường như ám chỉ ta mau tới gỡ bỏ thuật định trụ cho hắn.

“Nếu cần, vẫn nên lấy của bổn vương đi!” Vị Đán đưa ra quyết định, giương cằm nói với ta: “Bổn vương không muốn nợ nàng cái gì, bổn vương không muốn khiến nàngđoản mệnh, ban đầu cho rằng hủy khối long cân kia sẽ khiến nàng và hắn không thể sánh bước bên nhau, hiện tại mới biết được nó thật sự liên hệ tới tính mạng nàng! Một khi đã như vậy, lấy một cái long cân mà thôi, dong dài làm gì!”

Ta ‘a’ một tiếng, cảm thấy thật không biết nên làm sao, quay đầu nhìn Nguyễn Dương, hắn vẫn như cũ lạnh nhạt tươi cười, dường như mọi hành động của Vị Đán cũng không khiến hắn bất ngờ hay sợ hãi.

Vị Đán nhìn nhìn ta, đột nhiên tự giễu cười cười, nói: “Bổn vương không có long cân, cũng muốn cùng nàng cùng nhau làm phế vật Nam Hải!”

Lúc này Nguyễn Dương mới thu lại ý cười, nhàn nhạt nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: “Không cần, long cân của ngươi Mật nhi có nhận cũng không tác dụng! Lúc nãy ta chỉ là thuận miệng nói thôi…”

“…” Vị Đán vốn đang tràn ngập tình cảm bi tráng xen lẫn một chút hy sinh lừng lẫy, bị Nguyễn Dương không cứng không mềm gạt bỏ cái đùng, tâm tình hắn giờ giống như bị bóp nát, hóa đá.

Khóe miệng Nguyễn Dương nâng nâng, quay đầu lại nói với ta: “Mật Nhi, nàng ở đây chờ ta một chút, ta làm xong việc cuối cùng ta muốn làm sẽ cùng nàng rời khỏi nơi này, từ nay về sau nơi này và nàng không còn quan hệ gì nữa, nếu nàng đã không thể có được long cân, ta sẽ dừng lại ngay tại giờ khắc này, đánh vụn nát mọi thời không luân hồi khác!”

Lời này rất cao thâm nhiều tầng lớp, ta hoàn toàn không hiểu được hàm nghĩa trong đó.

Ta chỉ biết nói: “Ừ, dù có chuyện gì xảy ra cũng chẳng sao, chỉ cần có chàng là được rồi!”

Nguyễn Dương nghe vậy mặt mày giãn ra, phi người đến nhẹ nhàng hôn ta, đây là lần đầu tiên hắn hào phóng hôn ta trước mặt nhiều người như vậy, mặt ta xấu hổ đỏ bừng.

“Ôi này, còn có người ở đây, ta ngượng ngùng, để ta thích ứng, thích ứng thôi!” Ta học lại lời nói của Nguyễn Dương.

Nguyễn Dương cười khẽ một tiếng, áo choàng khẽ phất, chậm rãi tiến đến bậc thềm điện Thánh bối.

Vị Đán ngơ ngác, nét mặt rất phức tạp nhìn ta liếc mắt một cái, hồi lâu sau, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hỏi ta: “Hắn tới thánh bối điện làm chi?”

Ta cũng mờ mịt nhìn hắn lắc lắc đầu.

Kỳ thực chỉ cần qua thời gian nửa chén trà, chính hắn đã biết kết quả.

Ta chỉ nhìn thấy, điện Thánh bối phát ra một âm thanh vỡ vụn vĩ đại, một ngọn lửa trắng sáng rỡ chói mắt bùng lên từ điện Thánh bối, bên trong chói lòa có vô số lốc xoáy cuồn cuộn, khuấy đảo sóng nước dao động kịch liệt.

Nơi ta và Vị Đán đang đứng cũng bị sóng lan tới, Vị Đán đỡ ta, lảo đảo vài bước mới dừng lại, ta thấy mặt hắn đã tối sầm, nắm cánh tay ta phát đau: “Tốt lắm, Nguyễn Dương thật sự là dám phá phong thủy của Nam Hải ta!” Hắn giận dữ đến nổi cười thành tiếng.

Lửa trắng qua đi, ta thấy mái tóc dài của Nguyễn Dương bay bay, thong dong thoải mái thoát ra từ cánh cửa điện Thánh bối đã sập nát một nửa.

Hắn vừa thấy Vị Đán, liền vô cùng lễ phép xin lỗi: “Ta hủy thánh bối Nam Hải, thật sự là bất đắc dĩ, nếu ngươi không phục, tùy thời có thể đến Ấm Vịnh tìm ta lấy lại công đạo!”

Mặt Vị Đán bây giờ không thể dùng từ ‘phát điên’ để hình dung nữa, ta cảm giác mỗi khối cơ bắp trên mặt hắn đều rung động, hồi lâu sau, hắn khàn khàn cất giọng: “Chẳng thà ngươi lấy long cân của bổn vương!”

Nguyễn Dương kéo ta qua từ trong tay hắn, khẽ cười nói: “Nếu như có thể sử dụng được, ta cũng tình nguyện lấy long cân của ngươi, đáng tiếc là vô dụng!”

Vị Đán câm lặng.

Mắt trừng lớn, không có cách nào biểu đạt được tâm tình bi phẫn của bản thân.

Ta rốt cuộc nhịn không được cười ra.

Mặt mày Nguyễn Dương cũng tràn ý cười, vươn tay đến nắm tay ta, một đường đạp nước mà đi, nhưng dường như hắn có chút kiệt sức, không vận được bóng nước, chỉ có thể chậm rãi bước về phía trước từng bước.

Bàn tay hắn ấm dào dạt, ta vụng trộm nhìn hắn, hắn nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, cũng ngoái đầu lại chăm chú nhìn ta, hỏi ta: “Ta làm một việc, việc này đều có nguyên do bởi những chuyện đã xảy ra, nàng có muốn nghe?”

Ta ngoan ngoãn ừ một tiếng.

Hắn nắm tay ta cùng ta sóng vai, thật lâu không nói gì, tựa hồ đang cố gắng sắp xếp từ ngữ.

“Ừ, là thế này, không có long cân, ta liền dứt khoát hủy thánh bối Nam Hải, về sau sẽ không còn Hạ Mật tu thành hình rồng nào nữa!” Hắn thử giải thích cho ta.

Ta cân nhắc một chút, nhíu nhíu đầu mày, không nói gì.

Hắn lại nói tiếp: “Cũng không có khả năng xuyên qua thánh bối mà đến!”

Ta lẳng lặng nghe hắn nói, hắn dừng một chút, thấy ta không mở miệng đáp lời, lại tiếp tục nói tiếp: “Là thế này, thực ra các các kiếp luân hồi bây giờ đều đã rối loạn, bởi vì lúc trước ta cứu nàng, điên đảo qua lại mấy mươi lần, đã sớm xáo trộn hết thảy, cứ như vậy, thời không sẽ không thể tuần hoàn theo đúng sắp đặt của nó nữa, và bên trong thời không sẽ có một lỗ hổng vô cùng lớn!”

Dường như ta hơi hiểu ra chút gì, à một tiếng.

Mắt hắn sáng lên, cười hỏi ta: “Nàng đã hiểu rồi?”

Ta lại ừ… Âm cuối kéo thiệt dài.

Hắn cười cười, nhìn qua vô cùng bừa bãi, hoàn toàn không giống với sự từ tốn trong quá khứ: “Không hiểu không quan trọng, ta nghĩ, nàng và ta đã ở cùng nhau, hơn nữa lúc lỗ hổng của thời không này xuất hiện điểm kết thúc, khả năng lớn nhất có thể xảy ra là nàng sẽ quay về một thời khắc bất kỳ, đột nhiên biến thành tôm trở lại, từ đó trở đi sẽ không bao giờ thành hình người hay rồng nữa, bởi vì nàng vốn dĩ không có long cân.”

Ta run run một chút, thật đúng là ta không thích làm con tôm.

Nguyễn Dương thấy ta run rẩy, đem ta ôm vào trong lòng, cằm tựa trên đỉnh đầu ta, nói: “Ta đã cẩn thận suy nghĩ, ta thật sự chịu không nổi khi nàng biến lại thành tôm, chúng ta chỉ có thời gian mười năm ngắn ngủi bên nhau, cho nên ta liền ích kỷ làm một chuyện, Hạ Mật, nàng sẽ tha thứ cho ta chứ?”

Hắn cũng không dám nhìn ánh mắt ta, việc dường như rất nghiêm trọng, ta rầu rĩ hỏi hắn: “Có phải ta sẽ phải xa chàng?”

Đây là kết cục đáng sợ nhất ta nghĩ tới.

Nguyễn Dương lập tức hướng ta cam đoan: “Sẽ không, dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra, dù cho không còn bất kỳ cách nào khác, ta vẫn luôn luôn ở bên nàng, đây là điều tuyệt đối!”

Ta thở ra một hơi, ngẩng đầu hôn cằm hắn một chút, cho hắn ăn thuốc an thần: “Là việc gì, chàng nói thẳng đi!”

Nguyễn Dương lặng im một chút, nói thẳng: “Ta hao tổn sức mạnh, đem tất cả mọi thời không kiếp số luân hồi đều hủy diệt, từ nay về sau, chúng ta chỉ có thể đọng lại mãi mãi ở thế giới này, không có kiếp trước, không có chuyển thế, không có luân hồi, một đời này qua đi, cả nàng và ta đều sẽ bụi tan khói diệt!”

Hắn thật khẩn trương nhìn vào mắt ta.

Ta híp mắt cùng hắn mắt đối mắt.

Rồi đột nhiên nhảy lên vỗ bờ vai của hắn, cười ha ha: “Quan trọng gì chứ, trước tiên phải hưởng thụ cuộc sống đã rồi tính sau, đúng rồi đời này chúng ta có bao nhiêu thời gian có thể tiêu xài?”

Nguyễn Dương ngẩn người, dường như tính toán gì đo, hồi lâu sau, hắn do do dự dự nói: “Hơn mấy trăm ngàn năm!”

Ai, hơn mấy trăm ngàn năm lận, ta đây còn muốn so đo cái gì?

Ta không chút do dự nắm lấy cánh tay hắn, hùng tâm tráng chí nói với hắn: “Đi, tận dụng thời gian, chúng ta đi sinh tôm con đi!”

Nguyễn Dương nhịn không được, khóe miệng cong lên, vừa cười nuông chiều vừa lắc lắc đầu.

o0o

Ta cho rằng Nguyễn Dương nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khôi phục lại.

Trở lại căn phòng nhỏ lúc xưa, cả người Nguyễn Dương đều uể oải mềm nhĩn, cả ngày mê mê trầm trầm mà ngủ, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc cũng gầy đi không ít.

Rõ ràng là làn da như ngọc, bây giờ đã hóa xám, màu xámsắp lan đến giữa lưng, vài ngày nay, hắn trông thật khô kiệt, thần sắc dần nhợt nhạt, cuối cùng làn da hóa thành màu bụi.

Mỗi lúc tỉnh lại, hắn luôn an ủi ta: “Không có gì, qua một thời gian nữa sẽ tốt thôi!”

Nhưng mà một thời gian nữa là bao nhiêu? Ta chỉ thấy hắn càng ngày càng tiều tụy, thời gian ngủ càng ngày càng nhiều, đôi khi nhìn hắn hô hấp nhợt nhạt, ta sắp cho rằng hắn sẽ ngủ mãi như thế.

Thời gian mười năm thoáng trôi, lúc hắn thanh tỉnh càng ngày càng ít.

Một ngày nào đó, vào giữa trưa, Nguyễn Dương rốt cuộc tỉnh ngủ, trong con ngươi ôn nhuận còn lưu lại chút mỏi mệt, ta vui vẻ cùng hắn đến ngắm bầy cá mới chuyển vào.

Bầy cá nơi này đủ màu đủ dạng, rất xinh đẹp.

“Chàng xem, trước giờ ta chưa từng thấy qua những loại cá này!” Ta chỉ cho hắn xem.

Hắn ừ một tiếng, đột nhiên nở nụ cười: “Đây là cá nơi hải vực Tây Vực, làm sao có thể vô duyên vô cớ bơi tới nơi này, Mật Nhi, ta cảm thấy hình như là cố nhân tìm đến!”

Ta trợn trừng mắt, cảm thấy hắn ngủ đến hồ đồ, cười hắn: “Ta không có quen ai ở Tây Vực nha!”

Lời còn chưa dứt, ta thấy đám cả nhỏ kia xếp thành một hàng bơi vọt về phía ta.

Nguyễn Dương đứng lên, che phía trước ta, tay áo dài phất phất, cười nói: “Nàng ngẫm lại nha, Mật Nhi, bằng không sẽ khiến tâm hồn người nào đó tổn thương mất!”

Ta ôm đầu, ngồi xổm xuống trầm tư suy nghĩ.

Nguyễn Dương cười khanh khách nhìn thẳng vào phòng ngoài. Hắn dở khóc dở cười lắc lắc đầu, nói với ta: ” Ta trở về phòng trước, nàng sẽ thấy được bạn cũ của nàng!”

Hắn thật sự vung tay áo, chậm rãi đi thong thả đi vào.

Lát sau, ta nghe thấy có người đứng ở cửa nhà ta, chảnh chọe đánh giá căn phòng: “Hừ, tường quá bẩn, hừ, bậc thềm quá bẩn, hừ, hải tảo cũng bẩn, dơ bẩn chết dơ bẩn chết…”

Ta mừng rỡ, ta chỉ có một bằng hữu mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, hơn nữa từ ‘dơ bẩn’ vĩnh viễn luôn treo bên miệng.

Ta nhảy lên, vung tay, vừa kêu to vừa xông đến vị thiếu niên mặc trường bào màu bạc đứng ở cửa: “Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, ta nhớ ngươi chết mất!”

Tiểu Cửu bị ta ôm hít thở không thông, vừa giận vừa thẹn, hung hăng đạp ta một cước: “Trên người muội có hương vị của hắn, khó ngửi muốn chết, ghê tởm …”

Ta cẩn thận ngửi ngửi quần áo bản thân, có mùi trà hương nhàn nhạt, ôi, ta không biết, không biết từ lúc nào thì hương vị của Nguyễn Dương cũng xuất hiện trên người ta.

“Nữ nhân thô bỉ, miệng cười lớn như vậy, bẩn chết, nước miếng sắp chảy ra hết, bẩn chết!” Tiểu Cửu một mặt oán giận, một mặt ôm ta vào lòng thật nhanh, hồi lâu sau, hắn trầm mặc tựa đầu chôn ở đầu vai ta, rầu rĩ oán giận: “Hạ Mật, ta nhớ muội, ta nhớ muội!”

Ta cũng ôm hắn, gật đầu.

Hai chúng ta ngây ngây ngốc ngốc đứng ở bậc thềm, lẳng lặng ôm nhau, loại cảm giác này thật sự là đã lâu mới cảm nhận được, Tiểu Cửu cao thêm một chút, khuôn mặt cũng càng thêm tuấn mỹ một chút, đương nhiên bệnh sạch sẽ cũng càng thêm nghiêm trọng một chút.

Ta cho rằng hắn cũng giống ta đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi gặp lại bạn cũ, đột nhiên hắn đẩy ta ra, vội vàng cởi áo, mặt trong của trưởng bào vẫn là họa tiết công màu bạc tinh tế, hắn đổi áo, ‘oanh’ một chút, đầu ngón tay phun lửa đem bộ áo kia đốt thành tro.

Cứ thế mà đẩy ta: “Lấy tấm thảm dày lót trước bậc cửa nhà muội đi, nếu không ta cũng không dám bước qua!”

Hứ, hắn dám sai ta lót thảm cho hắn.

Ta bị một đống yêu cầu của hắn làm cho phiền chán không chịu nổi, trực tiếp vung tay một cái bước vào phòng, Nguyễn Dương đang yên lặng ngồi thưởng trà, thấy ta đi vào, mỉm cười nói: “Lại tức giận cùng Tiểu Cửu?”

Ta kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn cười nhưng không nói.

Tiểu Cửu đi sau ta, thấy Nguyễn Dương, liền hừ một tiếng, ghét bỏ hắn: “Ngươi nhìn màu tóc ngươi đi, bẩn chết, thật sự là cái nhan sắc bẩn chết!”

Nguyễn Dương cũng không tức giận, ôn ôn hòa hòa ngồi ở chỗ kia.

Tiểu Cửu thở dài một hơi, đi qua, ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận đánh giá hắn, hồi lâu sau, nói: “Ngươi cũng biết, ngươi đã mất đi tư cách Tĩnh Hải Vương!”

Nguyễn Dương bình tĩnh, nhưng ánh mắt thoáng nhìn ta. Ta làm bộ như không thấy vò cái khăn lau, bu vào người Tiểu Cửu liều mạng chà lau.

Nếu hắn đuổi ta đi ra ngoài, còn lâu ta mới ra, ta muốn biết toàn bộ sự tình.

Quả nhiên Tiểu Cửu hỏi ta: “Hạ Mật, muội không đi pha trà cho ta sao?”

Ta không tình nguyện, quay đầu không quan tâm hắn.

Nguyễn Dương cười một tiếng, nói: “Quên đi, nàng biết cũng không sao, lúc trước ta cũng biết, linh lực của ta không còn toàn vẹn, long nguyên dường như cũng ảm đạm không ánh sáng.”

Tiểu Cửu oán hận nhìn hắn một cái, phi một ngụm, bản thân trưng ra bộ mặt ghét bỏ: “Ôi, thực ghê tởm, bẩn chết, bẩn chết!” Nói một hồi mới chịu vào vấn đề chính: “Ta đi chỗ ma thần Tây Vực, tu tập theo phương thức của họ, gặp một nhánh rẽ, long nguyên bị hao tổn, thiếu chút nữa là chết mất, ma thần Tây Vực hút long nguyên của ta, đem ta vứt bỏ ở bờ biển, rồi ta được Nguyễn Tình tiên cô cứu!”

Đôi mắt Nguyễn Dương lấp lánh màu xám.

“Nàng biết chuyện của ngươi và Hạ Mật, nàng muốn đến hỏi ngươi, nếu như rời bỏ Hạ Mật, ngươi liền có thể làm trở về làm Tỉnh Hải Vương, khôi phục linh lực, trực tiếp về Thiên trì tu hành, không cần đến tứ hải tuần tra, ngươi có bằng lòng hay không?”

Trong lòng ta đau xót, đem khăn lau trong tay vò nát, Tiểu Cửu liếc mắt nhìn ta, quay mặt đi, dứt khoát không để ý ta.

Nguyễn Dương ôn hòa cười cười, trả lời Tiểu Cửu: “Ngươi nói lại với tỷ tỷ, ta không đồng ý, ta muốn như vậy sống cùng nàng cả đời!”

Tiểu Cửu trợn trừng mắt, vô vùng hèn mọn hừ một tiếng: “Ngươi cũng biết, không làm Tỉnh Hải Vương thì cũng không còn là Tiên thần nữa, ngươi cũng chỉ có thể làm một Long tộc hải vực!”

Nguyễn Dương cười cười, uống một ngụm nước, lúc này không đáp lời Tiểu Cửu nữa.

Tiểu Cửu huých vách tường, rất vui vẻ, mừng rỡ hệt như một tên ngốc, đứng lên, lấy từ bên hông ra đèn bát bảo lưu ly, bên trong có chứa Lam ngọc Thủy, hắn đem đèn bát bảo lưu ly đưa tới, nói: “Tiên cô nói, nàng cũng cảm thấy thực xin lỗi Hạ Mật, vốn muốn bồi thường, nhưng mà bồi thường bằng cả một đệ đệ, cảm thấy rất chịu thiệt, nhưng nàng biết cũng không chia rẽ hai người được nên đưa cái này để ngươi chữa trị long nguyên, tùy ngươi dùng, nhưng mà danh hiệu Tỉnh Hải Vương này cần phải thay đổi người!”

Hắn đứng ở nơi đó, đắc ý dào dạt chờ ta cùng Nguyễn Dương hỏi hắn.

Nguyễn Dương uống từng ngụm từng ngụm Lam ngọc Thủy, mặt dần dần có huyết sắc, màu tóc ám bụi kia dần dần có sinh sắc sáng bóng, khi cả bình nước được uống hết thì cả người tinh thần sáng láng.

Ta vội vàng vui sướng thay Nguyễn Dương, ai còn để ý cái gì Tỉnh Hải Vương nữa.

Tiểu Cửu đợi lại chờ, rốt cục nhịn không được, tự mình nói: “Ta xin tự tiến cử, ta muốn được nhận danh xưng Tĩnh Hải Vương này, về sau ta chính là Tỉnh Hải Vương thế hệ mới!”

Nguyễn Dương nhìn bộ dáng hắn đắc ý dào dạt, vô cùng buồn cười, cởi ngọc bội ở bên hông giao cho hắn, nói: “Đây là con dấu của Tĩnh Hải Vương, chúc mừng Tiểu Cửu!”

Tiểu Cửu nắm lấy ngọc bội, đắc ý dào dạt cho ta xem: “Hạ Mật, ta cũng là Tỉnh Hải Vương giám sát tứ hải, muội xem… ta thật uy phong, muội xem!”

Tiểu hài nhi này thực vui vẻ, ta sờ sờ tóc của hắn, khen hắn: “Thật không sai!”

Không ngờ lần này hắn không có mở tay ta ra, ngược lại trực tiếp kéo ta đến bên cửa sổ, hỏi ta: “Muội có cảm thấy thần khí của ta sánh với Nguyễn Dương rồi không! Muội xem, ta còn tuấn mỹ hơn hắn!”

Ta quay đầu nhìn Nguyễn Dương, hắn đã khôi phục lại tinh lực bị hao tổn, một thân bạch y, cả ngươi phiêu dật mềm mại, tuy rằng đích xác không tuấn mỹ bằng Tiểu Cửu, nhưng khí chất tao nhã ấy bất luận kẻ nào cũng không bằng được.

Ta quyết định không lưu tình chút nào đả kích Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu, Nguyễn Dương là độc nhất vô nhị, dù chàng có phải Tỉnh Hải Vương hay không, có anh tuấn hay không, với ta mà nói, chàng vĩnh viễn đều là tốt nhất, là người ta yêu nhất!”

Tính trẻ con của Tiểu Cửu phát tác, mắt lé trừng Nguyễn Dương rồi liếc một cái, một đường liên tục kêu ‘bẩn chết bẩn chết’ đi thẳng ra ngoài. Ta ngứa răng, cuốn tay áo sắp lao ra, định phun cho hắn một bãi nước miếng cho hắn tha hồ ghê tởm.

Vừa bước một bước, ta đã bị túm lại không thương tiếc: “Cái bộ dàng này của nàng, đã là tôm mẹ sắp sinh tôm con rồi, còn cùng đứa nhỏ Tiểu Cửu dỗi nha!”

Ta sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên lĩnh ngộ hỏi: “Ta ta ta, mang thai?”

Nguyễn Dương mỉm cười gật đầu, vươn đôi tay phát một luồng sáng cho ta xem: “Không biết có mấy cái, dù sao không phải thuần chủng Long tộc, phỏng chừng thật sự là bầy tôm con!”

Ta sợ tới mức ngây dại, trong đầu ta chạy qua hình ảnh từng thùng lại từng thùng tôm con.

“Cái tên này, dám nói như vậy, ta sao có thể sinh một bầy tôm con nha! Ta không cần làm mẫu thân anh hùng…” Ta triệt để phát điên, cong người xem bụng của bản thân.

Nguyễn Dương bị phản ứng của ta làm cho phát hoảng, ôm ta, liều mạng an ủi: “Không phải tôm con, là gat nàng, hẳn là mấy khối trứng mà thôi!”

Trứng!

Mấy khối trứng!

Còn ‘mà thôi’!

Ta chấn kinh rồi, ở trong não ta lại hình dung đến trứng đà điểu, thôi cũng tạm chấp nhận, ta rốt cục khoan khoái trở lại: “Trứng cũng tốt nha, ta ấp trứng rất có kinh nghiệm, tướng công của ta cũng đều là do ta ấp nở!”

Nguyễn Dương bị ta chọc, ‘phốc’ một tiếng bật cười.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua làn nước dập dềnh, Nguyễn Dương cười, nụ cười như nắng ấm làm tay chảy băng tuyết, xuyên thấu qua trái tim ta, ấm áp dạt dào.

Nguyễn Dương, chàng luôn là nắng ấm của đời ta.

HẾT

———-oOo———-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.